Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0729

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0729: Âm thầm phát triển
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


- Cũng không phải quá thuận lợi, tính cả Quỷ Diện và Ba Ước, ta chỉ có tổng cộng 1500 người, đều có cấp bậc coi như không tồi, cũng vô cùng đáng tin cậy.

Nhâm Thu ít nhiều có chút ngượng ngùng nói, sau đó ngước lên, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Tiêu Hoằng, không nói thì cũng biết đây là có ý gì rồi.

- Ngoài Quỷ Diện và Ba Ước, đưa toàn bộ 1500 người của ngươi tới chỗ ta!

Tiêu Hoằng nghĩ một chút, phân phó Nhâm Thu.

Sau khi cắt liên lạc, Tiêu Hoằng liền trực tiếp gọi cho Bình Bạc, một người Lạc Đan Luân duy nhất trong Bát Đầu Trùng.

Sau khi hình ảnh của Bình Bạc xuất hiện, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của Bình Bạc không kiềm được hiện lên một chút mừng rỡ, vẫn là câu nói kia, tuy rằng trước đây đội quân tù nhân là địch nhân của bọn hắn, nhưng đại bộ phận thành viên của đội quân tù nhân đều là người Lạc Đan Luân, chỉ bằng vào điểm này, thì cũng không cần phải nói gì nhiều nữa.

- Đại nhân, ngài tìm ta?

Bình Bạc thấy Tiêu Hoằng, lễ phép hỏi.

- Hiện tại ta rất muốn biết, ở trong tổ chức Hồng Sâm có bao nhiêu người Lạc Đan Luân?

Tiêu Hoằng hỏi thẳng.

- Khoảng 1800 người, toàn bộ đều là thủ hạ của ta.

Bình Bạc đáp.

Tiêu Hoằng nghe vậy, thoáng tạm dừng một chút, gật gật đầu, hỏi tiếp:

- Những người này có cấp bậc Ngự lực như thế nào?

- Bởi vì nơi này điều kiện bình thường, tuy rằng thiên phú của bọn họ cũng không tồi, nhưng đại bộ phận chỉ có cấp bậc Ngự lực vào bậc trung. Phổ biến đều là Ngự Sư một, hai cấp Ngự Giả cấp bốn, cấp năm.

Lời này của Bình Bạc ít nhiều có chút ngượng ngùng, dù sao khi so với đám đội quân tù nhân thủ hạ của Tiêu Hoằng, thì đám người Lạc Đan Luân thủ hạ của Bình Bạc sẽ kém hơn rất nhiều.

- Coi như là dùng được, hiện tại ngươi mang toàn bộ người Lạc Đan Luân tới đây đi, ta định xây dựng một đội quân tâm phúc, từ nay về sau, các ngươi phải toàn tâm toàn ý nghe theo mệnh lệnh của Nhâm Thu.

Sắc mặt Tiêu Hoằng trở nên nghiêm túc, phân phó.

- A? Nghe Nhâm Thu? Không phải nghe theo mệnh lệnh của ngài sao?

Bình Bạc có chút kinh ngạc hỏi.

- Nghe theo mệnh lệnh của Nhâm Thu, chính là nghe theo mệnh lệnh của ta.

Tiêu Hoằng bổ sung một câu.

- Ta hiểu, tuân mệnh đại nhân, ta sẽ chuẩn bị ngay.

Bình Bạc đáp một tiếng, sau đó thật cẩn thận cắt liên lạc.

Một giờ sau, đợi đám người Tiêu Hoằng dùng cơm xong, Mặt Thẹo cũng quay về, cũng cầm theo một cái Ma Văn hình ảnh, giao cho Tiêu Hoằng.

- Chia ra ba chỗ chụp, hơn hai trăm tấm, lão đại tự mình lựa chọn đi.

Mặt Thẹo nói với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng không đáp lại, tiện tay khởi động Ma Văn hình ảnh. Bên trong là một rừng cây, đám người Mặt Thẹo mặc áo giáp da sói, trên người đầy máu tươi, ngoài ra là các tấm hình chụp "thi thể" của thành viên Bạch Ti Đái, các bức hình kiểu này thì có hơn sáu mươi tấm.

Cảnh tiếp theo là tại một căn nhà gỗ trong rừng, đám người Mặt Thẹo đang ăn thịt nướng, nuốt ngấu nghiến như hổ đói. Hình ảnh được chụp từ khoảng cách cực xa, có vô số bức kiểu này.

Rất nhanh, Tiêu Hoằng chọn ra trong đó bảy, tám tấm mờ mờ ảo ảo, nhìn không ra tung tích, tóm lại là không hề có sơ hở gì, hơn nữa cũng khiến cho Sư đoàn Chiến Hồn không phát hiện ra được chút giả tạo nào.

Sau đó hắn đóng Ma Văn hình ảnh lại, lập tức một tấm bản đồ đã xuất hiện trong tay Tiêu Hoằng.


Ngay khi Tiêu Hoằng đang không ngừng bận rộn, 1500 người mà Nhâm Thu chọn ra được thì cũng đã đi tới bên ngoài Khách sạn Đại Sâm Lâm, tất cả đều mặc thường phục. Mà cấp bậc Ngự lực của những người này cũng không khác đám người Lạc Đan Luân mà Bình Bạc suất lĩnh là mấy, đều là Ngự Sư một, hai cấp đến Ngự Giả cấp bốn, cấp năm.

Cấp bậc Ngự lực như vậy, ở trước mặt đội quân tù nhân thậm chí là Thích Khách Minh, thì thật sự có chút không đáng nhắc tới, tuy nhiên, trong quân đội, nếu dựa theo cấp bậc Ngự lực trước mắt này mà nói, thì tuy rằng tạm thời còn chưa trở thành quân đội cấp A, nhưng cũng hoàn toàn có thể đạt tới quân đội siêu cấp B rồi.

Nếu có thể đủ trang bị một vài vũ khí tiên tiến, thì bọn họ hoàn toàn có thể tự mình đảm đương một phía, tuy nhiên, điều này còn cách yêu cầu của Tiêu Hoằng rất xa.

Đi ra cửa của Khách sạn Đại Sâm Lâm, Tiêu Hoằng hơi nhìn đội quân tâm phúc này một cái, bọn họ đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, không ra hàng lối gì, nhưng hai mắt lại tràn ngập cung kính, vẻ mặt Tiêu Hoằng cũng không có biến hóa quá lớn, hắn chỉ chậm rãi nhìn về phía một thành viên đội quân tù nhân đang đứng bên cạnh.

Thành viên đội quân tù nhân này cũng không phải là người Lạc Đan Luân, có đồng tử màu xám đen, trước đây hắn là một người Á Tế Á, tuy nhiên đã bị đám người Á Tế Á hoàn toàn vứt bỏ.

Hắn tên là Môn Đặc, một gã ác ma giáo quan, trước khi đã từng huấn luyện khiến cho vài tên binh sĩ mệt tới chết, cuối cùng mới bị tước quân hàm, đồng thời bị đồng nghiệp xa lánh, cuối cùng bị sung quân tới đây.

- Môn Đặc, những người này, đợi khi có cả 1800 người Lạc Đan Luân sắp tới nữa, thì đều giao cho ngươi, tiến hành một tháng đặc huấn đối với bọn họ.

Tiêu Hoằng nói với Môn Đặc đang mang vẻ mặt hung ác kia.

- Không biết lão đại muốn cường độ huấn luyện kiểu gì? Ngài muốn có binh sĩ kiểu gì?

Môn Đặc hỏi Tiêu Hoằng.

- Cường độ huấn luyện thì tự ngươi quyết định, về phần binh sĩ kiểu gì, thì chỉ cần có thể đánh là được!

Tiêu Hoằng đơn giản phân phó một câu.

- Ta đây đã hiểu, tuy nhiên, hy vọng lão đại có thể để cho ta được toàn quyền trong lúc huấn luyện!

Môn Đặc nói tiếp.

- Đây là điều tất nhiên.

Tiêu Hoằng không chút do dự nói.

Ngay khi Môn Đặc và Tiêu Hoằng đang nói chuyện, Bình Bạc đã dẫn 1800 tên Lạc Đan Luân đi tới cửa Khách sạn Đại Sâm Lâm.

- Đại nhân, gần như tất cả người Lạc Đan Luân tại khu Gia Tác đều đã đến đông đủ.

Bình Bạc đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, hơi cúi người nói.

- Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ được xây dựng thành đội quân tâm phúc, đồng thời tiến hành một tháng đặc huấn địa ngục, hơn nữa một khi đặc huấn bắt đầu, sẽ không có quyền bỏ cuộc, hy vọng các ngươi có chuẩn bị trước.

Tiêu Hoằng nhìn Bình Bạc một cái, nhẹ nhàng nói.

- Không có vấn đề, người Lạc Đan Luân chưa bao giờ thiếu ý chí.

Bình Bạc phi thường kiên nghị đáp.

- Ta tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng người Lạc Đan Luân.

Tiêu Hoằng chỉ ném lại một câu như vậy, liền xoay người tiến vào trong Khách sạn Đại Sâm Lâm.

Lúc này, Môn Đặc cũng chậm rãi đi tới trước mặt đám đội quân tâm phúc này, bắt đầu tự giới thiệu một cách ngắn gọn, cùng với phương châm cơ bản khi huấn luyện.

Mà Tiêu Hoằng thì lại trực tiếp buông tay mặc kệ với đám người kia, đúng như khi nãy đã nói, hắn toàn quyền giao cho Môn Đặc đi quản lý.

- Lão đại, chúng ta và Sư đoàn Chiến Hồn đánh một trận, hẳn là là không thể tránh khỏi phải không?

Ngay khi Tiêu Hoằng tiến vào đại sảnh, Kha Lôi Ba vừa kết thúc một giờ tu luyện, đã đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, thấp giọng hỏi.

- Tất nhiên!

Tiêu Hoằng bình tĩnh đáp.

- Vậy ngươi có nghĩ tới hay không, một trận chiến này trôi qua, bất kể ai thua ai thắng, thì đều khó tránh khỏi khiến cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc gây chiến với khu Gia Tác, đồng thời sau khi chúng ta rời đi, tình hình sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng.


Kha Lôi Ba nói tiếp.

- Điều này thì ta biết, đây cũng là một trong những nguyên nhân ta muốn huấn luyện đội quân tâm phúc.

Tiêu Hoằng đáp.

- Nhưng như vậy đã đủ rồi hay sao?

Kha Lôi Ba nói tiếp.

Nói tới đây, Tiêu Hoằng cũng đã hiểu được ý của hắn rồi, cười cười nói:

- Ngươi có biện pháp gì hay ư?

- Lão đại, ngài trước hết nhìn cái này đã!

Kha Lôi Ba nói xong, trực tiếp mang tới một bức bản đồ của khu Gia Tác.

Toàn bộ khu Gia Tác được bao phủ bởi các dãy núi, có hình thang, vô số vách đá cheo leo bao bọc.

- Trong lúc ta vô tình nhìn địa đồ tại khu Gia Tác, kết quả không xem không biết, vừa xem thì đã bị dọa cho nhảy dựng lên a, nơi này tuyệt đối là một vị trí hoàn mỹ để xây dựng siêu cấp công sự phòng ngự!

Kha Lôi Ba hơi có chút hưng phấn nói, sau đó hắn lấy ra một bản vẽ khác, trên đó là ý tưởng đại khái xây dựng công sự phòng ngự của Kha Lôi Ba.

- Chỉ cần công sự phòng ngự này có thể xây xong, thì tuyệt đối là một người giữ ải, vạn người khó qua a.

Kha Lôi Ba nói tiếp.

Tuy rằng không quá tinh thông kiến thức về công sự phòng ngự, mà chỉ biết một chút, nhưng Tiêu Hoằng vẫn có thể nhìn ra được, công sự phòng ngự như vậy có thể nói là rất tinh diệu.

Từng tòa phóng xạ tháp phát ra các chùm sáng cực nóng, được thiết kế dán vào trong vách đá, trên ngọn núi được bố trí vô số các lưới cắt kim loại, ngoài ra còn bố trí thứ này trên các trục đường chính nữa.

- Trên cơ bản, chỉ cần hoàn thành, khu Gia Tác sẽ trở nên phòng thủ kiên cố, hơn nữa chỉ cần bố cục hợp lý, thì nhân lực, vật lực cần dùng cũng không phải quá lớn.

Kha Lôi Ba nói tiếp.

- Nói một chút dự toán của ngươi, cùng với thời gian xây dựng đi!

Tiêu Hoằng nói tiếp.

- Dựa theo giá cả thị trường mà tính toán, đại khái cần 1000 vạn kim, cần 2 vạn người, thời gian một tháng.

Kha Lôi Ba thoáng trầm tư một lát, sau đó nói với Tiêu Hoằng.

- Ta đồng ý, đi tìm Nhâm Thu đòi tiền.

Tiêu Hoằng gọn gàng dứt khoát nói, sau đó, xoay người đi lên thang lầu, chuẩn bị kiểm tra tình huống của Phất Lạc một lần nữa.

Cứ như vậy, một tuần thời gian vội vàng trôi qua.

Trên cơ bản, khu Gia Tác vừa được thống nhất này, đã bắt đầu âm thầm tiến hành đủ loại công tác chuẩn bị.

Trong vùng núi, thời kỳ huấn luyện của đội quân tâm phúc đã đi vào khuôn khổ, có thể nói chính là đặc huấn kiểu địa ngục, chủ yếu huấn luyện ma hạng mục, tu luyện Ngự lực, huấn luyện các loại kỹ xảo và huấn luyện ý chí lực, vì vậy, Tiêu Hoằng còn đặc biệt cung cấp cho Môn Đặc hai mươi cái Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên.

Toàn bộ quá trình huấn luyện, những người tham gia đều không có quyền bỏ cuộc, hoặc là tiếp tục, hoặc là tự sát, có thể nói là biến thái một cách không thể chối cãi được.

Về phần Kha Lôi Ba thì dẫn theo bốn gã thành viên trong Bát Đầu Trùng, cùng với 25000 thành viên, bắt đầu âm thầm xây dựng công sự phòng ngự bên cạnh khu Gia Tác.

Vì thế, Tiêu Hoằng còn đặc biệt cung cấp mười tấn Hàn băng vạn năm cho bọn họ, dùng để tinh luyện hợp kim Vi Mễ.

Ngoài ra, Tiêu Hoằng đề ra phương hướng phát triển sau này của khu Gia Tác cho Nhâm Thu, đó chính là cam đoan tự cung tự cấp, đồng thời ra sức mượn sức các sĩ quan trong hạm đội vũ trụ mà không có liên quan trực tiếp tới Tự Cường Châu, cũng nên duy trì quan hệ lợi ích lâu dài với bọn họ, để cho những sĩ quan này không thể rời bỏ được, đây được coi như một loại phòng ngự mềm, không đến mức làm cho khu Gia Tác hoàn toàn bị vây kín.

*****

Đối với một loạt phương án của Tiêu Hoằng này, đương nhiên Nhâm Thu đều ngoan ngoãn chấp hành, đồng thời có thể nói chấp hành rất đúng lúc đúng chỗ. Mà điều thứ nhất Nhâm Thu trực tiếp mượn sức là "chính mình", chính là dùng danh nghĩa Quan trưởng khu của khu Gia Tác, sau đó tiếp từ đó đi mở rộng đến các khu khác.

Cùng lúc đó, ở khu Gia Tác và bắc Diễm Dương Thị, bởi vì Vương Các tiến vào trong đó, nơi này hầu như đã trở nên khu vực đề phòng sâm nghiêm, bên ngoài chỉ thấy có 3000 quân của sư đoàn Chiến Hồn.

Nhưng binh sĩ Cao Tương ngầm hoá trang thành bình dân, không dưới một vạn người.

Giờ phút này Vương Các đang ở bên trọng phòng một khách sạn xa hoa, trong tay cầm bản tình báo vừa mới nhận được về đội quân tù nhân, đều là từ Nhâm Thu đưa tới.

Xem bảy tám tấm hình ảnh trước mắt, sắc mặt của Vương Các thật không dễ coi chút nào! Những hình ảnh này, đúng vậy toàn bộ đều là đội quân tù nhân, điểm này, Vương Các có thể khẳng định trắm phần trắm, nhưng những hình ảnh này chỉ duy nhất đưa ra một tin tức: Chính là đội quân tù nhân vẫn như trước đang không ngừng giết chóc, dường như không thể chối cài đã biến thành cường đạo của khu Gia Tác.

Hiển nhiên tin tình báo như vậy, biết hay không biết cũng không có khác nhau quá lớn, nhưng không thể nói Nhâm Thu không có cung cấp tin tình báo.

- Mấy cái này?. Vương Các ngẩng đầu, nhìn Ngưu Lương, hỏi.

- Ái chà, còn có cái này!

Ngưu Lương nhìn thấy vẻ mặt của Vương Các không tốt, trong lòng cũng cảm thấy ngưng trọng, tiếp theo liền lấy một phong thư màu hồng nhạt đặt trên bàn giấy Vương Các.

Làm cho người ta có cảm giác chứa bên trong phong thư này, hẳn là thư tình linh tinh gì đó, thậm chí ở góc bì thư còn có hình về hoạt hình mèo chuột gì đó.

Tâm tình hoặc nhiều hoặc ít có chút không xong, Vương Các nhìn thấy phong thư như vậy, trong lòng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chung quy tạo cho Vương Các có một loại cảm giác cực kỳ quái dị.

Mở ra phong thư, bên trong cũng là giấy viết thư mầu phấn hồng, mặt trên dùng chữ viết xinh đẹp ngay ngắn viết: "Vương Các ca ca thân ái! Những tin tình báo này nhưng là người ta thật vất vả mới lấy được, có mấy lần thiếu chút nữa bị đám bại hoại đáng sợ đó phát hiện! Các ngài rốt cuộc khi nào thì đến tiến công bọn chúng vậy? Tốt nhất mau mau một chút. Tuy nhiên, trước đó, ta nghỉ muốn 100 bình mỡ của Vũ thú, 5000 tấn Hắc Thán Cương, cùng với một số tài liệu hoặc Chiến Văn, cấp càng nhiều, người ta mới càng có động lực nha!"

Kí tên là Nhâm Thu, còn về hoạt hoạ một cái khuôn mặt tươi cười. Nhìn thấy giấy viết thư như vậy, Vương Các nhíu chân mày sát vào nhau. Lần

Đầu tiên, từ khi Vương Các nhập ngũ đến nay là lần đầu tiên có một loại cảm giác phát mộng.

R u này cấp hay không cấp? Không cấp, đầu mối Nhâm Thu này nhất định sẽ cắt đứt! Nhâm Thu ngóng trống hắn phát động tiên công, là thật tâm chán ghét đội quân tù nhân? Hay là có nguyên nhân gì khác?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Vương Các hiện lên vô số loại khả năng, mỗi một loại khả năng đều có thể tạo thành một hoàn cảnh đặc biệt.

- Tướng quân! Ngài xem kế tiếp ta nên làm thế nào trả lời thuyết phục cho Nhâm Thu kia?

Ước chừng trôi qua mười phút, thấy Vương Các thủy chung không có trả lời thuyết phục. Ngưu Lương thử hỏi.

- Đi nói cho Nhâm Thu kia biết, hiện tại chúng ta không có những thứ cô ta muốn, tạm thời chỉ cấp cho cô ta một phần mười! Vương Các nghỉ nghĩ, tính toán sử dụng một biện pháp điều hòa.


- Cái này. Không tốt lắm đâu!

Ngưu Lương hơi nơm nớp lo sợ nói:

- Bởi vì người đưa tin đã nói trước, lão đại Nhâm Thu của họ đã phải vận dụng toàn lực, mới thu thập được những tin tình báo này. Đồng thời còn đang tiếp tục dồn toàn lực theo dõi nhất cử nhất động của đội quân tù nhân. Nếu hiện tại chúng ta chi cung cấp một phần mười, không khỏi tạo cho bọn họ một loại cảm giác chúng ta không đủ thành tẦm! Thậm chí một phần mười này cũng có chút nhục nhã người ta, cùng với như vậy, còn không bằng không cấp cái gì!

Nghe nói như thế, Vương Các bắt đầu không ngừng gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, đồng thời không ngừng nhìn hại dạng đồ vật khác biệt trước mặt. Một phong thư màu phân hông, cùng với mây tâm hình ảnh.

Hiện tại Vương Các thật sự hận không thể trực tiếp xông vào khu Gia Tác. Thế nhưng hậu quả cũng thật rõ ràng: Khu Gia Tác địa hình hiểm trở, Ma Văn xe tăng muốn triển khai cũng quá khó khăn, nếu cứ như vậy cho sư đoàn Chiến Hồn trực tiếp đánh đi vào, không thể nghi ngờ sẽ làm cho đội quân tù nhân sẽ kết hợp với khu Gia Tác. Nếu như vậy đối mặt với bọn cường đạo tới mười mấy Vạm cấp bậc không kém, hết tám phần cho dù sư đoàn Chiến Hồn hung mãnh mấy đi nữa, cũng không thể toàn thân trở ra.

Với cái giá phải trả toàn quân sư đoàn Chiến Hồn bị diệt để đổi lấy bình định khu Gia Tác, Vương Các đúng là không thể chấp nhận.

- Nhâm Thu muốn thứ gì đó, tạm thời đều cấp cho cô ta đi! Nhưng nhất định phải cho Nhâm Thu kia biết, trong thời gian ngắn phải cung cấp một số tin tình báo có giá trị, tỷ như, quy luật hoạt động, cấu thành nhân viên của đội quân tù nhân, cùng với tổng hợp lại thực lực, thói quen đả kích các thứ! Vương Các lên tiếng phân phó.

- Hiểu được!

Ngưu Lương nhẹ giọng đáp lại một tiếng. Rồi dè dặt xoay người đi ra ngoài, bắt đầu đi chuẩn bị.

Mà ở bên kia, Tiêu Hoằng ở bên trong khách sạn Đại Sâm Lâm, đang đứng ở bên cạnh Phất Lạc, tiến hành chữa trị thần kinh nào bộ cho Phất Lạc. Trên cơ bản một tuần nay, mỗi ngày tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là trị liệu cho Phất Lạc, sau đó mới tu luyện bản thân.

Hiện giờ đại nào Phất Lạc không sai biệt lắm đà được chữa trị hầu như không còn, chỉ còn lại một ít tôn thương cục bộ rất nhỏ, nêu hết thảy thuận lợi có thể lão tự mình khỏi hắn.

Ước chừng trải qua giờ chừa trị, Tiêu Hoằng đình chỉ điều động Ngự lực, cả người hắn lúc này mồ hôi ướt đẫm, tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có giống như trước, trực tiếp ngồi trên ghế thở hồng hộc, mà rất tự nhiên cầm lấy khăn mặt, lau mồ hôi trên trán. Điêu thú vị chính là thể lực Tiêu Hoằng đã vô tình được Phất Lạc tăng lên một cấp bậc.

Đồng thời nhìn phía trên Dụng cụ kiểm tra Ma Văn cao độ chính xác, hình ảnh thần kinh đại não của Phất Lạc, so Với rách nát, khô héo trước đây, hiện giờ đã trở nên "sinh cơ dạt dào", chỉ có điều là Phất Lạc vẫn còn chưa thức tỉnh.

Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có nóng vội quá phận, Tiêu Hoằng biết rõ. Chuyện này không phải một sớm một chiều mà chữa trị xong được. Thực ra chuyện Phất Lạc vẫn cứ bất tỉnh, Tiêu Hoằng sớm đã có chuẩn bị trong lòng, chỉ hy vọng Phất Lạc đừng ngủ một lần chính là mấy chục hoặc trắm năm là được. Trước mắt may mắn duy nhất là tánh mạng của Phất Lạc xem như hoàn toàn giữ lại rồi.

Lần lượt nhổ hết Ma Văn châm trên đầu Phất Lạc, lại thu thập dọn dẹp hết các thứ, Tiêu Hoăng mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Hiện giờ ở bên trong lầu 4, trừ phòng Phất Lạc, còn có bốn gian phòng khác đã được cải tạo trở thành phòng chế văn lâm thời. Bên trong đó Chế văn sư của đội quân tù nhân đang vô cùng bận rộn chế tạo Chiến Văn. Những Chiến Văn này tuy rằng không thể so sánh với Tiêu Hoằng chế tạo, nhưng so với xuất phẩm của khu Gia Tác, cùng với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vẫn còn ưu tú hơn rất nhiều.

Mà nhừng Chiến Văn này cũng sẽ dùng trang bị cho đội quân tâm phúc, thiết kế Ma Văn là chọn dùng đồ họa thiết kê của Tiêu Hoăng, tài liệu cân thiê đều là tận khả năng bảo trì uy lực của Chiên Văn, đồng thời lựa chọn một ít tài liệu rất thông thường.

Đại khái từ ngoài cửa nhìn lướt qua mỗi một phòng chế văn, Tiêu Hoằng. Cũng không có đề ý tới quá nhiều, mà trực tiếp quay về phòng của mình. Sau đó liên bắt đầu sử dụng Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên trên đỉnh đầu hết sức chuyên chú tu luyện.


Tuy nhiên, bởi vì Tiệu Hoằng trị liệu cho Phất Lạc, hôm nay Ngự lực đà tiêu hao hơn phận nửa, vì thê để ứng phó với đột biên một ngày, Tiêu Hoăng cũng chỉ có thể tiến hành tu luyện mười phút, may măn là đợi tới ngày mai, không cần trị liệu cho Phất Lạc không tiêu hao cao, Tiêu Hoằng có thể thống khoái tu luyện thời gian dài hơn.

Ở bên kia Kha Lôi Ba đang mang theo mười mấy thành viên đội quân tù nhân, cùng với đám người Thiềm Thừ, mặc một thân chế phục màu sắc ngụy trang, bắt đầu không ngừng chuyển động ở trong khu núi rừng Gia Tác, đồng thời đánh dấu địa điểm thiết lập tháp canh, sau đó giao cho nhân viên kiến trúc một tấm đồ họa thiết kê.

Nói tóm lại, hầu như giờ khắc này, mọi người đều bắt đầu tiến hành các phương diện công tác chuẩn bị, mục đích chính là tạo cho khu Gia Tác trở nên càng thêm cường đại.

Giờ khắc này, làm cho người ta có cảm giác rõ ràng nhất chính là khối u khu Gia Tác của Tự Cường Châu, giờ khắc này sau khi Tiêu Hoăng tới đây đã từng chút từng chút từ lành tính chuyên biên trở thành khôi u ác tính.

Chỉ có điều thời điểm này vẫn lặng yên không một tiếng động đang trong tiến hành chuần bị.

Đã xong mười phút tu luyện. Ngự lực trong cơ thể tăng lên một cổ. Tiêu Hoằng ra khỏi phòng, trong tay đã nhiều thêm một tờ giấy, nội dung trên trang giấy có thể nói chi chít chữ viết.

Mà những chữ viết rậm rạp này, tổng kết ra cũng chỉ có hai chữ, đó chính là: "Lập Pháp".

Điều này cũng không kỳ quái, khu Gia Tác nếu muốn lớn mạnh, không thể nghi ngờ cân tự mình sản xuất, kể từ đó, không có quy củ sao được? Muốn sản xuất lớn mạnh việc đầu tiên phải làm là bảo đảm tài sản cho tư nhân.

Đương nhiên, pháp luật của khu Gia Tác, trên cơ bản chính là thành lập trên mặt đạo đức cùng với thường tình của con người: Đó là giết người thì thường mạng thiếu nợ thì trả tiền, cấm cướp bóc và đoạt lấy tài sản của mọi người ở khu Gia Tác, đương nhiên không bao gồm Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Đây cũng là một bước quan trọng nếu khu Gia Tác muốn phát triển, nhất định phải thực hiện.

Đi vào lầu một đại sảnh, đưa trang giấy trên tay quét hình bên trọng Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng liên trực tiếp gửi đi cho Nhâm Thu, bảo nàng để tham khảo, đồng thời lệnh cưỡng chê Trưởng quan cao nhất của nơi này, tiến hành thực thi.

Về phần chấp pháp giả tương lai, sẽ do đội quân tâm phúc đảm nhiệm. Tuy nhiên, không thể cấp cho đội quân tâm phúc quyền lợi quá lớn.

Phân phó hết thây xong xuôi, Tiêu Hoằng lại lần nữa xoay người, tiến vào trong phòng chê văn, bắt đầu tiếp tục chê tạo Chiên Văn cho đội quân tù nhân.

Hiện tại mỗi một người của đội quân tù nhân đã có được bốn cái Chiến Văn, trong đó một cái là Chiên Văn loại phòng ngự, điều này đối với bão hòa trang bị, còn kém một ít.

Ngoài ra, Tiêu Hoằng còn tính toán là mỗi một tù nhân, trang bị phụ trợ loại Ma Văn kính mắt, có được công năng nhìn ban đêm cường đại, phân này cũng là một trong trang bị chuẩn bị cho bộ đội đô bộ giữa các tinh ở Gia Đô Đê Quốc.

Mà trong lòng Tiêu Hoằng biết rất rõ ràng, trong đoạn thời gian dừng lại ở khu Gia Tác này, thực rất có thể phải đi tiếp về hướng Thiên Tê Tỉnh, nên đây là một lần cường hóa cuối cùng.

Tiến vào bắc bán cầu, đó chính là tới khảo nghiệm vô cùng vô tận.

Ngay lúc Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân cùng với toàn bộ khu Gia Tác, không ngừng bận rộn, ở thủ đô Thánh Tử Thành của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, một chiếc Ma Văn vận binh hạm vô cùng đẹp đẽ quý giá, ở dưới hộ vệ của 200 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đã bay lên trời cao, nhắm thẳng về hướng Bái Áo Thị thủ phủ của Tự Cường Châu.

Trong chiếc Ma Văn vận binh hạm này, trừ 1000 hộ vệ quân vô cùng hoàn mỹ ra, còn có ba gã quan lớn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Trong đó lai lịch lớn nhất, thuộc về Chuẩn thần phụ Cao Long Văn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc; Ngoài ra, là An Thượng Võ phó trưởng quan quân sự của bắc bán cầu Ma Duệ Tinh, cùng với hội phó hội trưởng Tuần giám của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)