← Ch.0816 | Ch.0818 → |
Đối với đề nghị của Tiêu Hoằng. Phất Lạc cũng không ngang bướng, hắn rất hiểu mình tuyệt đối ở thế yếu trước mặt Mã Di.
Sau đó Tiêu Hoằng lại gọi mấy thành viên chủ yếu trong bộ kỹ thuật, bắt đầu thảo luận, xác định khả năng thực thi rất lớn, lại xếp đặt phương án đơn giản, mới coi như hoàn tất.
Rời căn cứ hải quân, đã là đêm khuya, Tiêu Hoằng cũng không ở lại quận Lý Hải, mà trực tiếp về nơi Cáp Thụy Sâm tu luyện, nằm trên giường đi vào giấc ngủ.
Sờ dĩ Tiêu Hoằng chọn ở chỗ này, chỉ có một nguyên nhân là vì im lặng, không có ồn ào lớn tiếng, như thế là hoàn cảnh tốt cho Tiêu Hoằng suy ngẫm.
Những chuyện Tiêu Hoằng cần suy ngẫm là một loạt sách lược trước đó có bao nhiêu chỗ hở, làm sao mới có thể làm Lạc Đan Luân đế quốc quật khởi lần nữa.
Đối với điểm này, Tiêu Hoằng nghĩ rất rõ ràng, quật khởi không chỉ là phát triển quân sự, trang bị, đề cao chất lượng sinh hoạt của dân chúng ở trước mắt. Quật khởi như vậy sẽ rất có thể là phù dung sớm nở tối tàn. Một quốc gia muốn trở nên hưng thịnh, giáo dục là mấu chốt nhất, cùng với bồi dưỡng ra nhân tài dự bị.
Ít nhất, ở trong mắt Tiêu Hoằng, một khu học viện xuất sắc, còn hơn cả mấy cái sư đoàn chủ lực.
Ở Thiên Tế Tinh, Tiêu Hoằng áp dụng vứt bỏ phương châm giáo dục như ở thể liên hiệp Xích Nghĩa, đứa nhỏ đủ mọi màu sắc, vậy cứ để cho chứng có đủ mọi màu sắc không tốt hay sao? Mà không phải cưỡng ép chúng biến thành cùng một màu.
Làm sao đứa nhỏ học tập tốt thì là tốt? Đứa nhỏ học tập kém thì là xấu? Đúng là vô nghĩa, hệ thống giáo dục như vậy, cuối cũng chỉ khiến những thiên tài tuyệt đỉnh trở thành người thường, bị chôn vùi trong biển người mờ mịt.
Cho tới bây giờ, cơ cấu giáo dục của quận Lý Hải hay cả Thiên Tế Tinh vẫn đang thảo luận nhiều lần về hệ thống giáo dục quận Lý Hải. Ngoài học viện chọn chế độ vào rộng ra nghiêm, mỗi một giai đoạn giáo dục đều phải đẽo gọt kỹ càng.
Phải nghĩ hết cách bồi dưỡng hứng thú của đứa nhỏ, không ngăn cản học sinh giỏi một môn, thậm chí còn phải cổ vũ phương diện này, bồi dưỡng ra nhân sinh quan khỏe mạnh.
Dù sao đời người, đa số chỉ làm hai ba nghề nghiệp, một nhân viên nghiên cứu không cần hắn có thể viết ra văn chương kinh điển gì, cái gọi là phát triển toàn diện, chính là toàn diện bình thường.
Thực ra, Thiên Tế Tinh đầu tư giáo dục không thua gì quân sự.
Hơn nữa vì phòng ngừa học viện biến chất, giáo viên chỉ biết cái lợi, như vậy sẽ tạo ra chứng bệnh chí mạng lên quốc gia. Tiêu Hoằng lần đầu đưa ra chế độ chọn lớp tự do.
Nói cách khác, Thiên Tế Tinh không có chế độ học viên khu vực, người quận Lý Hải nhất định phải đến trường ở quận Lý Hải, đứa nhỏ thành Phí cổ nhất định phải học ở trường trong thành Phí cổ, mà, là phụ huynh, đứa nhỏ tự do chọn trường.
Chủ quản giáo dục Thiên Tế Tinh cũng sẽ căn cứ nhân số học sinh trường học, đánh giá cấp bậc trường học, đầu tư tài chính tương ứng.
Nói cách khác, nếu giáo viên trường học luôn vì cái lợi, chỉ biết nhận tiền, phụ huynh học sinh không đưa lì xì cho giáo viên, giáo viên sẽ không dạy tốt, vậy thì phụ huynh học sinh có thể tùy ý đổi trường, không học ở nơi đó nữa.
Như vậy, những trường học chỉ có tiền ở trong mắt, học sinh tự nhiên sẽ ít đi, bằng cấp trường học sẽ ngày càng thấp, cuối cùng bị hủy bỏ.
Nói ngược lại, trường học có hệ thống giảng dạy hoàn thiện, giáo viên đủ tài đủ đức, vậy học sinh tới trường sẽ ngày càng đông, cấp bậc tăng lên, sẽ được sở giáo dục đầu tư tài chính, khiến cho trường học không ngừng lớn mạnh.
Nói trắng ra, những học đường sẽ như là khách sạn, ăn ngon, không bớt xén nguyên vật liệu, tự nhiên sẽ kinh doanh ngày càng tốt, ngược lại chỉ có nước đóng cửa.
Mà bản thân trường học là độc lập tự chủ hoàn toàn, bên trong trường học, hiệu trưởng là lớn nhất, không ai có thể can thiệp, hoàn toàn dạy học tự do.
Đương nhiên, hệ thống giáo dục như vậy cũng chỉ là ý tưởng tổng thể, hiện giờ chủ quản sở giáo dục các quận và Thiên Tế Tinh đang không ngừng thử nghiệm, bù đắp chỗ hở, cố gắng hình thành hệ thống giáo dục hoàn thiện.
Hiện giờ đầu tư giáo dục, đều là đầu tư cho tương lai Lạc Đan Luân, Tiêu Hoằng tin tưởng sâu sắc.
Nghỉ ngơi một đêm, mới tỉnh lại, Tiêu Hoằng liền ngồi vào ghế, bắt đầu đọc những ghi chép của Cáp Thụy Sâm.
Bên trong có đủ loại nội dung, trong đó đa số đã biến thành kỹ thuật truyền thống của Lạc Đan Luân, không làm được, cũng chỉ là ý tưởng, để đó không đụng tới.
Nhưng Tiêu Hoằng nhanh chóng có hứng thú với một loại kỹ thuật, là Khí cụ khống chế linh thú. Cơ sở trung tâm của kỹ thuật này là lấy Văn khí làm vòng đeo đầu, có thể bắn ra chùm sáng như Chiến Văn Huyễn Ma, tiến hành khống chế những linh thú hung dữ theo ý muốn.
Trong đó ưu điểm lớn nhất là đơn giản, không phức tạp như Chiến Văn Huyễn Ma.
Sở dĩ bị loại bỏ, nguyên nhân là vì khống chế linh thú kém xa chiến đấu cơ Ma Văn.
Hơn nữa huấn luyện Long kỵ sĩ theo ý của Tiêu Hoằng, còn khó hơn cả huấn luyện phi công.
//truyencuatui. net/ Nhưng với hiện trạng Thiên Tế Tinh trước mắt, kỹ thuật này vẫn có khả năng sử dụng rất lớn.
Nghĩ thế, Tiêu Hoằng bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng. Thực ra, ngay cả Chiến Văn Huyễn Ma cùng chế tạo được, kỹ thuật này thật sự không có gì quá khó.
Khoảng nữa giờ sau, Tiêu Hoằng đã hiểu thấu kỹ thuật này.
Tạm thời đặt sổ tay Cáp Thụy Sâm sang một bên, Tiêu Hoằng mở túi, chuẩn bị vòng tu luyện hôm nay.
Mở cái chai chứa Long cốt phấn, Tiêu Hoằng lấy ra một chút đặt lên bàn đun nóng, sau đó cầm máu Kim quan điêu biến dị cùng bàn đun nóng này vào phòng tu luyện ở lầu hai.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng mở bàn đun nóng, đặt vào lư hương. Một lát sau, trong lư hương tản ra làn khói xanh lục nhạt, nháy mắt cả phòng toàn ra mùi hương nhàn nhạt.
Hít làn khói vào phổi, từ từ phát tán ra toàn thân, Tiêu Hoằng liền cảm nhận được Ngự lực được thoải mái nhẹ nhõm, làm người ta hết sức thoải mái, đầu óc tỉnh táo.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi lên đệm, uống một ngụm máu Kim quan điêu biến dị, lại dùng Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên bắt đầu điên cuồng tu luyện.
Máu Kim quan điêu biến dị, khói long cốt, cùng với Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, 3 thứ gộp lại, tốc độ tu luyện Ngự lực của Tiêu Hoằng lại được tăng vọt.
Hơn nữa v khói long cốt có tác dụng giãn nở Ngự lực, cho nên dưới tác dụng của máu Kim quan điêu biến dị, Tiêu Hoằng sẽ không đau đớn như ngày hôm qua.
Cứ thế, 2 ngày sau, Tiêu Hoằng không rời khỏi nơi Cáp Thụy Sâm tu luyện nửa bước, ăn uống đều do thủ vệ vương điện đưa tới, dốc hết thời gian vào tu luyện và đọc sách.
Đồng thời uống xong 3 ngụm máu Kim quan điêu biến dị, cùng với Long cốt phấn hỗ trợ, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã lên tới 23. 001 cổ. Trong vòng 3 ngày đã tăng lên 2000 cổ, tốc độ quá kinh người.
Trong đó không thể không kể công của Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên và máu Kim quan điêu biến dị, đáng tiếc bây giờ Tiêu Hoằng đã không còn máu Kim quan điêu biến dị, chẳng qua trong tay Tiêu Hoằng vẫn còn kỳ trân dị bảo khác.
Lúc này Tiêu Hoằng đang dọn dẹp mấy thứ, muốn tìm ra phương thức đặc biệt để những kỳ trân dị bảo phát huy ra công hiệu lớn nhất.
Lấy mật của Huyết vũ thú, cùng khối linh tinh thạch, Tiêu Hoằng quan sát đã lâu, đầu óc điên cuồng xoay chuyển, lật lại những tri thức hữu dụng, muốn gộp chung với nhau.
Tách!
Chừng nửa giờ sau, bỗng nhiên Tiêu Hoằng búng tay một cái, trong đầu đã có ý tưởng, tiếp theo liền viết vẽ lên giấy.
Ý tưởng thiết kế của Tiêu Hoằng là chế tạo Ma Văn giúp tăng Ngự lực, mà không phải trực tiếp dùng mặt Huyết vũ thú như thông thường, đun nóng đốt linh tinh thạch.
Tiêu Hoằng cực kỳ hiểu rõ tài liệu, biết rõ hai thứ này dù rất quý, nhưng trực tiếp sử dụng, vậy thì kém xa máu Kim quan điêu biến dị, quan trọng hơn là tiêu hao quá nhanh.
Thẳng đến chiều, trong tay Tiêu Hoằng đã có bản thiết kế và danh sách tài liệu, bên cạnh là vô số tờ giấy vò nát.
Nhìn những trang giấy đầy chữ viết, Tiêu Hoằng cuối cùng hiện lên vẻ thoải mái. Chẳng qua, chế tạo Ma Văn tu luyện Vận Quang này, còn cần một cái đoàn năng lượng Năng Long.
Nhớ tới đoàn năng lượng Năng Long, Tiêu Hoằng cũng nhớ tới Mã Di, đồng thời cũng nhớ tới chuyện liên quan tới quân đoàn Long kỵ sĩ.
- Vừa lúc, lần này giải quyết hết chuyện này.
Tiêu Hoằng nói thầm, sau đó dọn dẹp mọi thứ, đặt vào khe nứt không gian, đi ra ngoài, gọi cho Phất Lạc.
Từ khe nứt không gian của Phất Lạc trở về thành Phí cổ, Tiêu Hoằng cùng Phất Lạc không ngừng nghỉ, trực tiếp từ khe nứt không gian đi quận Phong Cốc.
Hiện giờ quận Phong Cốc đã tràn đầy tuyết, cả thế giới đã bao phủ dưới màn tuyết trắng, trong tầm nhìn chỉ còn một mảnh trắng mênh mông.
Lúc này, Tiêu Hoằng và Phất Lạc không đi tới nhà Phất Lạc, mà là thành phố Ngân Tố, trung tâm quận Phong Cốc.
Đi trên đường phố phủ đầy tuyết, Tiêu Hoằng cùng Phất Lạc lập tức đến ký túc xá Quận trưởng phía bắc thành Ngân Tố.
So với ký túc xá Quận trưởng thành Phí cổ, quận Phong Cốc xem ra còn đơn sơ hơn, chỉ là phòng mái ngói, tòa lầu nhỏ hai tầng trở nên nổi bật ở khu trung tâm.
Hiện giờ thân phận Tiêu Hoằng không chỉ là quận trưởng quận Lý Hải, còn là vương tử Lạc Đan Luân, trên cơ bản là dưới một người trên vạn người, cho nên Tiêu Hoằng dẫn Phất Lạc đến khu làm việc quận trưởng, binh lính thủ vệ khoác áo da thú dầy cũng không cản trở, chỉ cúi đầu với Tiêu Hoằng.
← Ch. 0816 | Ch. 0818 → |