Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0752

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0752: Thiêu thân lao đầu vào lửa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


- Giờ khắc này, ta thật sự không biết, những người này rốt cuộc là quả cảm, hay là lỗ mãng, tuy nhiên, nếu bọn họ muốn chết, vậy thì ta sẽ thành toàn cho bọn họ, nhìn thấy tên mặc áo trắng kia không? Tập trung tấn công vào hắn.

Phó Đức đứng trong hàng ngũ, giọng nói rất nhẹ nhàng, phát ra mệnh lệnh.

Sau khi Phó Đức ra lệnh một tiếng, dãy Ma Văn xe tăng phía sau bốn hàng ngũ khổng lồ này đã toàn bộ khai hỏa, không chút lưu tình nào, liên tục bắn phá về phía đội quân tù nhân.

Trong chớp mắt, tại vị trí mà đội quân tù nhân đang xung phong liều chết, bỗng nổi nên vô số ánh lửa, phát ra âm thanh liên miên không dứt, đinh tai nhức óc.

Lúc này Cao Triết Cơ đang ở trong văn phòng, một số thành viên trung tâm của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đều ở đây, trên màn hình là hình ảnh đội quân tù nhân đang hiện lên.

Mà ánh mắt của những người này lại không có chút biến hóa nào, cứ lẳng lặng đứng như vậy bên cạnh Cao Triết Cơ, quan sát xem tên tiểu Cáp Thụy Sâm kia sẽ chết thảm như thế nào.

Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, hơn 2 vạn tinh nhuệ, bao vây tiễu trừ 500 người, Tiêu Hoằng đã không còn đường sống nào nữa.

Này hiện giờ Ma Duệ Tinh đã là thế giới của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, nếu Tiêu Hoằng muốn mang 500 người chạy xuyên từ nam bán cầu giết tới bắc bán cầu của Ma Duệ Tinh, chẳng lẽ cho rằng quân đội của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mềm như bùn đất, thích nặn thế nào thì nặn hay sao?

Sau mười mấy đợt oanh tạc, trận hình của đội quân tù nhân đã xuất hiện hỗn loạn, điều này cũng không có là lạ cả, dù sao thì hỏa lực hạng nặng của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thật sự rất mãnh liệt.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Tiêu Hoằng và đội quân tù nhân vẫn không có chút yếu thế nào, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiên nghị.

- Lúc này đã khác trước, tất cả đội quân tù nhân nghe lệnh, dùng chiến đấu tổ làm đơn vị, hỗ trợ lẫn nhau, chúng ta giết xuyên ra ngoài, nhớ kỹ, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng nhau đi thay đổi thế giới!

Tiêu Hoằng lớn tiếng phát ra mệnh lệnh, trong ánh mắt dần dần hiện ra vẻ dữ tợn, sau đó hắn nhảy khỏi lưng ngựa, bay lên trời, trực tiếp giết vào trong hàng ngũ của Sư đoàn Thiên Kình, Ma Dực sau lưng đã mở ra, bốn phía thân thể hắn lập tức bị đã băng tinh màu máu bay loạn.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền trực tiếp dang hai tay cánh tay về phía binh sĩ chắn trước mặt, vặn gãy cổ đối phương.

Tuy rằng điều này giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng đội quân tù nhân vẫn không chút do dự.

Chỉ sau vài phút ngắn ngủn, ngay khi đội quân tù nhân xung phong liều chết, giết vào trong Sư đoàn Thiên Kình, thì ba Sư đoàn khác cũng đã từ bốn phương tám hướng mà bao vây bọn họ lại.

Trong chớp mắt, 500 thành viên đội quân tù nhân nhìn như nhỏ bé kia đã hoàn toàn bị biển người này bao phủ.

Từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy từng nhóm đội quân tù nhân đang ra sức giãy giụa, hình thành từng "cơn lốc" nho nhỏ, lúc ẩn lúc hiện, nhưng vẫn rất ngoan cường giãy dụa, một đường chém giết, ý đồ lao ra khỏi vòng vây.

Đây cũng là số mệnh duy nhất của đội quân tù nhân, không có lựa chọn nào khác.

Dưới tình huống bốn bề thọ địch này, chỉ có chém giết thì mới có thể đạt được con đường ra mờ ảo kia.

Trong văn phòng của Cao Triết Cơ, hình ảnh đội quân tù nhân bị bao phủ trong nháy mắt cũng đã được truyền tới, Cao Triết Cơ, Dịch Phong Mạch cùng với những người khác, so với sự điên cuồng của đội quân tù nhân, thì vẻ mặt của bọn họ lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.


Dường như bọn họ đang thưởng thức một hồi nhân loại bao vây tiêu diệt dã thú vậy.

- Nghe nói những người này rất cường đại, nhưng lần này, ta rất muốn nhìn một cái, bọn họ có thể cường đại đến mức độ nào!

Cao Triết Cơ thì thào tự nói, sau đó nhìn về phía Phùng Kiện Quân, phi thường tùy ý phát ra mệnh lệnh:

- Phân phó bộ hạ của ngươi, nhiệm vụ hàng đầu chính là xử lý tên tiểu Cáp Thụy Sâm kia, ta không hy vọng nhìn thấy hắn còn sống, nhanh chóng chặt đứt một tia hy vọng cuối cùng của người Lạc Đan Luân đi.

- Đã rõ, Thần phụ.

Phùng Kiện Quân đáp lại một tiếng, lập tức thông qua Ma Văn thông tin, phân phó bộ hạ làm chuyện này.

Trái lại, sau khi giết vào trong đội hình địch nhân, Tiêu Hoằng đã giết tới đỏ mắt, băng nhận trong tay không ngừng chém lên binh sĩ Cao Tương đang bao vây bốn phía.

Đồng thời, trên bầu trời đã từ từ bị tầng mây màu máu bao phủ, vô số tấm Bia mộ bằng băng từ trên trời giáng xuống, đập nát đám binh sĩ xung quanh.

Phía sau Tiêu Hoằng là Thiết Nam, Vương Quân và mấy chục thành viên khác, so với cuộc chiến đấu khi trước, thì lần này, đối mặt với binh sĩ Cao Tương có Chiến Văn cường độ cao, bọn họ rõ ràng đã cố hết sức, thậm chí là cảm giác khó chống lại được đám đông này.

Từng vết thương đã bắt đầu xuất hiện trên bộ giáp da sói của đội quân tù nhân, tuy nhiên, đội quân tù nhân vẫn ngoan cường kiên trì, mặc cho máu chảy trên thân thể, vẫn không ngừng liều chết phản kích, bọn họ không có đường lui, mà bọn họ cũng không cần đường lui!

Vù... vù...

Trong phút chốc, cùng với hai tiếng không khí bị cắt rách, Tiêu Hoằng người đầy vết thương đột nhiên phát hiện ra, phía bên trái có hai luồng năng lượng nhận giống như sóng ánh sáng đang chém thẳng về phía cổ và eo của hắn, tốc độ cực nhanh, hiển nhiên đây không phải là do kẻ tầm thường phát ra.

Đối mặt với cảnh này, Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, hai mắt bắn ra một vẻ lạnh lẽo, cánh tay chỉ về phía trước một cái, một bức tường băng rộng khoảng hai thước đã trực tiếp hình thành trước mặt Tiêu Hoằng.

Ầm... ầm...

Cùng với hai tiếng giòn vang phát ra, trên tường băng đã hình thành hai vết chém cực sâu, sau đó bức tường băng ầm ầm sập xuống, đồng thời thân ảnh Phó Đức cũng đã xuất hiện trước mặt Tiêu Hoằng, ngay lập tức đá một cước về phía bụng Tiêu Hoằng, khiến cho Tiêu Hoằng văng ra ngoài.

Đối mặt với binh sĩ Cao Tương bao vây bốn phía, nhiều đến mức không nhìn tới cuối, cùng với các đợt tấn công không ngừng của bọn họ, hiện tại lại có thêm một tên Phó Đức này nữa, Tiêu Hoằng đã có cảm giác kiệt sức khi phải đối phó rồi.

Gần như ngay khi Tiêu Hoằng bay ra ngoài, mấy trăm tên binh sĩ Cao Tương đã liên tiếp điên cuồng phát động tấn công về phía Tiêu Hoằng, các loại năng lượng nhân ngắn và nhỏ giống như cơn mưa to trút xuống.

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa định miễn cưỡng phòng ngự, thì Thiết Nam đã chắn trước mặt Tiêu Hoằng, đồng thời mở ra phòng hộ thuẫn, trực tiếp thay Tiêu Hoằng chặn lại một đợt tấn công này.

Chỉ là ngay khi đợt tấn công này vừa chấm dứt, thì Phó Đức đã nhanh chóng lao lên, cánh tay được bao bọc bởi sương mù màu đen nhánh, một quyền đánh nát phòng hộ thuẫn chỉ có Ngự Sư cấp năm của Thiết Nam, nắm tay xuyên qua phòng hộ thuẫn, trực tiếp oanh kích lên trên bụng của Thiết Nam.

Tuy nhiên, đối mặt với một quyền này, Thiết Nam vẫn đứng tại chỗ, không lùi lại phía sau, càng không ngã xuống, ngược lại còn phản công một quyền vào bụng Phó Đức.

Thiết Nam kiên quyết như vậy, có thể nói ít nhiều đã làm cho Phó Đức có chút bất ngờ, khi hắn vừa định bày ra phòng ngự, thì lại phát hiện ra bên cạnh đã xuất hiện một thứ màu đỏ, thì ra là Tiêu Hoằng đã mở ra Ma Dực, thân hình lao tới bên cạnh Phó Đức.


Không đợi Phó Đức kịp phản ứng, bàn tay Tiêu Hoằng đã vỗ lên trên vai của hắn.

Trong nháy mắt, bả vai Phó Đức lập tức ngưng kết đại lượng Hàn băng vạn năm màu máu, sau đó Hàn băng vạn năm lập tức phát ra một trận nổ tung mãnh liệt!

Cùng với một tiếng giòn vang phát ra, Phó Đức chỉ cảm thấy vai trái và cả cánh tay đột nhiên truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, đồng thời vai trái của hắn đã bị tàn phá rách nát, nhuyễn giáp bên trong quân trang đã rách tung tóe, bên trong còn có máu tươi đang chảy ra thành dòng.

Cảnh này làm cho Phó Đức có chút bất ngờ, tuy nhiên, bởi vì có nhuyễn giáp bảo hộ, Phó Đức cũng không phải chịu thương tổn quá lớn.

- Xem ra, các ngươi còn chưa bị đánh mềm người thì phải, vậy thì các ngươi cứ tiếp tục nhấm nháp cảm giác trong địa ngục này đi.

Phó Đức thấy mình bị thương, nhưng lại không có chút lo lắng nào cả, ngược lại ánh mắt còn lộ ra hung quang, nói với Tiêu Hoằng một câu, rồi trực tiếp lui lại mấy bước về phía sau, ẩn thân trong đám binh sĩ Cao Tương vô cùng đông đảo kia.

Ngay sau đó, cả đám binh sĩ Cao Tương nhung nhúc không nhìn thấy cuối, ngoài ra còn có cả vài tên sĩ quan phụ tá cấp bậc Đại Ngự Sư, đang dùng phương thức đánh hội đồng, muốn giết chết đám người Tiêu Hoằng, hơn nữa mục tiêu tấn công chủ yếu chính là Tiêu Hoằng, kẻ đã hoàn toàn bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ghi nhớ.

Mắt thấy Phó Đức dễ dàng thoát đi như vậy, dựa theo tính cách của Tiêu Hoằng, chắc chắn sẽ bám theo tiêu diệt, nhưng vào lúc này, Tiêu Hoằng lại không đủ sức truy kích nữa.

So với đám quân không chính quy tại nam bán cầu, thì vài Sư đoàn trước mắt này có sức chiến đấu không biết đã tăng lên bao nhiêu cấp bậc, tuy rằng chỉ có 2 vạn người, nhưng lại không thua gì 10 vạn quân không chính quy kia, thậm chí còn khó đối phó hơn.

Thậm chí khi giao chiến tới lúc gay cấn, Tiêu Hoằng đã bắt đầu nghe thấy các tiếng kêu đau đớn của đội quân tù nhân mỗi một tiếng dường như đều cắt sâu vào trong lòng Tiêu Hoằng, làm cho trong tim hắn trở nên càng thêm cuồng bạo.

Trước mắt thì điều duy nhất có thể làm chính là giết chóc, giết chóc, giết chóc... không còn gì khác nữa!

Ước chừng một giờ trôi qua, toàn bộ dốc núi Trường Xuyên rộng rãi này đã không thể dùng từ "thảm thiết" đến để hình dung nữa, thậm chí có thể nói là một loại bi tráng.

500 người đối mặt với bốn Sư đoàn chủ lực của Hồng Tâm Châu, vẫn ngoan cường chém giết, thà chết chứ không chịu khuất phục, chống cự tới hơi thở cuối cùng.

Hiện giờ cây cỏ trên khắp núi đồi đã bị máu tươi nhuộm thành một màu đỏ, nhưng dù vậy, đội quân tù nhân vẫn đang thề chết chống cự, gần như mỗi một tù nhân đều có vết thương trên người, thứ duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt linh hoạt, sắc bén kia.

Trong văn phòng của Cao Triết Cơ, không khí đã trở nên im lặng một cách dị thường, lúc trước còn mang tâm tính thưởng thức chiến đấu, nhưng lúc này đã đều biến đổi, vẻ mặt cũng từ từ trở nên nghiêm túc.

Giờ khắc này, tuy rằng đội quân tù nhân đã lâm vào tình thế bất lợi, nhưng điều khiến cho đám người Cao Triết Cơ, Dịch Phong Mạch không nghĩ tới chính là, một giờ trôi qua, nhưng bọn họ lại vẫn còn có thể kiên trì, đồng thời tạo thành các cuộc phản kích anh dũng.

Càng làm cho Cao Triết Cơ không thể chấp nhận được chính là, Tiêu Hoằng đang chật vật không chịu nổi, đối mặt với bốn, năm tên Đại Ngự Sư luân phiên tấn công, vậy mà lại vẫn không ngã, mặc dù chiến bào màu trắng hoa lệ trên người kia đã bị năng lượng nhận cắt thành tổ ong, tuy nhiên hắn vẫn đang đi gần về phía ngoài của vòng vây, rất có khả năng phá được cuộc bao vây này.

Tuy nhiên, mặc dù trong lòng có một ít bất mãn, nhưng vẻ mặt Cao Triết Cơ vẫn không có chút khác thường nào, cứ như vậy mà bình thản nhìn.

Ngược lại thì Phùng Kiện Quân đã ít nhiều có chút đứng ngồi không yên, liên tiếp phát ra tin tức thúc giục, ra lệnh cưỡng chế Phó Đức ngăn Tiêu Hoằng lại, đồng thời mau chóng đánh chết hắn!

Nếu Tiêu Hoằng chạy thoát ở trong này, như vậy thì Tiêu Hoằng sẽ hoàn toàn thoát khỏi Hồng Tâm Châu, điều này đối với Phùng Kiện Quân mà nói thì chính là có trăm hại mà không một lợi, nhất là giờ phút này Cao Triết Cơ đang tự mình theo dõi, quân công này không thể để lãng phí một cách vô nghĩa được.

*****

Chỉ là trước mắt, những lo lắng này đã là chuyện vô bổ, nhiệm vụ hàng đầu chính là ngăn cản Tiêu Hoằng.

- Chiến đấu đoàn thứ 3, chiến đấu đoàn thứ 5, rời bỏ dịa phương các ngươi hiện tại kiên trì phòng thủ, di chuyển tới hướng tây bắc của các ngươi. Nhớ kỹ, không tiếc hết thảy cái giá phải trả, phải ngăn chặn Tiêu Hoằng lại cho ta! Mạc Bỉ sư trưởng sư đoàn thứ 5! Ngươi cũng tự mình đi ngăn chặn! Đây là mệnh lệnh của Phùng Kiện Quân đại nhân, Thần phụ Cao Triết Cơ cũng đang theo dõi đấy!

Phó Đức thông qua Ma Văn thông tin ra lệnh.

Điều động binh lực như thế, có thể nói, áp lực lên Tiêu Hoằng và Thiết Nam sẽ trở nên lớn hơn nữa. Đương nhiên, trong vô tình cũng là chia sẻ áp lực cho các thành viên tổ chiến đấu khác của đội quân tù nhân.

Giờ phút này trên thân thể Tiêu Hoằng, vết thương lớn có nhỏ có đã không dưới bảy tám chỗ, máu tươi nóng bỏng trên thân thể hắn còn đang nhỏ giọt, mỗi một lần tung quyền, dường như đều bắn hoa máu ra tung tóe.

Tuy rằng biểu tình như trước là quả quyết và bất khuất, nhưng trong lòng Tiêu Hoằng đã có một loại cảm giác bi tráng, Tiêu Hoằng không dám nghĩ tiếp, lần này đột kích rốt cuộc sẽ có bao nhiêu quân tù nhân bỏ mình.

Thiên Tế Tinh đã càng ngày càng gần, nhưng Tiêu Hoằng lại cảm thấy nơi đó so với dĩ vãng càng thêm xa không thể với tới.

Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?

Không!

Chỉ cần kiên trì thì sẽ có hi vọng!

Trong lòng Tiêu Hoằng giãy giụa như thế, ánh mắt cùng bắt đầu từng chút từng chút trở nên sắc bén lên, trong tay đã ngưng kết ra quang văn, tiếp theo đẩy về phía trước, chỉ thấy vô số mùi băng ào ào từ trong quang văn hiện lên, lập tức bắn tới phía trước. Nguyên vốn mấy chục binh sĩ Cao Tương có ý đồ phóng tới, trực tiếp bị đâm thủng chết ngay đương trường.

Tuy rằng phía trước binh sĩ tụ tập đã bắt đầu càng ngày càng dày đặc, nhưng Tiêu Hoằng như trước không có chút biểu hiện khuất phục hay là nhát gan, một tay kia thì đoản đao Nhược Thủy, cũng đang không ngừng lần lượt đâm chết từng binh sĩ Cao Tương ở bên cạnh mình.

Làm cho người ta có cảm giác, dường như hắn đang liều mạng tới một tia khí lực cuối cùng, cũng muốn phá vây xông ra, vì một tia hy vọng cuối cùng, một tia tín niệm cuối cũng trong lòng kia.

Các thành viên đội quân tù nhân khác còn có thể đứng lên, cũng như thế, phương bắc là phương hướng duy nhất của họ.

Lại một giờ qua đi.

Lại nhìn phía trên chiến trường đã xảy ra biến hóa kinh người, hơn năm trăm đội quân tù nhân, đã có một số lớn bị chìm ngập ở bên trong biển người của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, sinh tử không biết. Mặt khác một số lớn lại kiên cường dựa vào thân thể huyết nhục chống lại tới hiện tại, đồng thời như trước không quản tới hết thảy, phá vây theo hướng bắc!

Trái lại một bên Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ước chừng đã phải trả cái giá 7000 người.

Nói cách khác, mặc dù đội quân tù nhân ở bắc bán cầu đã bắt đầu đến bước đường cùng, nhưng cũng xử lý ước chừng 12000 binh sĩ Cao Tương, nói đúng ra là binh lực của hai cái sư đoàn.

Tĩnh mịch!

Cao Triết Cơ ở trong văn phòng, giờ này khắc này, dường như rơi vào trong tĩnh mịch, làm cho người ta có cảm giác bầu không khí đều sắp cô đọng lại.

Ngay cả bản thân Cao Triết Cơ đều rất khó tưởng tượng, chỉ có hơn năm trăm người như vậy, đối mặt với bốn sư đoàn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, ở dưới tình huống bất lợi như thế lại chỉ dựa vào ý chí lực, có thể kiên cường kháng cự tới hai giờ?

Nếu không phải mắt thấy là thực, chính Cao Triết Cơ cũng không thể tin được.


- Quân đội như vậy, rốt cuộc là hình thành từ địa phương nào? Ma Duệ Tinh từ đâu có quân đội như vậy?

Cao Triết Cơ rốt cục không kìm lòng được, phát ra thành tiếng như thế.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc Cao Triết Cơ phát ra thanh âm đó, Cao Triết Cơ cùng với mọi người trong văn phòng, thần sắc không kìm được đột nhiên vừa động.

Thông qua màn hình lớn, nhìn trong vòng vây đám đông người như sóng biển kia, hơn mười người đội quân tù nhân đã mạnh mẽ vọt ra từ hướng chính băc, giống như lưỡi dao sắc bén phá vỡ mây đen. Ngay sau đó là nhóm thứ hai, nhóm thứ ba...

Cuối cùng thời điểm Tiêu Hoằng cả người là máu, từ trong biển binh sĩ đột kích đi ra, khóe miệng Cao Triết Cơ rốt cục không kìm được giật giật, tuy nhiên, trên mặt như trước không có biến hóa gì quá lớn.

Về phần Phùng Kiện Quân, trên mặt lại hơi bắt đầu đã xảy ra biến hóa. Tuy rằng bốn sư đoàn của hắn chiếm hết ưu thế, nhưng dường như vẫn không có hàm răng tốt để gặm sạch đội quân tù nhân.

Trái lại bên kia Tiêu Hoằng nhìn thấy trước mắt một mảnh trống trải, cùng với hơn một trăm tên quân tù nhân vết thương lớp lớp, trên mặt cũng thoải mái một chút. Dựa theo đạo lý này mà nói, đến lúc này, chỉ cần Tiêu Hoằng tăng tốc một cái, với tốc độ của Ma Dực sẽ không dễ dàng bị đuổi theo kịp. Thế nhưng Tiêu Hoằng lại không có lựa chọn làm như vậy.

- Lão đại! Chúng ta còn mấy trăm huynh đệ bị nhốt ở trong vòng vây, hiện tại nên làm gì bây giờ?

Diệp Lâm toàn thân là máu, giọng điệu run rây hơi suy yếu, hỏi Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng đứng trên mặt đất. Từ đầu ngón tay máu tươi không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất, giống như mạch máu bị đứt. Hắn liếc mắt một cái nhìn lại phía sau, binh sĩ Cao Tương ý đồ truy đuôi chạy tới, Tiêu Hoằng gần như không một chút do dự, ánh mắt kiên quyết, lớn tiếng nói:

- Ta trước đã nói qua, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng dắt tay nhau đi thay đổi thế giới! Đội quân tù nhân sẽ không bỏ rơi bất cứ người nào! Mọi người nghe lệnh, xoay người, giết trở lại!

- Rõ, lão đại!

Đội quân tù nhân đột phá thoát ra, gần như trăm miệng một lời đáp lại Tiêu Hoằng, tiếp theo liền không một chút chùn bước, lại lần nữa kéo thân thể máu chảy đầm đìa, siết chặt hai nắm tay, quay ngược lại, xông vào vòng vây địch nhân đông nghìn nghịt ở phía sau kia!

Làm cho người ta có cảm giác, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, mà lại là vì một phần tình nghĩa cuối cũng trong lòng kia!

Từ góc độ chiến lược, chiến thuật mà nói, thực hiện như vậy có lẽ có chút ngu xuẩn, có chút không sáng suốt, nhưng loại ngu xuẩn này quả thật rất quý báu, không bỏ rơi một người nào, cho dù là chết trận cũng phải mang theo thi thể đồng bạn, mang về đến mai táng bên trong gia viên thuộc về bọn họ.

Cao Triết Cơ ở trong văn phòng, vốn đang tiếc hận, nhìn thấy Tiêu Hoằng mình đầy thương tích, sau khi chạy thoát khỏi kiếp nạn chẳng những không có chạy trối chết, ngược lại mang theo đám người chạy ra giết ngược trở lại, trong lúc nhất thời hẳn lại có chút không thể tin được hai mắt của mình.

Dựa theo ý nghĩ của Cao Triết Cơ, đây chính là cơ hội tốt để Tiêu Hoằng có thể sống sót, kết quả Tiêu Hoằng lại vứt bỏ, hẳn thật sự không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc là thông minh hay là ngu xuẩn.

Dịch Phong Mạch, Phùng Kiện Quân cũng mặt đầy vẻ kinh ngạc. Trên góc độ quân sự mà nói, cách thực hiện của Tiêu Hoằng có giải thích thế nào, cũng giải thích không thông suốt được.

Đương nhiên, điều này cũng không gì đáng trách, đối với loại "tỉnh cảm" này, mà để cho người Cao Tương hiểu được cũng quá khó khăn. Bọn họ chỉ có lòng với Áo Cách Tư Thần, bọn họ chỉ có lòng với quyền lợi trước mắt. Giờ khắc này, có lẽ cả đời bọn họ đều không thể thể hiểu được trong nội tâm của Tiêu Hoằng, mặc dù Tiêu Hoằng là Ma đầu, mặc dù Tiêu Hoằng tàn sát vô số người, mặc dù nhìn như vô tình lạnh như băng.

Lại nhìn Tiêu Hoằng đánh giết ngược trở lại, thời điểm này, cũng đã có chuẩn bị tâm lý, chính là có lẽ vĩnh viễn sẽ không thoát được, nhưng Tiêu Hoằng vẫn kiên quyết lựa chọn làm như vậy.

Đối mặt với binh sĩ Cao Tương như biển người phóng tới, Tiêu Hoằng đã một tay cầm đoản đao Nhược Thủy, giơ tay chém xuống, trực tiếp bổ đôi chúng, sau đó sử dụng đủ các loại Chiến Văn, dựa theo chỉ dẫn của Ma Văn hỗ tương di chuyển, xung phong liều chết hướng tới chỗ một nhóm quân tù nhân bị kẹt trong vòng vây, không quản tới hết thảy giải cứu cho bọn họ.


Mà mỗi một thành viên đội quân tù nhân đang trong tuyệt vọng, nhìn thấy Tiêu Hoằng vết thương lớp lớp, xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thay bọn họ ngăn cản vô số năng lượng đạn... Trong ánh mắt hung ác xuất hiện vô số xúc động.

- Lão đại, thực xin lỗi! Ta làm cản bước tiến của đội quân tù nhân rồi! Ngài không nên trở lại!

Một gã tù nhân gần như nghẹn ngào, nói với Tiêu Hoằng.

- Đừng nói lời vô nghĩa, đứng lên, chiến! Cho đến lúc tiêu vong!

Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn tù nhân nằm trên mặt đất phía sau, giọng điệu quả quyết nói.

Lại nhìn thành viên đội quân tù nhân ở phía sau Tiêu Hoằn, nghe được lời này của Tiêu Hoằng, sờ sờ vết máu trên mặt, tiếp theo kéo thân thể vết thương lớp lớp, liền lại một lần nữa đứng lên, chiến!

Lại qua nửa tiếng, tuy rằng đại bộ phận đội quân tù nhân đã tụ tập chung một điểm, nhưng quân tù nhân còn có đủ sức chiến đấu chỉ còn lại có hơn 300 người, còn lại hoặc là trọng thương, hoặc là không rõ tung tích.

Điều này đối với đội quân tù nhân mà nói, tổn thất cũng không phải là thảm trọng bình thường.

Tuy nhiên, càng làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ chính là vốn 2 vạn binh sĩ Cao Tương trùng trùng điệp điệp, hiện giờ lại chỉ còn không đến 1 vạn quân!

Trong đó sư đoàn 18, toàn quân bị diệt, sư đoàn Thiên Kình cùng tổn thất 2000 người.

Nếu cứ tiếp tục phát triển theo tình hình này, kết cục cuối cùng của song phương, thực rất có thể là đồng quy vu tận.

Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình chính như vậy, Cao Triết Cơ rốt cục có chút ngồi không yên, vốn vẻ lạnh nhạt trên mặt đã hơi hơi hiện lên một tia khó có thể tin. Tuy nhiên, hẳn cũng không có bởi vì đội quân tù nhân bưu hãn, mà cảm thấy kinh hãi, vẫn như trước trầm ổn.

Hiện tại Cao Triết Cơ cần phải cân nhắc chính là dùng chủ lực bốn sư đoàn, để đổi lấy tính mạng của tiểu Cáp Thụy Sâm cùng với 500 tên tù nhân kia, rốt cuộc có đáng giá hay không.

Còn có đường lối nào khác tốt hơn hay không.

Tuy nhiên, thời điểm này Phùng Kiện Quân vốn không có bình tĩnh như vậy, nếu không có Cao Triết Cơ ở đây, hết tám phần hắn đã nhảy đồng lên rồi, đó chính là lực lượng chủ yếu của Hồng Tâm Châu đấy! Đối mặt với 500 tù nhân kia, nếu đồng quy vu tận, đối với hắn có thể nói là tai bay vạ gió, mà còn tạo thành ảnh hưởng tới thực lực của Hồng Tâm Châu xưa nay chưa từng có.

Dịch Phong Mạch thì sắc mặt xanh mét. Hiển nhiên, trước đó hẳn thật đúng là có chút xem nhẹ thực lực của đội quân tù nhân.

- Truyền lệnh xuống! Bốn sư đoàn Hồng Tâm Châu, đã đạt thành mục đích đánh bị thương nặng đối thủ, toàn quân rút lui!

Ước chừng trôi qua năm phút đông hồ nhìn màn hình, Cao Triết Cơ mới trầm giọng nói.

- Thần phụ! Ngài đây là...

Dịch Phong Mạch có chút kinh ngạc.

- Không cần thiết phải liều mạng như vậy, nếu dùng tính mạng của cả bốn sư đoàn, đổi lấy tiểu Cáp Thụy Sâm là không đáng! Kỳ thật hắn đã chết chắc rồi! Chúng ta đã đánh bị thương nặng bọn chúng, đồng thời biết được thực lực cực hạn của chúng, kế tiếp cứ giao cho Hoắc Nhiên ở Sùng Cao Châu đi!

Cao Triết Cơ vẻ mặt trầm tĩnh, giọng điệu thoải mái nói, làm cho người ta có cảm giác Cao Triết Cơ đã nắm giữ hết thảy.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1129)