Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Ngân - Chương 0853

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0853: Lấy đá chọi đá
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Đúng vậy, những lời Cao Long Văn nói nhìn như đang hạ lệnh, nhưng thực tế sư đoàn Thương Dã cùng sư đoàn số 96 đều là quân đoàn hạng hai, hơn nữa ở tận cùng phía tây Hồng Tâm Châu, quá xa xôi đối với Kính Hiến Châu. Cho dù lập tức chuẩn bị xong chiến hạm Ma Văn, ít nhất cũng phải mất 1 giờ.

Hơn nữa 2 cái sư đoàn mới 10 ngàn người, ở trước mặt Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân, có thể làm được gì? Nhét kẽ răng hả?

Trước mắt duy nhất có thể cứu vớt Cao Triết Cơ, chỉ có hai vị Ngự hồn đồng thời ra trận mới có hiệu quả, nhưng lúc này Cao Long Văn lại lén lút truyền tin cho Hoắc Nhiên.

Ở tiền tuyến Sùng Cao Châu, Hoắc Nhiên tự nhiên cùng lấy được tin tức Cao Triết Cơ gặp công kích, sắc mặt không khỏi đại biến, ánh mắt toát ra kinh ngạc và sợ hãi không thôi.

Nếu Cao Triết Cơ có chuyện gì không may, vậy thì thế cục Cao Tương Chân Nghĩa Quốc tiếp theo sẽ như thế nào, ai cũng có thể đoán được, đó là thiên hạ đại loạn.

Không thể nghi ngờ, Tiêu Hoằng trước kia không được Cao Tương Chân Nghĩa Quốc để mắt tới, cùng với đội quân tù nhân từng tàn tạ xiêu vẹo, hôm nay cuối cùng trở thành mối họa lớn với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, giống như một cây chủy thủ hiểm độc đâm thẳng vào trái tim Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Hoắc Nhiên không khỏi cảm thấy da đầu tê buốt, sống lưng lạnh lẽo, nhìn "chiến đấu" hoành tráng trong màn hình, sững sờ ở đó.

Vào lúc này, nó phản ánh đầy đủ chỗ khác nhau giữa Thiên Tế Tinh và Cao Tương Chân Nghĩa Quốc. Một bên yêu thích phóng đại, theo đuổi phồn hoa ở mặt ngoài. Thiên Tế Tinh được Tiêu Hoằng dẫn dắt, theo đuổi giản dị tự nhiên, bên trong theo đuổi lợi ích lớn nhất, đây mới là đáng sợ nhất.

- Hạ lệnh tiền tuyến, ngừng tiến công, lui lại.

Hoắc Nhiên cưỡng ép mình bình tĩnh lại trong cơn bối rối, hạ mệnh lệnh như thế. Dù sao trước mắt chỉ là diễn trò, nhưng mà diễn cho ai coi? Bây giờ Cao Triết Cơ đang ở bờ vực nguy hiểm.

Tiếp theo xe tăng Ma Văn, chiến đấu cơ Ma Văn liền ngừng tấn công, rối rít lui lại. Hoắc Nhiên chuẩn bị nghĩ cách đi cứu viện Cao Triết Cơ, lại nhận được tin nhắn của Cao Long Văn, nội dung ngắn gọn: Nếu Thần phụ gặp nạn, ta đã săn sàng lên ngôi.

Hoắc Nhiên cũng không ngốc, hắn tự nhiên hiểu được Cao Long Văn có ý gì. Đó là Cao Long Văn muốn ngồi xem cha để của mình bị kẻ địch giết chết, bởi vì quyền lực cao nhất của Cao Triết Cơ.

Đúng vậy Hoắc Nhiên mong mỏi Cao Long Văn lên ngôi, như vậy sẽ có chỗ tốt lớn với mình. Nhưng làm như thế có phải quá mạo hiểm hay không?

Ngập ngừng một lát, Hoắc Nhiên liền gọi cho Cao Long Văn.

- Cao Long Văn, ngươi có biết rằng, bây giờ mình đang làm gì không?

Hoắc Nhiên cau mày nói.

- Biết rõ, mời Hoắc Nhiên chủ soái tin tưởng ta. Hiện giờ ta đã có thể nắm giữ hoàn toàn thần điện Áo Cách Tư, chỉ cần ngươi và ta trong ngoài phối hợp, thừa dịp Cao Long Đình đang ở trong thời kỳ suy yếu, Dịch Phong Mạch cũng tương đối ở mức thấp, vừa đúng thời cơ. Cao Triết Cơ vừa chết, chúng ta chắc chắn nắm hết quyền hành, ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Thần phụ.

Cao Long Văn mắt đỏ rực, phóng ra ánh sáng nói.

Hoắc Nhiên nhìn thấy bộ dáng Cao Long Văn như vậy, sắc mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng khàn khàn nói:

- Cao Triết Cơ là cha để của ngươi mà.

- Ta biết, Hoắc Nhiên chủ soái không phải thường xuyên dạy ta, phải cân nhắc lợi hại được mất, biết lấy hay bỏ đó sao? Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta muốn vị trí Thần phụ, cha ta chỉ là thứ yếu.

Sắc mặt Cao Long Văn dần dần lạnh băng, trả lời.


- Ngươi có biết, điều này rất mạo hiểm? Nếu như không vượt qua hành công, vậy thì...

Hoắc Nhiên nói tiếp.

- Ta đã làm xong xếp đặt, bây giờ là lúc ngươi và ta buông tay làm liều, ngươi và ta không còn đường lui.

Cao Long Văn nói tiếp, mặt mũi dần dần vặn vẹo.

Thực tế, nói tới mức này, Hoắc Nhiên đã biết mình không còn đường lui.

Bất đắc dĩ hạ lệnh, tất cả quân đội tụ tập ở cực nam Sùng Cao Châu.

Ở phía bên kia, Dịch Phong Mạch cũng biết được Cao Triết Cơ bị vây trong nguy hiểm, hơn nữa lập tức muốn mở khe nứt không gian, liều mạng đi cứu Cao Triết Cơ. Nhưng khi Dịch Phong Mạch muốn mở ra khe nứt không gian, đột nhiên lại phát giác thành Phấn Tiến, thậm chí 100km xung quanh thành Phấn Tiến, không gian bị quấy nhiễu rất mạnh, mà loại quấy nhiễu này không phải là của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Điều này nói lên cái gì?

Tiêu Hoằng chuẩn bị, còn muốn chu đáo hơn là hắn nhìn thấy.

Ngay khi Dịch Phong Mạch định mở ra khe nứt không gian ở phía tây cách thành Phấn Tiến 100 km, Ma Văn thông tin của Dịch Phong Mạch truyền đến tin nhắn, là của Cao Long Đình gửi đến: Cao Long Văn phái ra bộ đội cứu viện, chỉ là quân đội hạng 2, lại còn hành động chậm chạp. Hơn nữa trải qua thăm dò, ở gần thành Phấn Tiến còn có một sư đoàn tinh nhuệ Thiên Tế Tinh.

Nhìn thấy tình báo của Cao Long Đinh, Dịch Phong Mạch chuẩn bị đặt chân vào khe nứt không gian, không khỏi khựng lại. Hắn biết rõ, Tiêu Hoằng chuẩn bị càng toàn diện hơn là hắn dự đoán, thậm chí Dịch Phong Mạch cũng không dám tưởng tượng, Tiêu Hoằng có phải đã thăm dò hết họa ngầm bên trong Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, mới đưa ra hành động ám sát to gan như vậy.

Nhưng lúc này, mặc kệ Dịch Phong Mạch nghĩ như thế nào, hắn cũng phải cùng Cao Long Đình áp dụng hành động tự bảo vệ mình.

- Nhanh lên, cầu viện chủ soái Trương Thượng Quân, nếu không sẽ không kịp nữa!

Dịch Phong Mạch nhắn tin cho Cao Long Đình.

Còn hắn thì tiến hành liên lạc với quan tổng chỉ huy 8 sư đoàn đồn trú gần thần điện Áo Cách Tư, hy vọng bọn họ có thể nghe lệnh mình, "bảo hộ" Thần điện Áo Cách Tư.

Thực ra lúc này, ưu đãi của Dịch Phong Mạch trước đó đã tạo ra trụ cột với các sư đoàn này, bắt đầu phát huy tác dụng trọng yếu. Trong 8 sư đoàn, có 6 cái sẵn sàng nghe lệnh Dịch Phong Mạch, mà không phải là Cao Long Văn ngạo mạn.

Nhất thời, xung quanh thần điện Áo Cách Tư bắt đầu xao động sóng ngầm, bão táp ấp ủ.

Ngược lại ở phía tây thành Phấn Tiến, Phất Lạc chờ đợi chống cự Dịch Phong Mạch hay Hoắc Nhiên, thấy chậm chạp không có động tĩnh gì, có phần ngây ngẩn.

Càng ngây người hơn, đó là Thái Tư trong chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã. Quả nhiên Sùng Cao Châu phát động tiến công nửa giờ, quân đội Sùng Cao Châu bỗng nhiên lui lại.

- Ôi chao, không thể nào, quả thật đúng là bị Tiêu Hoằng nói trúng, quả nhiên chiến đấu đánh không lâu.

Thái Tư thì thào, nhưng vẫn không thể hiểu chuyện gì. Bây giờ hắn có thể khẳng định, rút quân như thế có quan hệ lớn tới Tiêu Hoằng, nhưng mà là chỗ nào?


Cùng lúc này, ở trong thành Phấn Tiến, Tiêu Hoằng đã cùng Cao Triết Cơ từ trung tâm thành phố, đánh ra tới ngoại ô phía bắc.

Lúc này chiến bào màu xám của Tiêu Hoằng đã rách rưới, trên mặt, cánh tay, có một ít vết thương, máu đang thấm ra từ những vết thương đó.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn sắc bén, rét lạnh, chứa sát ý tuôn trào, chiến bào bị xé toạc trước ngực, mơ hồ thấy được cơ thể như thép đúc của Tiêu Hoằng, những đường nét nổi bật, cùng với hàng loạt vết sẹo.

Trước đó liều mạng đánh nhau với Cao Triết Cơ, đối với Tiêu Hoằng thì chỉ mới là nóng người, không có gì cả.

Còn trái lại Cao Triết Cơ cách không xa Tiêu Hoằng, thì toát đầy mồ hôi, dáng người hơi mập đã sũng nước, áo bào đỏ rực hoa lệ cũng đã rách nát, mơ hồ hiện ra giáp mềm kiên cố bên trong, thể lực và điều động Ngự lực rõ ràng không theo kịp tiết tấu của Tiêu Hoằng.

Dù sao mấy chục năm qua, Cao Triết Cơ gần như không có mở ra Chiến Văn, cùng lắm thì mở Ma Văn thông tin, không có gì hơn. Ra cửa có hạm vận chuyển Ma Văn chuyên dụng, bình thường có thị nữ hầu hạ, chênh lệch như vậy, dù có Ngự lực Đại Ngự Sư cấp năm chống đỡ, nhưng thể chất khó mà tránh được thua thiệt, cùng với nhược điểm chí mạng là điều động Ngự lực thiếu sự linh hoạt.

Nhất là cự kiếm mỏ neo hình thù kỳ quái trong tay Tiêu Hoằng, làm cho Cao Triết Cơ đau đầu không thôi. Thứ kia, mặc kệ đụng vào cái gì cũng sẽ phát ra nhiệt độ siêu nóng và nổ tung dữ dội, đúng là quá tàn bạo.

Dựa theo lẽ thường, cho dù Tiêu Hoằng có đủ loại chí bảo, cùng với chăm chỉ huấn luyện, dựa vào thực lực Đại Ngự Sư cấp ba, có thể so kè với Đại Ngự Sư cấp bốn. Nhưng gặp phải Đại Ngự Sư cấp năm, vẫn không thể đối phó được.

Đáng tiếc, Cao Triết Cơ quá lười, tuy rằng có thể phát huy ra thực lực, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng có Đại Ngự Sư cấp bốn. Cho nên, so sánh hai bên, lúc này chỉ có thể ngang hàng với Tiêu Hoằng.

Càng làm cho Cao Triết Cơ cảm thấy khó chơi, còn có đội quân tù nhân lác đác, khi có khi không xuất hiện lóe qua, giúp Tiêu Hoằng một tay.

Nhưng sắc mặt Cao Triết Cơ cũng không hoàn toàn bối rối, dựa theo hắn nghĩ, nơi này là địa bàn của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, kéo càng lâu, sẽ càng có lợi với hắn.

Nhìn Tiêu Hoằng sắc mặt dữ tợn, lại giơ cự kiếm mỏ neo, bổ nhào về phía mình, Cao Triết Cơ cũng nghiến răng, vung tay lên, chuỗi hạt năng lượng quấn trước sau người lại phát ra ánh sáng, tiếp theo đoàn ánh sánh như bong bóng, lấy trung tâm là Cao Triết Cơ, đột nhiên khuếch tán ra.

Ầm!

Theo sau là tiếng nổ nặng nề, cự kiếm mỏ neo đánh vào bong bóng năng lượng, lại phát ra nhiệt độ cực nóng, cùng với Ngự lực bùng nổ dữ dội!

Nháy mắt, cát đá mảnh đất hoang vắng này bị cuốn bay, trên bong bóng năng lượng chắc chắn xuất hiện hàng loạt vết nứt.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng cùng Cao Triết Cơ lại hỗn chiến!

Chừng nửa tiếng, hai người chiến đấu gần như không ngừng nghỉ, Chiến Văn Vạn Tượng biến hóa không lường, Tiêu Hoằng có Chiến Văn ưu tú, bảo vật ùn ùn, tuyệt đối là lấy đá chọi đá.

Hơn nữa Tiêu Hoằng cũng biết nhược điểm Cao Triết Cơ ở đâu, cho nên căn bản không cho Cao Triết Cơ có nhiều thời gian nghỉ ngơi điều chỉnh, dù chỉ là một hơi, cũng phải hao chết đối phương!

- Tiêu Hoằng, ngươi cho rằng đánh tiếp như vậy, ngươi sẽ chiếm được tiện nghi hay sao? Nơi này là địa bàn Đại Cao Tương, ngươi trốn không thoát đâu.

Cao Triết Cơ nhanh chóng phản kích, giọng điệu hung tàn quát Tiêu Hoằng.

- Thường xuyên lừa gạt con dàn ngu ngốc của ngươi, chẳng lẽ chính mình cũng bị lừa? Đại Cao Tương, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch. Còn trốn không thoát, xem ra là ngươi đã không nhìn ra, đã nửa tiếng rồi, còn không thấy một chút viện binh, ngươi không biết là rất kỳ quái hay sao?

Tiêu Hoằng cười lạnh nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1129)