← Ch.0774 | Ch.0776 → |
Trần Tước đang ở trong một văn phòng có phong cách cổ xưa, thấy Tiêu Hoằng phát tới tin tức như thế, thần sắc không có thay đổi quá lớn, càng không có cái gọi là cung kính, mà chỉ là vẻ mặt không tình nguyện.
Có thể nói, từ khi nghe được Hi Kim nói vậy thì Trần Tước đã không có quá nhiều hảo cảm với Tiêu Hoằng, nhất là trước mắt, Trần Tước này là nhân vật nào? Có thể nói là Thủ tịch Dược sư của Thiên Tế Tinh thì cũng không quá phận.
Tuy nhiên, ngại mặt mũi của Phất Lạc, cùng với thân phận đặc thù của Tiêu Hoằng, nên Trần Tước vẫn hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Hi Kim, phân phó:
- Giúp ta phân phó một chút, để cho các hộ sĩ cho đội quân tù nhân dùng dinh dưỡng dịch, đồng thời cẩn thận chiếu cố, đừng để cho đại Quận trưởng của chúng ta bới móc ra lỗi lầm.
Hi Kim hơi gật gật đầu, không lên tiếng trả lời, lập tức quay đầu đi ra ngoài.
Đại khái chỉ sau hai mươi phút, Tiêu Hoằng đã mang theo hai gã Chế văn sư của đội quân tù nhân, xuất hiện tại cửa của sở điều trị Hồng Yên.
Những nơi hắn đi qua thì cũng không có chút hưng sư động chúng nào, thậm chí rất nhiều người cũng không biết gì về Tiêu Hoằng, chỉ có một mái đầu bạc kia là có vẻ cực kỳ bắt mắt.
Đi vào cửa của sở điều trị Hồng Yên, Tiêu Hoằng nhìn sơ đồ sở điều trị một chút, liền đi thẳng đến lầu điều trị số 5, một đường đi về phía trên, trầm tĩnh mà bình thản, mặc dù mái tóc bạc kia cũng rất khó hấp dẫn được ánh mắt của mọi người.
Ở bên ngoài, các y tế nhân viên muôn hình muôn vẻ, cùng với người bệnh, thương binh đang kéo dài không dứt, về phần thương binh thì đều là sĩ quan từ cấp tá trở lên, tiến hành điều trị đặc thù ở trong này.
Lúc trước ở Lạc Đan Luân Đế Quốc, tất cả đều phải ngang hàng, nhưng không bao gồm quân đội, bất kể ở một quốc gia nào, thì quân đội sẽ không có ngang hàng, mà có chế độ cấp bậc rất nghiêm khắc, Tướng quân sẽ được đãi ngộ cao hơn sĩ quan cấp tá, nếu muốn đạt được đãi ngộ cao hơn, thì chỉ có thể dựa vào bổn sự mà đoạt lấy mà thôi.
Đi qua một cây cầu bắc qua con suối nhỏ chảy róc rách, Tiêu Hoằng liền chậm rãi đi vào trong lầu điều trị số 5.
Bên trong một đại sành sáng ngời, các nữ hộ sĩ Lạc Đan Luân xinh đẹp đang vội vàng đi đi lại lại, Trần Tước, Hi Kim cùng với vài tên Dược sư chủ yếu của sở điều trị Hồng Yên thì đang đứng ở bên trong góc đại sảnh, lẳng lặng đợi Tiêu Hoằng đi vào. Dù sao thì đây cũng là một vị Quận trưởng, nếu mà không thèm quan tâm thì quả thực có chút quá mức thất lễ.
- Xin hỏi, ba vị tiên sinh, có chuyện gì có thể trợ giúp các ngươi không?
Một hộ sĩ khéo léo đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, khách khí nói.
Tiêu Hoằng cũng không đáp lại, chỉ hơi nâng cánh tay lên, lộ ra Ma Văn thông tin mà chỉ Quận trưởng mới đặc biệt có, Ma Văn thông tin này là phương thức liên lạc, đồng thời cũng là một loại tượng trưng cho quyền lực.
Nhìn thấy trong tay Tiêu Hoằng có thứ này, những người trong đại sảnh đều sửng sốt. Sau đó cung lúc nhìn về phía ba người Tiêu Hoằng.
Đồng thời, Trần Tước và Hi Kim cũng bước nhanh tới nghênh đón, khẽ cúi người cho có lệ với Tiêu Hoằng, nói:
- Sở trưởng Trần Tước của Sở điều trị Hồng Yên, tham kiến Quận trưởng đại nhân.
Giọng điệu của Trần Tước quả thật rất khách khí, nhưng ánh mắt lại hơi có chút vô lễ đánh giá toàn thân Tiêu Hoằng, đúng vậy, trải qua nhiều năm như vậy, toàn thân Tiêu Hoằng gần như đã trở nên thô ráp, nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể thấy được số tuổi của hắn, cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi mà thôi.
Điều này lại càng làm cho Trần Tước thêm nghi ngờ đối với thực lực của Tiêu Hoằng, ít nhất là về phương diện Dược sư. Dựa theo Trần Tước lý giải, một gã Dược sư mà muốn có chút thành tựu, vậy thì phải dựa vào thực tiễn và tích lũy tri thức, mà tích lũy này cần thứ gì? Đó chính là thời gian.
Trái lại Tiêu Hoằng mới hơn hai mươi tuổi, có thể tích lũy được bao nhiêu năm a, tám phần là kẻ nói khoác mà không ngượng mồm mà thôi.
Đương nhiên, ỷ nghĩ này thì Trần Tước và Hi Kim cũng không dám biểu lộ ra, khi trước Tiêu Hoằng làm như thế nào để tới được Thiên Tế Tinh, bọn họ ít nhiều cũng có thể nghe được một chút, quả thực tên này chính là một kẻ đồ tể.
- Trần Tước tiền bối, cửu ngưỡng đại danh, đã sớm nghe nói ngài là Đại dược sư có thể đếm được trên đầu ngón tay của Thiên Tế Tinh, hôm nay nhìn thấy đúng thật là vinh hạnh, sau này mong rằng hai vị tiền bối chỉ bảo nhiều hơn!
Tiêu Hoằng hơi ôm quyền, vô cùng khách khí nói.
Câu này đã lập tức hoàn toàn làm cho Trần Tước vốn đang tràn ngập khinh thường đối với Tiêu Hoằng, trở nên sửng sốt ngay tại chỗ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tiêu Hoằng vừa gặp đã nói ra câu nói khiêm tốn này.
Dựa theo suy nghĩ của Trần Tước, kế thừa giả của Cáp Thụy Sâm, một Quận trưởng, chắc chắn sẽ cao ngạo không coi trời đất là gì, bốn phía khoe khoang y thuật của bản thân một phen, nhưng sao lại thế này nhỉ?
Không thể nghi ngờ, một câu này cũng ít nhiều làm cho Trần Tước vô cùng nghi hoặc.
- Đâu có, đâu có.
Trần Tước xấu hổ cười cười.
- Mặt khác hỏi một chút, người của ta hiện tại đang ở chỗ nào?
Tiêu Hoằng vô cùng khách khí hỏi.
- Tầng... Tầng 7.
Trần Tước phi thường "sảng khoái" nói.
- Đa tạ.
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, vẻ mặt lại một lần nữa trở nên nghiêm túc, sau đó bước theo bậc thang lên tầng 7.
Trần Tước và Hi Kim nhìn nhau, cũng đi theo phía sau, vào lúc này thì bọn họ ít nhiều cũng có chút tò mò, Tiêu Hoằng thoạt nhìn rất khiêm tốn, làm sao có thể nói ra câu nói "khoác lác" như vậy được chứ?
Muốn làm cho các thành viên đội quân tu nhân thiếu tay, thiếu chân chân phục hồi như cũ ư? Đang nói đùa hay sao?
Đối với nghi hoặc trong lòng Trần Tước, Tiêu Hoằng cũng không rõ ràng lắm, cũng không có hứng thú, hiện tại Tiêu Hoằng đang suy nghĩ về việc mau chóng trị liệu xong cho các đồng bạn của mình, sau đó dẫn theo họ tiếp tục chiến đấu.
Dựa theo chỉ dẫn của Trần Tước, Tiêu Hoằng rất nhanh tìm được các đồng bạn của mình, có thể nói, đừng nhìn trong lòng Trần Tước có chút cảm khái với Tiêu Hoằng, nhưng hành động thì lại hoàn toàn dựa theo phân phó khi trước của Tiêu Hoằng, đã tập trung hơn 300 đội quân tù nhân trọng thương tàn phế này trong các phòng bệnh gần nhau.
Vừa mới đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, một luồng không khí trầm lặng đã lập tức đập vào mặt mọi người.
15 tên đội quân tù nhân bên trong phòng, gần như đã hoàn toàn không có vẻ cuồng bạo như khi giết về phía Thiên Tế Tinh lúc trước nữa, mà là mặt xám như tro tàn, các cánh tay, chân cụt đã được băng bó lại.
Ở trong mắt bọn họ, bản thân mình chắc chắn đã trở thành phế nhân, khi trước bọn họ muốn về nhà, nhưng vào giờ khắc này, khi đến đây, bọn họ mới đột nhiên phát hiện ra, bọn họ càng muốn đi theo Tiêu Hoằng, cho dù là đi đến bất kể chỗ nào cũng được?
Nhưng Tiêu Hoằng sẽ mang theo phế nhân đi đánh giặc ư? Còn có thể báo thù được hay sao?
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đi đến, đội quân tù nhân trọng thương tàn phế này lập tức hiện ra một chút bi thương, có thậm chí có người còn đỏ bằng đôi mắt, tuy rằng trái tim như tro tàn, nhưng là giờ khắc này, bọn họ biết, Tiêu Hoằng cũng không hoàn toàn quên bọn họ, hoặc là vứt bỏ bọn họ.
Tuy rằng đối với không khí như vậy, Tiêu Hoằng đã không thể quen thuộc hơn, lúc trước Đoàn tinh anh Thợ Săn không phải cũng giống như thế này hay sao? Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của đội quân tù nhân, sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn dần dần trở nên nghiêm túc.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng bày ra biểu tình này, ba, bốn tiểu hộ sĩ trực tiếp phát run, nhìn thấy vẻ mặt này của Tiêu Hoằng, trên thân thể Tiêu Hoằng đang hiện lên một luồng khí thế, loại khí thế này không khỏi làm cho bọn họ cảm thấy một tia lạnh như băng, một trận khẩn trương.
- Các ngươi đang có chuyện gì vậy? Lại còn ù rũ nữa? Chúng ta vượt bao gian khổ mới tới được đây, không phải đến để bày ra sắc mặt này, càng không phải tới nơi này để dưỡng lão.
Tiêu Hoằng nghiêm túc nói.
- Nhưng... Bây giờ chúng ta còn có thể làm được cái gì nữa?
Ái Mễ thở dài nói.
- Ta đã nói rồi, ta có thể làm cho các ngươi phục hồi như cũ, trăm phần trăm phục hồi như cũ, mười ngày sau, các ngươi sẽ lại lần nữa mang theo tín ngưỡng của đội quân tù nhân, tiếp tục chiến đấu.
Tiêu Hoằng nghiêm nghị nói, sau đó liền đi về phía Ái Mễ.
Trần Tước và Hi Kim nghe vậy, lại lần nữa nhìn nhau, bĩu môi, vẻ mặt khinh thường, đồng thời bọn họ cũng muốn nhìn một chút, xem Tiêu Hoằng cuồng vọng nói vậy là dựa vào cái gì.
Đi vào trước mặt Ái Mễ, nhìn hai chân bị cụt của Ái Mễ, may mà đều ở phần cẳng chân, một bàn tay thì cũng đã thiếu một bộ phận, một lần duy nhất phục hồi như cũ, đối với Ái Mễ Ngự Sư đỉnh phong mà nói, thì thân thể có thể chịu đựng được.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng liền trực tiếp kéo tới một chiếc ghế kim loại, ngồi bên cạnh giường bệnh của Ái Mễ, cũng vươn tay mở ra lớp băng vải đang quấn quanh chân Ái Mễ.
Đồng thời, vào lúc này thì toàn bộ căn phòng cũng trở nên im lặng, mọi người đều nhìn vào trên người Tiêu Hoằng.
Trần Tước và Hi Kim dửng ở cửa thì lại hơi híp mắt, nhìn chằm chằm và Tiêu Hoằng đang có vẻ mặt trầm tĩnh kia.
Về phần Ái Mễ lại không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng mà một cử động nhỏ hắn cũng không dám, cứ như vậy mà nhìn, trong lòng tràn ngập bất an.
Về phần Tiêu Hoằng thì căn bản không thèm để ý tới ánh mắt của những người khác, hắn cầm lấy một hộp gỗ từ trong tay của một Chế văn sư đứng bên cạnh, sau đỏ Tiêu Hoằng liền lấy từ trong ống nghiệm ra tế bào tái sinh, bỏ vào trong cái chân cụt của Ái Mễ.
Đợi tế bào sống lại, Tiêu Hoằng tùy ý kích hoạt một cái Ma Văn cơ nhân, chiếu lên miệng vết thương, sau đó liền lấy ra Ma Văn phân liệt tế bào, sau đó rót Ngự lực vào trong, lập tức có một chùm sáng trực tiếp bắn về phía cái chân cụt của Ái Mễ.
Thấy Tiêu Hoằng phi thường trầm tĩnh làm đủ thử này, không nói không rằng, mọi người đều bắt đầu có chút mê hoặc, bọn họ không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nhưng khi mọi người ở đây cảm thấy kinh ngạc, thì cặp mắt hơi híp lại của Trần Tước lại bỗng nhiên mở to ra, vẻ khinh thường ban đầu đã lập tức không còn sót lại chút gì nữa, bởi vì trong lúc này, Trần Tước có thể rõ ràng nhìn thấy, cái chân cụt của Ái Mễ đã bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà mọc ra.
- Điều này...
Trần Tước không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, lại một lần nhìn về phía Tiêu Hoằng, vẻ khinh thường lúc trước đã không còn sót lại chút gì, lại được thay bằng vẻ khiếp sợ và khó tin.
Điều này sao có thể được?
Trong lòng Trần Tước không kìm lòng thốt lên, ánh mắt đã bắt đầu nhìn chằm chằm về phía Tiêu Hoằng, vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh kia, tuy nhiên, ở trong lòng Trần Tước, thì lại đang chấn động như dời sông lấp biển!
Khi trước hắn cho rằng, Tiêu Hoằng chỉ là một mao đầu tiểu tử không biết trời cao đất rộng, chỉ biết mặt dầy, nhưng hiện tại thì sao? Tiêu Hoằng nắm giữ kỹ thuật chữa trị siêu cấp mà mọi người đều không thể với tới được, có thể nói là thần tích, cho dù là Trần Tước đức cao vọng trọng, thì cũng chỉ có thể cam bái hạ phong, không nói khoa trương chút nào, cho dù Tiêu Hoằng không biết thứ gì khác, thì chỉ bằng một kỹ thuật này, thì cũng đã đủ để cho Tiêu Hoằng đứng sừng sững trên đỉnh của giới Dược sư rồi.
Mà bản thân Trần Tước vào lúc này, thì quả thực đã là không đáng giá nhắc tới, mao hài tiểu tử Tiêu Hoằng trong mắt hắn này, thì lập tức đã giống như một tòa núi lớn, trực tiếp chắn trước mặt Trần Tước, làm cho Trần Tước không thể lay chuyển nổi!
← Ch. 0774 | Ch. 0776 → |