← Ch.0854 | Ch.0856 → |
Tiêu Hoằng đánh một quyền vào bụng Cao Triết Cơ, cả người hắn bị Tiêu Hoằng đánh bay ra ngoài, từ trên không trung té lăn xuống triền núi.
Lúc này, đã thể hiện rõ, trải qua một giờ đánh đấm, Cao Triết Cơ đã sụp đổ, mặc kệ là tâm lý hay sức chịu đựng, cuối cũng không chống đỡ được tra tấn nữa.
Trọng yếu nhất, là lúc này Cao Triết Cơ đã không nhìn thấy hy vọng.
Đồng thời trúng một đấm này, Cao Triết Cơ cảm thấy bụng đang quay cuồng, đau đớn khôn cùng lan tràn khắp người, khóe miệng trào máu, không còn một chút bộ dáng trịch thượng cao ngạo của Thần phụ ngày xưa, chỉ còn lại hình dạng thảm hại.
Nhưng dù thế, Cao Triết Cơ vẫn muốn ra sức đứng lên, tiếp tục chịu đựng, tìm kiếm một chút hy vọng cuối cùng.
Bùm!
Ngay khi Cao Triết Cơ vừa mới bỏ lên, Tiêu Hoằng mở rộng Ma Dực đã lao tới sát người hắn, lại đánh mạnh vào bụng Cao Triết Cơ, không chút lưu tình!
Phụt!
Một quyền đánh xuống, Cao Triết Cơ cảm thấy như ngũ tạng lục phủ sắp vỡ vụn, trực tiếp phun máu, hai chân rời mặt đất, sau đó té mạnh xuống.
Một lát sau, Cao Triết Cơ còn muốn đứng dậy, kết quả hai chân nhũn ra, ngã ngồi xuống đất, hai mắt hoa lên. Bản thân hắn quá sức suy yếu, tai hại mấy chục năm không chiến đấu đã bại lộ rõ, năng lực chịu đánh cực kém cỏi.
Trái lại Tiêu Hoằng mặt không thay đổi, mở ra khe nứt không gian, chầm chậm rút ra Băng Tín Ngưỡng, một tia hàn quang lam đậm hiện ra trước mặt Cao Triết Cơ.
Kế tiếp, Tiêu Hoằng cầm Băng Tín Ngưỡng trên tay, từng bước đi tới trước mặt Cao Triết Cơ, một chân đặt lên ngực hắn, sau đó chầm chậm đè xuống. Cao Triết Cơ, kẻ thống trị cao nhất Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đã bị dẫm dưới chân Tiêu Hoằng.
Thật khó mà tưởng tượng, không quá một năm trước, Tiêu Hoằng vẫn còn là một tù nhân, chỉ là con kiến trong mắt Cao Triết Cơ. Còn bây giờ, Tiêu Hoằng đã đạp Cao Triết Cơ dưới chân mình, mũi kiếm trong tay đang đặt trên cổ Cao Triết Cơ.
Còn sắc mặt của Tiêu Hoằng, vẫn một mảnh lạnh băng, không lên tiếng, như đang cho Cao Triết Cơ thời gian để lại di ngôn cuối cùng.
- Tiêu Hoằng, ta thừa nhận lần này mình thất bại. Nhưng ngươi cho rằng giết ta, người Lạc Đan Luân có thể thoát khỏi gian khổ, quật khởi trở lại hay sao? Ngươi quá ngây thơ rồi.
Cao Triết Cơ nhìn Tiêu Hoằng, khóe mắt co giật, nhìn vào hắn mà nói.
- Ta không trông cậy vào việc giết ngươi sẽ có hiệu quả gì, nhưng mà ai cản trở con đường ta và Lạc Đan Luân quật khởi, ta sẽ không chút do dự xóa sổ, mặc kệ hắn là ai.
Tiêu Hoằng nhìn Cao Triết Cơ, gằn giọng nói.
- Ngươi thấy thế này thì sao, thả ta ra, ta sẽ làm Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ngừng chiến với Thiên Tế Tinh, hơn nữa tặng toàn bộ Bắc bán cầu cho Thiên Tế Tinh, cho các ngươi có không gian rộng lớn để phát triển. Cũng cho ta trở về, trừng trị hai đứa con chết tiệt của ta.
Cao Triết Cơ cuối cùng mềm giọng, nói với Tiêu Hoằng.
So với Tiêu Hoằng đi ra từ trong gian khổ Cao Triết Cơ lại là cả đời vinh hoa, hắn làm sao chịu chết cho được? Quan trọng hơn, là hắn không nuốt nổi cục tức này.
- Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ngừng chiến với Thiên Tế Tinh? Ngươi nghĩ rằng ta và người Lạc Đan Luân sẽ sợ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc các ngươi? Cho dù Cao Tương Chân Nghĩa Quốc không đánh, người Lạc Đan Luân cũng sẽ cần mẫn chiến đấu. Thù hận ngàn năm, không phải một câu ngừng chiến là có thể cởi bỏ, thẳng đến khi xóa sổ chủng tộc Cao Tương ra khỏi Vũ trụ Thái Qua. Còn ngươi muốn trừng trị hai đứa con trai của ngươi? Cứ yên tâm, ta sẽ làm thay ngươi.
Tiêu Hoằng nói xong, Ma Văn trên Băng Tín Ngưỡng đã phát ra ánh sáng chói lọi, mũi kiếm từ từ đâm tới, đặt lên cổ họng Cao Triết Cơ, sau đó chậm rãi đâm vào.
Cao Triết Cơ theo bản năng chộp lấy Băng Tín Ngưỡng, ra sức giãy giụa. Nhưng đáng tiếc lúc này hắn đã sức cùng lực kiệt, không còn là đối thủ của Tiêu Hoằng. Bàn tay tràn máu, chảy trên thân kiểm, còn cảm thấy cổ họng có thứ gì lạnh lẽo chầm chậm cắm vào, những thứ trước mắt dần dần trở nên mờ nhạt.
Một lát sau, Băng Tín Ngưỡng dính đầy máu tươi, đã cắm xuyên qua cổ họng Cao Triết Cơ.
- A...
Nhìn hai mắt mở to của Cao Triết Cơ càng bắt đầu đông cứng lại, Tiêu Hoằng không khỏi ngửa đầu hét dài, tay kia xiết thật chặt, giống như phát tiết khổ sở trong lòng, cùng với kêu gọi tín ngưỡng trong lòng mình.
Giờ khắc này, Tiêu Hoằng rốt cuộc thành công!
Đánh chết kẻ thống trị cao nhất Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, lần đầu tiên lập ra công trạng bất hủ có một không hai. Ngàn năm qua, không ai làm được, Tiêu Hoằng cũng thực hiện lời hứa ngày xưa, thực hiện bước đầu tiên diệt trừ chủng tộc Cao Tương!
Giờ khắc này, nhất định khiến người ta cả đời khó quên.
Các thành viên đội quân tù nhân, ánh mắt tràn ngập cứng cỏi vững vàng. Cao Triết Cơ chết đi, cũng hoàn thành bước báo thù đầu tiênhọ, đây chỉ mới là bắt đầu.
Chiến đấu giữa người Lạc Đan Luân và người Cao Tương, cũng sẽ tiến vào kỷ nguyên mới.
Ngừng lại vài giây, Tiêu Hoằng lại nhìn vào Cao Triết Cơ, rút ra Băng Tín Ngưỡng, Tiêu Hoằng lại chém vào cổ họng Cao Triết Cơ, trực tiếp chặt lấy đầu, sau đó bỏ vào trong túi da linh thú.
Các thành viên đội quân tù nhân phía sau cùng trực tiếp lột sạch Cao Triết Cơ, bao gồm Chiến Văn, áo giáp hai lớp, còn có chuỗi trang sức đeo trên cổ Cao Triết Cơ, đại biểu cho thần quyền.
Bỏ đầu Cao Triết Cơ, cùng với Băng Tín Ngưỡng dính đầy máu vào trong khe nứt không gian, Tiêu Hoằng dẫn theo toàn bộ đội quân tù nhân, không ngừng nghỉ chạy đi Đồng thời Tiêu Hoằng cũng phát tin nhắn cho Phất Lạc: Mọi chuyện đã xong, dựa theo kế hoạch rút lui.
Lúc này Tiêu Hoằng biết rõ, Cao Triết Cơ không chết, viện quân sẽ không tùy tiện đi tới. Cao Triết Cơ vừa chết, vậy thì Cao Long Văn sẽ lấy danh nghĩa báo thù cho cha, phát động điên cuồng truy đuổi đám người Tiêu Hoằng.
Nhận được lệnh của Tiêu Hoằng, Phất Lạc lập tức từ phía tây thành Phấn Tiến, nhanh chóng đi phía bắc, dùng tốc độ nhanh nhất tụ tập với Tiêu Hoằng!
Ở biển nội địa Lý Tư Giai, tàu Bá Vương Long cùng với chiếc tàu Trường Tích đã săn sàng, chỉ thiếu tín hiệu tấn công cùng tọa độ công kích của Tiêu Hoằng phát ra.
Khoảng 5 phút sau, Phất Lạc đã gặp mặt Tiêu Hoằng, đi thẳng phía bắc. Ở thần điện Áo Cách Tư, Cao Long Văn lập tức nhận được tin Cao Triết Cơ bị giết.
Có thể nói, khi nhận được tin tức này, trong lòng Cao Long Văn không có một chút đau thương, đó là gạt người. Chẳng qua lúc này Cao Long Văn càng để ý hơn, đó là ra sức củng cố địa vị của mình.
- Truyền mệnh lệnh của ta, 200 ngàn quân đội Kính Hiến Châu truy đuổi chặn đường Tiêu Hoằng, thề chết báo thù cho Thần phụ Cao Triết Cơ!
Cao Long Văn mắt đẫm lệ, dùng Ma Văn thông tin Chuẩn thần phụ, giọng điệu vang dội hạ lệnh.
Lúc này, Cao Long Văn cũng biết đây là cơ hội cuối cùng tranh thủ lợi thế cho mình, báo thù cho người đã mất. Dưới sự chỉ huy của mình, giết chết Tiêu Hoằng, trong ý nghĩ sẵn có của người Cao Tương, đây là công trạng cao nhất, cũng đặt xuống trụ cột kiên cố cho hắn lấy được tư cách Thần phụ.
Dựa theo lý, chặn đường Tiêu Hoằng, Hoắc Nhiên ra tay mới là đáng tin cậy nhất, nhưng mà nghĩ lại, thần sắc Cao Long Văn hơi đổi, giống như nghĩ tới gì đó, đã không làm như thế. Hiện giờ Hoắc Nhiên phải ra sức nắm giữ quân đội Sùng Cao Châu, hơn nữa lấy mệnh lệnh công khai, trước mặt toàn quân ra lệnh Dịch Phong Mạch đuổi giết Tiêu Hoằng, báo thù cho Thần phụ.
Ngoài ra, phải lập tức mở hội nghị chức quyền tối cao, quan viên Châu trưởng trở lên cùng sĩ quan cấp Tướng quân trở lên, toàn bộ đều phải tham dự.
Mục đích quá rõ ràng.
Nhưng Khi Cao Long Văn tuyên bố một loạt mệnh lệnh, nửa giờ sau, Hoắc Nhiên suất lĩnh 600 quân đội Sùng Cao Châu biết được mệnh lệnh của Cao Long Văn, sắc mặt thoáng cái rối rắm, sau đó vô đùi thật mạnh!
- Cao Long Văn này đang làm cái gì vậy chứ?
Hoắc Nhiên bỗng quát lớn, sau đó lập tức gọi cho Cao Long Văn, sắc mặt rối rắm, hết sức nghiêm trọng.
- Hoắc Nhiên chủ soái, có chuyện gì?
Vừa liên lạc được, Cao Long Văn làm ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
- Chuẩn thần phụ đại nhân, ngài làm sao lại đưa ra mệnh lệnh như thế. Ngài có biết hay không, điều này thật là... Quá không sáng suốt, tối thiểu ngài cũng nên thương lượng với ta một chút chứ!
Hoắc Nhiên sắc mặt khó coi, cau mày nói.
- Sao thế này?
Cao Long Văn có phần khó hiểu.
- Ngài làm sao lại phái Dịch Phong Mạch đuổi giết Tiêu Hoằng vào lúc này? Phạm phải sai lầm cấp thấp như thế!
Hoắc Nhiên gần như dùng giọng điệu nghi ngờ nói.
- Để cho hắn lưỡng bại câu thương với Tiêu Hoằng, không phải tốt lắm sao? Hơn nữa để hắn rời thần điện Áo Cách Tư, cũng bớt đi một cái gai lớn.
Cao Long Văn khó hiểu khó hiểu.
- Ngài nói không sai, nhưng đây chỉ là mặt ngoài. Ngài ra lệnh Dịch Phong Mạch đuổi giết Tiêu Hoằng, rõ ràng là giao cho Dịch Phong Mạch binh lực hai châu Hồng Tâm Châu và Kính Hiến Châu. Dịch Phong Mạch đuổi giết thành công, đó là có công diệt giặc, tuy rằng phải chia một nửa công lao cho ngài, nhưng muốn bắt hắn trong thời gian ngắn, rõ ràng là qua sông dỡ cầu. Đuổi giết thất bại, hắn có thể quay đầu, dẫn binh lực 2 quận vây công thành Thánh Tử, vây công thần điện Áo Cách Tư! Ngài làm như thế, đó là chắp tay dâng tặng binh lực 2 châu cho Dịch Phong Mạch. Bây giờ ngài chưa có được quyền lực tuyệt đối, mở hội nghị chức quyền tối cao làm cái gì? Ngài quá nóng vội!
Hoắc Nhiên nhăn chặt chân mày, gằn giọng giải thích cho Cao Long Văn.
Cao Long Văn nghe thế, dường như cảm thấy có lý, sau đó vội nói:
- Vậy ta gọi Dịch Phong Mạch trở về.
- Ngài cho rằng Dịch Phong Mạch còn có thể trở về hay sao? Hơn nữa hiện giờ ngài là Chuẩn thần phụ, lớn nhất Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, há có thể thay đổi xoành xoạch? Như vậy sẽ để lại ấn tượng gì với người khác?
Hoắc Nhiên nói tiếp.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Cao Long Văn cũng không yên lòng, hỏi Hoắc Nhiên.
- Nhanh đi, nắm chắc thời gian, không từ thủ đoạn khống chế Cao Long Đình, hoặc là dứt khoát diệt trừ luôn!
Hoắc Nhiên nói với Cao Long Văn, trong long lại tràn đầy bất đắc dĩ.
← Ch. 0854 | Ch. 0856 → |