← Ch.0750 | Ch.0752 → |
Cao Triết Cơ nghe Cao Long Đình báo cáo, cũng không lên tiếng, chỉ hơi gật gật đầu, ánh mắt quét qua người Cao Long Đình một chút.
Cao Long Đình chỉ có 25 tuổi, là đứa con do bà vợ thứ ba của Cao Triết Cơ sinh ra, mà mẫu thân của hắn còn là người của Tân Bối Ba liên hợp thể, nói cách khác, Cao Long Đình cũng không phải là người Cao Tương thuần chủng, điều này cũng là một nguyên nhân khiến cho Cao Long Đình không thể trở trở thành Chuẩn thần phụ, tuy nhiên Cao Long Đình lại phi thường ưu tú, bản thân Cao Triết Cơ cũng phi thường tán thưởng hắn.
Có thể nói ngoài Cao Long Văn ra, thì hắn chính là một trong những người cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho ngôi vị Thần phụ tương lai.
- Nếu Thiên Tế Tỉnh đã trong trạng thái kiệt quệ, như vậy chúng ta cũng cần thừa thắng xông lên, tranh thủ sớm thống nhất Ma Duệ Tinh, mang đến cho con dân thịnh thế thái bình.
Thanh âm Cao Triết Cơ không lớn, nhưng lại có vẻ vô cùng thâm trầm mà hữu lực.
- Đại nhân cứ yên tâm đi, trong vòng hai năm, Thiên Tế Tỉnh tất sẽ bại vong, có thể nói, nếu không phải vài lão già của Tống Táng kỵ sĩ đoàn vẫn còn cố chống đỡ, thì Thiên Tế Tỉnh đã sớm sụp đổ rồi, tuy nhiên, ta cho rằng phần lớn bọn họ tuổi tác đã cao, đồng thời không thể đột phá trở thành Ngự Không, thất bại là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Một nam nhân mặc trường bào màu đỏ nói.
Tên này là Dịch Phong Mạch, một trong những Hồng y Chủ soái của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, có thực lực Ngự Hồn cấp hai, một đôi mắt xếch, mày kiếm, mang bộ râu quai nón, thoạt nhìn đại khái chỉ có ba mươi tuổi, nhưng kì thực đã hơn hai trăm tuổi.
Ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ngoài Cao Triết Cơ ra thì hắn là kẻ có quyền lớn nhất, ngay cả vài đứa con của Cao Triết Cơ cũng đều phải khách khách khí khí đối với hắn, vô cùng cung kính.
- Mọi thứ do Dịch Phong Mạch chủ soái chỉ huy, ta yên tâm rồi, nhưng kế tiếp, còn có một việc khác nữa, nhìn như không lớn, nhưng ta lại cảm thấy hắn rất có thể sẽ đánh vỡ sự cân bằng của toàn cục, tin tức là Châu trưởng của Phùng Kiện Quân tự mình truyền lại cho ta!
Cao Triết Cơ mặt không đổi sắc, vừa nói chuyện, vừa khởi động Ma Văn hình ảnh trên bàn.
Ngay sau đó, phía sau Cao Triết Cơ đã xuất hiện hình ảnh Sư đoàn thứ 51 bị tàn sát.
Nhìn thấy hình ảnh này, toàn bộ mọi người bên trong phòng đều biến sắc, Sư đoàn thứ 51 rốt cuộc đóng quân ở đâu, thì một số người trong này đều phi thường rõ ràng. Hồng Tâm Châu vốn vô cùng an toàn, nhưng toàn quân lại bị diệt, điều này có vẻ rất không thật.
Nhưng đây vẫn chỉ là sự bắt đầu cho nỗi kinh ngạc của mọi người, ngay sau đó, mọi người lập tức có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng đội quân tù nhân giết hại Sư đoàn thứ 51.
Cho dù mọi người ở đây đều là thân kinh bách chiến, giết chóc vô số, nhưng khi nhìn thấy 500 thành viên đội quân tù nhân giết hại mấy ngàn người, thì vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Thực lực mà đội quân tù nhân bày ra hiển nhiên đã có chút quá bưu hãn rồi.
- Bọn họ rất mạnh, đúng vậy, nhưng so với quân đội cường đại của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì bọn họ vẫn còn kém rất nhiều, bởi vậy, đây không phải là trọng điểm, mà trọng điểm ở trong này.
Cao Triết Cơ nói xong, liền trực tiếp điều chỉnh hình ảnh, trong nháy mắt màn hình đã hiện lên hình ảnh của Tiêu Hoằng.
Đây là cảnh tượng Tiêu Hoằng đang khởi động Hàn Võ, không ngừng chém giết bên trong hàng ngũ của Sư đoàn thứ 51. Hàn băng vạn năm đủ loại hình dáng, có màu đỏ như máu, giống như một bộ phận thân thể, không ngừng biến hóa, một số quang văn màu vàng lại thỉnh thoảng hiện lên.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, đại bộ phận đều kinh ngạc, người này rất mạnh, đúng vậy, nhưng cũng không nhất thiết phải quan tâm nhiều tới vậy.
Duy nhất có Dịch Phong Mạch đang ngồi trên chiếc ghế màu tím ở giữa, thì vẻ mặt lại thoáng đổi sắc, toát ra một chút kinh ngạc, dường như đã nhận ra điều gì đó.
- Có một thứ mà rất nhiều người tại đây không hiểu, cũng không biết, nhưng hãy nhìn một chút hình ảnh này đi, đây là thứ thu được từ hơn 1000 năm trước.
Cao Long Văn nói xong, phía sau lại xuất hiện một màn hình lớn, trên màn hình này là một hình ảnh có chút mơ hồ, đó là cảnh tượng Cáp Thụy Sâm đang ở trong thiên quân vạn mã, dẫn dắt Tống Táng kỵ sĩ đoàn chém giết, lúc ấy Cáp Thụy Sâm vẫn chỉ có cấp bậc Đại Ngự Sư, Hàn băng vạn năm đỏ như máu cũng đang không ngừng biến hóa trong tay Cáp Thụy Sâm.
Nếu chỉ lấy ra một cái, thì kỳ thật cũng không có gì, nhưng nếu so sánh hai hình ảnh với nhau, thì sẽ phát hiện ra, Tiêu Hoằng và Cáp Thụy Sâm thật sự rất giống nhau, đây không chỉ là Hàn băng vạn năm trong tay, Ma Dực sau lưng, mà còn có cả tư thái, động tác, trên cơ bản ngoài khuôn mặt ra, thì mọi thứ đều giống nhau cả.
Thấy vậy, những người ở đây đều hít ngược một hơi khí lạnh, bọn họ dường như đã dự cảm tới một cái gì đó.
- Hơn 1500 năm trước, tổ tiên chúng ta thu được hình ảnh này, đồng thời cũng nghe đồn, khi Cáp Thụy Sâm tử vong thì đã lập một lời sấm truyền, cho dù hắn chết đi, nhưng truyền thừa của hắn sẽ vẫn trường tồn mãi mãi, xem ra lời này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ a.
Cao Triết Cơ mặt không đổi sắc, nói từng chữ một.
- Như vậy theo ý của phụ thân đại nhân, nên làm như thế nào?
Cao Long Đình lạnh lùng hỏi.
- Còn cần phải hỏi sao? Tự nhiên là phải gạt bỏ hi vọng cuối cùng này của người Lạc Đan Luân!
Cao Triết Cơ mặt không đổi sắc, thoải mái đáp.
- Thần phụ, bộ hạ Diệp Lập Ba của ta đã tập hợp 4 Sư đoàn tại dốc núi Trường Xuyên, nơi đó là con đường mà đám người kia chắc chắn sẽ đi qua, cũng là con đường mà tên tiểu Cáp Thụy Sâm kia nhất định sẽ đi, chúng ta có trăm phần trăm nắm chắc diệt trừ được hắn.
Phùng Kiện Quân báo cáo với Cao Triết Cơ, giọng điệu cứng cáp, hơn nữa còn tràn ngập cung kính.
Cao Triết Cơ không nói gì, chỉ hơi gật gật đầu, sau đó không kiềm được tự nói:
- Chỉ có 500 người mà muốn đi xuyên qua Ma Duệ Tinh của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc của ta ư? Vẫn muốn thủ hộ cái gọi là hy vọng cuối cùng, xem ra người Lạc Đan Luân đã đến bước đường cùng rồi!
Có thể nói, đối với đủ loại liên hệ giữa Tiêu Hoằng và Cáp Thụy Sâm, thì Cao Triết Cơ không có chút ngạc nhiên nào cả, nguyên nhân chỉ có một, ở trong mắt hắn thì Tiêu Hoằng đã là người chết rồi.
Loại ý tưởng chỉ dẫn theo 500 người mà muốn xông qua hơn phân nửa Ma Duệ Tinh, bất kể là Cao Triết Cơ, hay là Dịch Phong Mạch, đều cảm thấy có chút ngu xuẩn.
Trái lại thì Tiêu Hoằng đã trải qua một đêm chạy như điên, khi ánh mặt trời dần dần từ phía Đông chiếu xuống, chiếu vào thân thể của đội quân tù nhân, hình thành từng cái bóng rất dài.
Những giọt sương sớm cũng giống như từng viên trân châu, dưới ánh mặt trời thì sáng lấp lánh, ánh lên trên từng chiếc lá cây.
Tuy nhiên, lúc này thì đội quân tù nhân cũng không có tâm tình nhàn hạ để thưởng thức vẻ đẹp này, ai nấy đều mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bằng vào trực giác của một chiến sĩ, bọn họ có thể dự cảm được, khảo nghiệm đã càng ngày càng tới gần rồi.
Tiếp theo sẽ thảm thiết như thế nào? Bọn họ không biết, tuy nhiên, bọn họ đã không còn đường lui nữa.
Lại trải qua hai giờ chạy như điên, mặt trời đã dâng cao, đội quân tù nhân đã ra khỏi dãy núi, đi tới một khu vực đồi thấp, dõi mắt cũng có thể thấy các sườn dốc thật dài, liên miên không dứt, nhìn không thấy điểm cuối.
Nơi này chính là dốc núi Trường Xuyên.
Đi lên một đỉnh đồi thấp, đám người Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã đã có thể nhìn thấy rất rõ, trong dốc núi Trường Xuyên có 4 Sư đoàn, ước chừng 2 vạn người, đã bày ra bốn hàng ngũ, vắt ngang trước mặt đội quân tù nhân, khoảng cách với đội quân tù nhân đã không đến 2km.
Mỗi một Sư đoàn đều được trang bị không kém Sư đoàn thứ 51 là bao, mà sức chiến đấu cũng tương tự, mà phía sau bọn họ còn có hơn 50 chiếc Ma Văn xe tăng, đang bày ra hình chữ "nhất", hệ thống hỏa lực viễn trình cũng đã được lắp ráp xong.
Bốn tên Sư trưởng thì đều là Đại Ngự Sư cấp hai, đồng thời được bốn gã sĩ quan phụ tá là Đại Ngự Sư cấp một, tổng cộng gồm tám người, cộng thêm quân đội có sức chiến đấu không tầm thường, khiến cho ai nấy đều có thể rõ ràng nhận ra được, cảnh tượng này đại biểu cho điều gì.
Điều này đối với đội quân tù nhân mà nói, thì cũng giống như là núi đao biển lửa vậy.
- Chúng ta đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, mới đi tới được nơi này, phía trước là gia viên của chúng ta, nhưng lần này, chúng ta rất có thể sẽ có hy sinh, mà hiện tại, nếu chúng ta xoay người thoát đi thì có lẽ còn có một tia cơ hội sống sót, nhưng mà còn muốn về nhà thì sẽ rất khó khăn, nên lần này sẽ lựa chọn như thế nào, ta muốn nghe ý kiến của mọi người.
Ánh mắt Tiêu Hoằng bình thản, nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói, loại bình thản này dường như đã biến thành một loại thoải mái, là muốn tham sống sợ chết, hay là muốn vì quật khởi mà anh dũng phản kháng, lấy ra tinh thần bất khuất của người Lạc Đan Luân.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới nói ra câu này, đội quân tù nhân không có ai đáp lại tiếng nào, mà đều mở ra túi Ma Văn, khởi động Chiến Văn của bản thân.
Trong nháy mắt, bên trong hàng ngũ nhỏ bé của đội quân tù nhân đã lấp lánh ánh sáng của Ma Văn, đây là câu trả lời rõ ràng nhất.
- Nơi này là Ma Duệ Tinh, là quê hương mà người Lạc Đan Luân muôn đời sinh sống, mặc dù không thể quay về Thiên Tế Tỉnh, nhưng nếu có thể mang theo bất khuất tín niệm, táng thân tại đây, thì cũng coi như là an ủi cuối cùng đối với người Lạc Đan Luân rồi!
Thiết Nam bình thản nói, hắn cũng rất thoải mái.
Sức chiến đấu của đội quân tù nhân rốt cuộc có bao nhiêu, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, hơn 500 người, chống cự lại 2 vạn người của bắc bán cầu, điều này hoàn toàn đã vượt qua cực hạn của bọn họ.
Đội quân tù nhân cường hãn, nhưng giờ khắc này, bọn họ vẫn chưa thể đạt tới tình trạng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi được.
Thấy mọi người đều không chút chùn bước, khởi động Chiến Văn, quyết thề sống chết chiến đấu đến cùng, trong ánh mắt Tiêu Hoằng cũng hiện ra một chút quả quyết.
- Nếu mọi người đã lựa chọn như thế, vậy thì chúng ta hãy làm một phen! Hoặc là cùng nhau chết, hoặc là cùng nhau đi thay đổi thế giới!
Tiêu Hoằng nhìn phía sau một cái, sau đó cao giọng nói:
- Các huynh đệ, xông lên!
Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, hai mắt của đội quân tù nhân đều hiện lên vẻ quả quyết và lạnh lẽo, sau đó không chút do dự, lập tức xông tới hàng ngũ do bốn Sư đoàn tạo thành kia, ý đồ rất rõ ràng, bọn họ muốn đột phá!
Đệ nhất quan chỉ huy của bốn Sư đoàn này tên là Phó Đức, là Sư trưởng của Sư đoàn Thiên Kình, được coi là Sư đoàn có sức chiến đấu mạnh nhất của Hồng Tâm Châu.
Nhìn thấy từ phía cực xa, đám người ngựa ít tới mức đáng thương kia đang xung phong liều chết tới đây, trên mặt Phó Đức không kiềm được hiện lên một chút kinh ngạc, hơn 500 người chống cự lại hơn 2 vạn tinh binh cường tướng, theo hắn thấy, thì dũng mãnh như vậy quả thực có chút lỗ mãng.
Khi trước, theo Phó Đức dự đoán, thì những người này hẳn là sẽ quay đầu thoát đi mới đúng, mà tại phương hướng trốn chạy kia, Phó Đức đã chuẩn bị tốt Ma Văn chiến đấu cơ, làm cho đội quân tù nhân vừa có truy binh sau lưng, lại còn phải chịu đựng Ma Văn chiến đấu cơ điên cuồng oanh tạc.
← Ch. 0750 | Ch. 0752 → |