← Ch.0833 | Ch.0835 → |
Ở nơi Cáp Thụy Sâm tu luyện, Tiêu Hoằng và Hạ An Kỳ đang ngồi trên mặt đất, lúc này Tiêu Hoằng chậm rãi thò tay vào trong lò luyện đã được làm lạnh, sau đó lấy ra một cái bình sứ đã bị đốt tới mức cháy đen.
Nhìn thấy một cái bình sứ cháy đen nằm trong tay Tiêu Hoằng, cặp lông mày của Hạ An Kỳ hơi nhăn lại, cảnh tượng này làm cho người ta có cảm giác đầu tiên, đó chính là đã thất bại.
Nhưng ngay khi Tiêu Hoằng mở cái bình ra, thì khóe miệng Hạ An Kỳ bỗng nhiên mở to ra, một luồng dược hương kỳ lạ lập tức tràn ngập khắp căn phòng.
Dược hương đậm đặc khiến cho người ta không kiềm được thấy say mê.
Ngay sau đó, trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng đã có thêm một viên đan dược sáng bóng, có màu xanh biếc nhàn nhạt, giống như một viên Lục bảo thạch hình cầu, dưới ánh đèn nó phát ra ánh sáng lấp lánh.
- Cái này...
Hạ An Kỳ không kiềm được thốt lên, vừa rồi nàng vẫn còn thấy rất rõ, Tiêu Hoằng chỉ đặt vào trong đan lô một viên đen đen gì đó, nhưng sau khi lấy ra thì lại có bộ dáng này, quả thực là quá thần kỳ.
Đối với bộ dáng này của Hạ An Kỳ, Tiêu Hoằng không chút để ý tới, tỉ mỉ quan sát tỉ lệ của đan dược trong tay, xác nhận không có vấn đề gì, hắn mới trực tiếp ngồi trên ghế, bắt đầu tạo hình Ma Văn vô cùng tinh tế trên bề mặt, mà những tài liệu được sử dụng thì cũng đều là loại vô cùng quý báu.
Một giờ sau, trên bề mặt viên đan dược giống như Lục bảo thạch trước mặt Tiêu Hoằng kia đã xuất hiện một dòng văn lộ màu vàng kim, nhìn qua rất đẹp đẽ, làm cho người ta có cảm giác đây không phải là một viên Văn đan, mà quả thực chính là một kiện tác phẩm nghệ thuật, mà viên Văn đan này cũng được Tiêu Hoằng đặt tên là Hồi Hồn Văn đan.
Hoàn toàn kích hoạt Hồi Hồn Văn đan, sau đó Tiêu Hoằng mới để nó vào trong một cái bình nhỏ, đậy kín lại, cuối cùng hắn mới chậm rãi cầm lấy Thác Lý Trùng đã bị hút hết dịch thể kia, đưa cho Hạ An Kỳ, nói:
- Mấy ngày nay vất vả ngươi rồi, thứ này cho ngươi.
Hạ An Kỳ thấy Tiêu Hoằng đưa một cái xác trùng cứng rắn tới, không kiềm được lui về phía sau nửa bước, lông mày đã nhíu chặt lại, nói:
- Quận trưởng lão đại, ngài làm cái gì vậy? Ngài đừng đùa ta a, nhìn nó thật là ghê sợ a!
- Ăn đi.
Tiêu Hoằng nói tiếp, mặt không đổi sắc.
- Cái gì? Quận trưởng để ta ăn cái này ư, ngài điên rồi sao?
Hạ An Kỳ mở to mắt, vẻ mặt khó tin, vừa rồi nàng còn thấy Tiêu Hoằng đang rất bình thường, nhưng tại sao lại đột nhiên làm ra hành động quỷ dị như thế được.
- Trong thứ này còn có một ít dịch thể của Thác Lý Trùng, cùng với tuỷ não, ăn đi, có thể làm cho dung nhan của ngươi và vẻ thanh xuân kéo dài từ năm đến mười năm, đây chính là trân bảo a.
Tiêu Hoằng nói với Hạ An Kỳ, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- A?
Hạ An Kỳ không kiềm được thốt lên, không còn vẻ u ám khi nãy nữa, trong ánh mắt hiện lên một chút ánh sáng, sau đó hỏi thử:
- Thật sự ư?
- Ân.
Tiêu Hoằng gật gật đầu.
Hạ An Kỳ nhìn vào hai mắt Tiêu Hoằng, sau đó từ từ vươn ngón tay mảnh khảnh ra, thử cầm cái xác trùng làm cho nàng cảm thấy phi thường chán ghét kia, vẻ mặt khổ sở, tuy nhiên, vì xinh đẹp thì nữ nhân thường thường sẽ có thể làm ra đủ mọi chuyện.
Thử vài lần, cuối cùng Hạ An Kỳ mới nhắm mắt lại, bỏ con Thác Lý Trùng vô cùng quý báu kia vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một chút, trong nháy mắt, một luồng dung dịch đã tràn ra từ trong xác trùng, một mùi vị tanh hôi, dính dính tràn ngập trong miệng Hạ An Kỳ, tuy nhiên, vì xinh đẹp thì Hạ An Kỳ vẫn cố gắng nuốt xuống, sau đó nôn khan.
- Đừng có nôn ra, một ngụm này của ngươi có thể tương đương với giá trị của một cái siêu cấp Chiến Văn đấy.
Tiêu Hoằng đưa cho Hạ An Kỳ một chén nước.
Đợi sau khi Hạ An Kỳ uống vài ngụm nước, làm trôi yết hầu, Tiêu Hoằng mới ngay lập tức đứng dậy, mang theo Hạ An Kỳ đi ra ngoài, hướng về phía chỗ ở của Lạc Lý Tư.
Lúc này Lạc Lý Tư vẫn vô cùng suy yếu, đang dựa vào đầu giường, một thị nữ đang bưng một chén canh, bón từng thìa cho Lạc Lý Tư, chỉ Lạc Lý Tư vẫn không có cảm giác thèm ăn, xem như hắn cũng chỉ có thể kéo dài sinh mệnh một cách miễn cưỡng mà thôi.
Các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn vẫn không rời đi, mà đang lẳng lặng quan sát tình trạng của Lạc Lý Tư.
- Vương tử Tiêu Hoằng đại nhân đến!
Đúng lúc này, một gã binh sĩ thủ vệ bỗng nhiên lớn tiếng thông báo.
Nghe vậy, Lạc Lý Tư và tất cả thành viên của Tống Táng kỵ sĩ đoàn đều nhìn ra cửa.
Sau một lát, Tiêu Hoằng đã mang theo Hạ An Kỳ trực tiếp đi tới.
Bọn họ rất rõ ràng, Thác Lý Trùng thì có hai con, một con ở trong tay Trần Tước, mà một con khác thì đang ở chỗ Tiêu Hoằng, bọn họ không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc có thủ đoạn gì để xử lý Thác Lý Trùng.
Tuy nhiên, khi trước Tiêu Hoằng dùng kỹ thuật tái sinh, kỹ thuật thúc đẩy, thì cũng đã làm cho bọn họ được mở rộng nhãn giới rất nhiều rồi.
- Bệ hạ, hiện tại ngài cảm thấy như thế nào?
Cung kính gật đầu chào vài tiền bối của Tống Táng kỵ sĩ đoàn, sau đó Tiêu Hoằng liền trực tiếp đi tới bên cạnh giường của Lạc Lý Tư, thân thiết hỏi.
Lạc Lý Tư liền phất tay về phía thị nữ bên cạnh, ý bảo có thể lui xuống, sau đó Lạc Lý Tư liền dùng bàn tay khô héo nắm lấy tay Tiêu Hoằng.
- Hài tử, ngươi không nên vì ta mà đi mạo hiểm như vậy a, không đáng, thật sự rất không đáng.
Lạc Lý Tư thều thào nói, hiển nhiên mặc dù dung dịch mà Trần Tước chế tạo có hiệu quả rõ ràng, nhưng hiệu quả này cũng phi thường có hạn.
- Bệ hạ đối với ta có ân trọng như núi, theo lý thì ta vẫn nên làm ra hồi báo.
Tiêu Hoằng đáp lại một tiếng, sau đó thật cẩn thận mở ra túi hành trang, mở chiếc bình kín ra, đặt Hồi Hồn Văn đan vào trong lòng bàn tay, khắp căn phòng rộng lớn lập tức bị một mùi dược hương kỳ lạ tràn ngập.
Thấy vậy, tất cả thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đều không kiềm được kinh ngạc, Văn đan thì bọn họ cũng đều đã từng thấy rồi, nhưng mà Văn đan được chế tạo thành bộ dáng này, giống như một tác phẩm nghệ thuật, thì bọn họ vẫn là lần đầu tiên được gặp, hơn nữa từ cách rất xa đã có thể ngửi được mùi thơm của Văn đan, dược tính trong đó rốt cuộc lớn tới đâu thì cũng có thể đoán được ít nhiều rồi.
- Bệ hạ, nuốt xuống.
Tiêu Hoằng nói xong, liền cầm Hồi Hồn Văn đan trong tay, đặt tới miệng Lạc Lý Tư.
Lạc Lý Tư hơi chút chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mở cặp môi tràn đầy nếp nhăn ra, còn Tiêu Hoằng thì thật cẩn thận đặt Hồi Hồn Văn đan vào trong miệng Lạc Lý Tư.
Lạc Lý Tư thật cẩn thận nuốt Hồi Hồn Văn đan vào, sau một lát, Lạc Lý Tư đột nhiên cảm thấy Hồi Hồn Văn đan tiến vào trong dạ dày, dường như đã trực tiếp hòa tan, dạ dày lạnh như băng đã bị một dòng nước ấm lấp đầy, sau đó dòng nước ấm này từ từ tản ra khắp toàn thân thể.
Đại khái chỉ sau năm phút đồng hồ, những người ở đây bỗng khiếp sợ phát hiện ra, khuôn mặt già nua của Lạc Lý Tư đã trở nên đỏ rực, hai mắt đục ngầu yên tĩnh kia đã bắt đầu trở nên trong suốt, toàn thân thay đổi với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được.
- Điều này...
Trong căn phòng rộng lớn của Lạc Lý Tư, gần như tất cả thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn đều không kiềm được thốt lên.
Ngay cả Trần Tước đứng một bên thì cũng đã kinh ngạc tới mức ngây người.
Trong lòng hắn lại không ngừng cảm khái, Văn đan của Tiêu Hoằng có thể đạt tới hiệu quả như thế, lúc trước còn cần gì chút dung dịch của hắn nữa a, hơn nữa mặc dù trong lòng đã sớm có chuẩn bị, cho rằng thứ mà Tiêu Hoằng chế tạo ra chắc chắn sẽ không tầm thường, nhưng mà hiệu quả kỳ diệu như thế vẫn làm cho Trần Tước vô cùng kinh ngạc.
Không chỉ là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, ngay cả bản thân Lạc Lý Tư cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ sau năm phút đồng hồ ngắn ngủi mà Lạc Lý Tư đã cảm thấy thân thể của mình đang phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, tay chân suy yếu, lạnh lẽo, đại não đã xuất hiện lo lắng, hỗn loạn kia đã bắt đầu trở nên tỉnh táo lại, toàn thân ấm áp.
Cảm giác như vậy thực sự vô cùng thoải mái.
Lại trôi qua năm phút đồng hồ nữa, khuôn mặt già nua của Lạc Lý Tư đã đỏ ửng, khí sắc rõ ràng chuyển biến tốt, mà bản thân Lạc Lý Tư cũng chỉ cảm thấy tay chân nhẹ nhàng, trong bụng bắt đầu truyền ra tiếng réo.
Cảnh tượng này thể hiện điều gì thì đã rất rõ ràng rồi, Hồi Hồn Văn đan của Tiêu Hoằng thật sự rất xứng với cái tên này, chỉ từ cảnh tượng trước mắt thì cũng có thể nhìn ra được, trạng thái của Lạc Lý Tư so với trước khi té xỉu thì còn tốt hơn mấy lần, chỗ duy nhất không được hoàn mỹ chính là, Ngự lực trong cơ thể vẫn chưa thể khôi phục lại được.
Tuy nhiên, điều này cũng không có gì to tát cả, dù sao thì tại Thiên Tế Tỉnh cũng không thiếu người có thể đi ra chiến trường chém giết.
Khi trong bụng Lạc Lý Tư một lần nữa sôi lên, thị nữ đứng một bên vẫn ít nhiều cảm thấy mờ mịt, liền nhìn về phía Tiêu Hoằng, dường như đang hỏi Tiêu Hoằng xem nên làm thế nào.
- Thời gian tới, trong cơ thể Lạc Lý Tư bệ hạ sẽ tiến hành đại lượng trao đổi chất, nhất là chất đạm, bởi vậy cần bổ sung nhiều một chút, đương nhiên, thức ăn của bệ hạ cũng không thể quá nhiều dầu mỡ, nên dùng thịt hầm là chủ yếu, vài ngày sau có lẽ thân thể của bệ hạ sẽ khôi phục rõ nét hơn.
Tiêu Hoằng nói với thị nữ.
- Đã rõ, Vương tử đại nhân.
Thị nữ dùng thanh âm điềm tĩnh, cung kính trả lời.
Sau đó, Tiêu Hoằng kiểm tra một chút, thấy Lạc Lý Tư không có gì khác thường nữa, liền cầm lấy Băng Tín Ngưỡng, xoay người đi ra ngoài, đồng thời Trần Tước và Hạ An Kỳ cũng vội vàng đi theo sau.
- Quận trưởng đại nhân, Quận trưởng đại nhân.
Trần Tước vội vàng chạy tới gần Tiêu Hoằng, vô cùng tò mò hỏi:
- Quận trưởng đại nhân, ngài dùng phương thức nào mà có thể làm cho Lạc Lý Tư bệ hạ khôi phục tới tình trạng đó vậy, rất là khó tin, vừa rồi ngươi cũng chưa chú ý, vẻ mặt của những lão già kia thật là đặc sắc a!
- Ta sử dụng đại lượng Ma đà cô, sau đó là kỹ thuật luyện đan của Lạc Đan Luân và kỹ thuật Văn đan, kết hợp lại một chút.
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp, mặc dù nhẹ nhàng, nhưng không biết bên trong việc này bao gồm biết bao nhiêu kỹ thuật phức tạp mới thành công được.
- Ma đà cô!
Nghe được ba chữ này, trong mắt Trần Tước không kiềm được sáng lên, đối với loại tài liệu siêu cấp cường hóa này, Trần Tước tự nhiên biết đến, đây là thứ rất hiếm thấy, không thể tưởng được Tiêu Hoằng lại có nó.
Thấy bộ dáng này của Trần Tước, Tiêu Hoằng chỉ lạnh nhạt cười, Lạc Lý Tư thoát khỏi nguy hiểm, nên tâm tình của Tiêu Hoằng cũng tốt lên không ít, sau đó Tiêu Hoằng lại dặn dò Trần Tước vài câu, rồi một mình tiến vào chỗ Cáp Thụy Sâm tu luyện.
← Ch. 0833 | Ch. 0835 → |