← Ch.0747 | Ch.0749 → |
Những đốm sáng tụ tập ở không trung đến số lượng nhất định, liền ngưng kết ra thể năng lượng màu đỏ cam như lông chim, bay bay rơi xuống. Rơi trên người thành viên đội quân tù nhân, liền thấy được miệng vết thương trên người họ ngừng chảy máu, từ từ khép lại.
Đây chính là một loại công năng của trượng Ma Văn Huyết Vu, thu gom máu, Ngự lực phát ra từ thi thể, chuyển hóa thành thể năng lượng có thể chữa trị vết thương, tương tự với Ma Văn điều trị.
Chỉ cần 5 phút thôi, đa số thành viên đội quân tù nhân đã được chữa xong, chỉ có một người đang đỡ một tay, máu tươi vẫn nhỏ giọt. Hắn là thành viên Ngự sư cấp năm, tên là Nhiễm Uy.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng vội đi tới cạnh hắn, kết quả nhíu mày. Trên tay trái của Nhiễm Uy đã ghim đầy mảnh đạn, thật khó mà tưởng tượng nổi, Nhiễm Uy làm sao kiên trì chiến đấu tới lúc này.
- Nhiễm Uy, ngươi không sao chứ?
Tiêu Hoằng nhìn hẳn, quan tâm hỏi, sắc mặt khó coi.
Nhiễm Uy không nói, thấy Tiêu Hoằng đi tới, liền ngã thẳng lên vai Tiêu Hoằng, ngất đi.
Các thành viên tù nhân khác thấy vậy, không khỏi khẩn trương lo lắng, bọn họ không biết Nhiễm Uy thế nào rồi.
Còn Tiêu Hoằng dù rất khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh, nhanh chóng đặt Nhiễm Uy nằm xuống, xé áo giáp da. Lúc này Tiêu Hoằng nhìn thấy được, trên tay trái Nhiễm Uy tối thiểu có mười mấy mảnh đạn lớn nhỏ, ghim sâu vào cánh tay và bả vai.
Tiêu Hoằng không dám tự tiện xử lý trường hợp này, rõ ràng phải có chỗ thích hợp.
- Theo đánh dấu trên bản đồ, cách đây mấy cây số, hẳn là có một căn cứ quân sự?
Tiêu Hoằng hỏi Ốc Sư.
- Đúng là có.
Ốc Sư đáp.
- Được, chúng ta đi vào đó, phòng điều trị ở đó hẳn là có thể chữa trị được cho Nhiễm Uy.
Tiêu Hoằng hạ lệnh, lại cho Nhiễm Uy ăn một viên Văn đan bổ huyết, tự mình cõng Nhiễm Uy, lên Thiết cước mã.
Theo lý mà nói, là một quân đội, vì một tên binh lính lại đi tấn công căn cứ quân sự, cái này ít nhiều thật là quá mức. Nhưng mặc kệ Tiêu Hoằng hay các thành viên đội quân tù nhân, vẫn sẽ không chút lùi bước mà làm, bởi vì họ không phải chiến hữu, mà là huynh đệ!
Thời gian đến 10 giờ tối, Tôn Trường Kỳ sư trưởng sư đoàn số 51 đã thu xếp xong vật tư tiếp tế mới đến.
Xem thời gian, quân đội sư đoàn số 51 đi ra cũng đã 2 tiếng, nhưng vẫn không có chút tin tức, cũng không có dấu hiệu trở về.
- Có chuyện quỷ gì thế? Chẳng lẽ thu dọn mấy tên giặc cỏ mà cũng rầy rà như vậy?
Tôn Trường Kỳ không khỏi bất mãn nói, liền quay sang trợ thủ, bảo:
- Đi hỏi xem, Mục Á đang làm cái gì? Mấy tên giặc cỏ mà thôi, lại tốn thời gian lâu như vậy.
Lúc này trợ thủ cũng kỳ quái, liền dùng Ma Văn thông tin quân dụng gọi cho Mục Á.
Nhưng, được trả lời là... Không có trả lời. Dù đã gọi sang, nhưng không có ai nghe.
Thấy thế, sắc mặt Tôn Trường Kỳ dần dần thay đổi, hắn mơ hồ dự cảm được gì đó.
- Phái ra máy bay Ma Văn trinh sát, xem phía trước xảy ra chuyện gì.
Tôn Trường Kỳ lập tức hạ lệnh.
2 phút sau, máy bay Ma Văn trinh sát bay lên cao, phát ra hình ảnh cho Tôn Trường Kỳ.
Cả người Tôn Trường Kỳ cứng ngắc tại chỗ, không động dậy một cái, mặt không chút máu.
Trợ thủ ở bên cạnh càng che miệng, mắt trợn trừng, đầy kinh hãi.
Chỉ thấy ở vùng đất trống cách đó không tới l0km, đã máu chảy thành sông, xác chất thành đống, thi thể binh lính sư đoàn số 51 tung tóe khắp nơi, máu chảy tụ tập thành suối, ở chỗ trũng cuối cùng gom thành hồ máu, phản xạ tia sáng chói mắt dưới ánh trăng.
Giữa các thi thể, xác chiến đấu cơ Ma Văn, xác xe tăng Ma Văn, vẫn còn đang bốc khói!
Sư đoàn số 51 toàn quân bị diệt!
- Sao... Sao lại thế này?
Chừng 1 phút sau, Tôn Trường Kỳ mới run run nói, nhìn cảnh tượng ghê người kia, da đầu tê dại, rét run như lọt xuống hầm băng.
Tương phản như thế, thật là quá lớn đối với Tôn Trường Kỳ. Phái ra toàn bộ chủ lực diệt trừ một đám giặc cỏ trong mắt hắn. Vốn cứ tường sẽ dễ dàng xong việc, kết quả nghênh đón sư đoàn số 51 là canh tượng này, là tai họa toàn quân bị diệt.
Nó giống như phái ra mấy người đàn ông khỏe mạnh đi dạy dỗ đứa trẻ 3 tuổi, kết quả mấy tên đàn ông bị đứa nhỏ 3 tuổi quật ngã, đúng là vớ vẩn, đúng là khó tin.
- Không... Không thể nào.
Tôn Trường Kỳ run run thì thào, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, thậm chí còn cảm giác có phải mình đang mơ, mơ thấy ác mộng hay không.
Trợ thủ bên cạnh thì càng mắt tối sầm, da đầu tê dại, theo hắn biết, dù cho 500 người kia không phải tốt lành gì, cùng lắm thì hai bên ngang tay mà thôi, thế cũng đủ làm người ta khiếp sợ rồi. Nhưng cảnh tượng trước mắt đang bày tỏ, đường đường quân đội có thể chọi cứng ngay mặt quân đội Lạc Đan Luân, lại không chịu được một đòn như thế này? Điên quá đi chứ.
Trên Ma Duệ Tinh này làm sao có quân đội như thế được?
- Báo cáo Tướng quân, chuyện không xong rồi, 500 tên giặc... À không, là ác đồ kia, đang lao thẳng tới Căn cứ quân sự số 51, chỉ còn cách căn cứ quân sự... L00m.
Binh lính trinh sát ngập ngừng một chút, liền báo cáo cho Tôn Trường Kỳ.
Ầm ầm!
Phi công trinh sát vừa báo cáo, từ phía nam căn cứ quân sự đột nhiên truyền ra tiếng nổ.
Thông qua Ma Văn theo dõi, Tôn Trường Kỳ nhìn thấy cửa sắt hợp kim nặng nề bị đánh văng ra, 500 tên cả người đầy máu, bộ dạng hơi tàn tạ xông vào trong căn cứ quân sự, sau đó đại khai sát giới với nhân viên hậu cân. Nơi đi qua máu chảy thành sông, còn đang xông thẳng tới Tôn Trường Kỳ trọng bộ chỉ huy.
- Đáng chết, sao lại thế này? Những kẻ kia từ đâu tới đây?
Tôn Trường Kỳ không khỏi hét ầm lên, nếu lúc trước là kinh ngạc, thì bây giờ trong kinh ngạc này đã có sợ hãi.
Trợ thủ bên cạnh càng lạnh run, trực tiếp dẹp sạch quân đội chủ lực bên mình, sau đó trực tiếp chém giết vào Bộ tổng chỉ huy, cảnh tượng này chưa từng xảy ra ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.
- Truyền... Truyền lệnh xuống, quân đội hàng không nhanh chóng trở về, hỗ trợ tổng bộ, bộ đội cảnh vệ dốc sức cản trở.
Tôn Trường Kỳ vốn coi thường đội quân tù nhân, dùng giọng run run hạ lệnh, nhanh chóng mở ra Chiến Văn của mình.
Chỉ vài phút sau, ngay khi các máy bay vận tải vội vàng quay về, Tôn Trường Kỳ đã thấy 14 người mở ra cánh Ma Văn đứng giữa không trung cách mình không tới 20m.
Không nói quá, nhìn cảnh tượng này, Tôn Trường Kỳ con mắt co rụt thành mũi kim, kinh hãi tràn lên mặt. Một hơi nhảy ra 14 Đại Ngự Sư, cái này làm gì là giặc cỏ chứ, dù là quân đội tinh nhuệ nhất Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cũng không có được nhiều Đại Ngự Sư như thế.
Ầm! Ầm!
Trong khi Tôn Trường Kỳ đang kinh hãi, thủy tinh tinh hóa trước mặt vỡ vụn, tiếp đó Tiêu Hoằng dẫn đầu, đám người Hứa Kính Uy, Thiết Nam nhảy vào trong văn phòng, không chút ngừng lại, trực tiếp đánh thẳng về phía Tôn Trường Kỳ và trợ thủ.
Trong nháy mắt, trợ thủ của Tôn Trường Kỳ bị chém thành tám khối, tiếp theo là Tôn Trường Kỳ, chiến thuật được chọn dùng, là không có chiến thuật. Một đám giương nanh múa vuốt điên cuồng công kích Tôn Trường Kỳ, chỉ có một mục đích là phải nhấn chìm Tôn Trường Kỳ trong biển công kích.
Nếu so sánh đội quân tù nhân với dã thú, vậy thì Nhiễm Uy bị thương, đội quân tù nhân cũng như dã thú bị thương, triệt để kích thích ra máu tan tàn bọ.
- Các ngươi là kẻ nào? Ta...
Đối mặt đội quân tù nhân cùng hung cực ác, Tôn Trường Kỳ muốn chống cự, nhưng tiếp theo là bị bao trùm trong công kích của đội quân tù nhân, một câu còn chưa nói hết, lưỡi dao Ma Văn đã xuyên qua ngực hắn, một cây dao Ma Văn khác quét qua cổ họng, đầu người rơi xuống đất.
Đi tới bàn làm việc, Tiêu Hoằng liếc qua sơ đồ Căn cứ quân sự số 51, tập trung và vị trí phòng điều trị. Tiêu Hoằng trực tiếp đi tới chỗ cửa sổ vỡ vụn, bay thẳng ra ngoài, sau đó dẫn mấy tù nhân cõng theo Nhiễm Uy, đi tới phòng điều trị.
Đẩy cửa sở điều trị, Tiêu Hoằng nhìn thấy hai gã Dược sư đang hoảng sợ nhìn mấy người xâm nhập.
Phập! Phập!
Ngay lập tức, hai mũi băng đâm xuyên qua cổ họng hai tên Dược sư, họ còn chưa kịp xin tha hay chống cự, đã bị Tiêu Hoằng giết ngay.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng đặt Nhiễm Uy lên giường bệnh, mở kho thuốc tìm thuốc tương ứng, chủ yếu là Ma Văn cầm máu, cùng Ma Văn kiểm tra.
Thông qua Ma Văn kiểm tra, xem xét vị trí cụ thể các mảnh đạn trên tay trái Nhiễm Uy, Tiêu Hoằng dùng nhíp cẩn thận rút chúng ra, không ngừng dùng Ma Văn cầm máu để cầm máu, khôi phục vết thương.
Toàn bộ quá trình hết sức cẩn thận, còn Nhiễm Uy vì mất máu quá nhiều, đã ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Ở ngoài cửa sổ, đội quân tù nhân vẫn đang tiếp tục giết chóc, tiếng nổ, tiếng hét, không ngừng vang lên. Ánh lửa ngập trời, Căn cứ quân sự số 51 uy nghiêm sau khi bị đội quân tù nhân đặt chân tới, đã biến thành địa ngục nhân gian.
← Ch. 0747 | Ch. 0749 → |