← Ch.0855 | Ch.0857 → |
- Ừ!
Cao Long Văn lên tiếng, sau đó cắt liên lạc.
Sau đó, Cao Long Văn liền cầm lấy Ma Văn thông tin của Chuẩn thần phụ, điều động 2000 thân tín mà mình đã sắp xếp vào trong Cách Tư Thần điện, dùng ý chỉ của Chuẩn thần phụ, triệu hoán Cao Long Đình, cũng nhốt hắn lại, nếu Cao Long Đình có ý đồ phản kháng, thì có thể dùng tội làm phản Áo Cách Tư Thần để xử lý, tử hình ngay tại chỗ!
Hoắc Nhiên nói rất đúng, thời điểm này người có thể uy hiếp đến Cao Long Văn thì chính là Cao Long Đình, còn Dịch Phong Mạch cũng chỉ là cánh tay của Cao Long Đình mà thôi, nếu Cao Long Đình vừa chết, Dịch Phong Mạch mà còn dám lỗ mãng thì sẽ là danh không chính, ngôn không thuận.
Dù sao thì toàn bộ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc cũng chỉ biết đến Cao thị gia tộc mà thôi.
Nhưng ngay khi Cao Long Văn phái ra 2000 tên thân tín vây quanh chỗ ở của Cao Long Đình, thì Cao Long Đình đã sớm rời đi, vườn không nhà trống.
Nhận được tin này, sắc mặt Cao Long Văn không kiềm được biến đổi, hiển nhiên Cao Long Đình đã tính toán tới bước này từ trước, dường như đã trốn thoát rồi.
Nhưng đây rốt cuộc là chuyện tốt, hay là chuyện xấu đây? Vào lúc này, Cao Long Văn lại có chút không hiểu rõ được, rời khỏi Áo Cách Tư Thần điện thì dường như chẳng khác nào đã rời khỏi khu trung tâm quyền lực của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đây đúng là chuyện tốt, nhưng Cao Long Văn lại luôn cảm thấy có một dự cảm không hay nào đó.
- Báo cáo Chuẩn thần phụ đại nhân, vừa nhận được tin tức, Cao Long Đình đã cưỡi một chiếc Ma Văn vận binh hạm không đăng ký, tiến vào Khu quân sự số 1 của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc!
Đúng lúc này, một gã thân tín của Cao Long Văn bỗng báo cáo.
- Cái gì?
Nghe vậy, ánh mắt Cao Long Văn không kiềm được địa biến, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc rốt cuộc có địa vị gì, không cần nói cũng biết, nếu mạnh mẽ đi vào trong đó bắt người, hậu quả sẽ không khó tưởng tượng, điều này ngang với việc Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã tuyên chiến với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Cho dù Cao Long Văn có ngu ngốc đi nữa, thì hắn cũng biết được chênh lệch giữa Cao Tương Chân Nghĩa Quốc và Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Cao Tương Chân Nghĩa Quốc có mấy viên Nghi Cư Tinh? Miễn cưỡng coi như hai viên đi, nhưng mà Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc thì sao, đó là cả mấy trăm viên, cho dù là ở Thái Qua Vũ Trụ, thì Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng là một con quái vật lớn.
Tiêu diệt Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì tuyệt đối chỉ là chuyện trong phút chốc mà thôi.
- Không thể tưởng được con chuột chết tiệt này lại biết tìm chỗ như vậy, ta muốn nhìn một cái, xem hắn có thể trốn tại đó được bao lâu!
Cao Long Văn rít ra từ kẽ răng mấy câu này.
Chỉ là khi tin tức này truyền vào tai Hoắc Nhiên, thì toàn thân Hoắc Nhiên như hóa đá ngay tại chỗ, khi trước hắn đã hơi nghi ngờ việc Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đột nhiên đóng quân tại đây rồi, tới lúc này thì dường như đã hoàn toàn hiêu rõ. Đó chính là một nơi ẩn nấp siêu cấp của Cao Long Đình.
Hoắc Nhiên không kiềm được ít nhiều đã đứng ngồi không yên rồi, bởi vì vào lúc này, hắn đã có thể cảm nhận được, sau khi Cao Triết Cơ chết thì quyền lợi tại Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mà muốn thuận lợi chuyển giao dường như đã trở thành điều không quá có thể nữa rồi.
Phỏng chừng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc rất có thể sẽ xảy ra đại loạn, đây dường như chính là cuộc so đấu bằng phương thức cứng đối cứng rồi!
Hiện tại hy vọng duy nhất của Hoắc Nhiên chính là, trong lúc Tiêu Hoằng đang lẩn trốn thì có thể đánh bị thương nặng Dịch Phong Mạch, tuy nhiên, khả năng này thật sự là quá thấp.
Không nói đến Tiêu Hoằng có bằng mấy trăm người mà có thể chống cự lại thực lực của cả một châu hay không, cho dù có, thì sau khi xử lý Cao Triết Cơ, đánh cho toàn bộ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc bị thương nặng, thì Tiêu Hoằng còn ham chiến nữa hay sao?
Trừ khi là có kỳ tích xuất hiện!
- Giúp ta nối hình ảnh với bắc bộ của Kính Hiến Châu.
Hoắc Nhiên phân phó trợ thủ, sắc mặt đã biến thành tím đen.
Cùng lúc đó, trải qua gần một giờ hành quanh, Tiêu Hoằng, Phất Lạc dẫn theo đội quân tù nhân và Quân đoàn Hoa Nhị đã rút lui khỏi Phấn Tiến Thị gần 200 cây số rồi.
Ở phía sau Tiêu Hoằng, chỉ cách không đến 1km, có khoảng 10 vạn binh sĩ Cao Tương đang đuổi giết mà đến, còn phía sau đám binh sĩ Cao Tương kia thì còn có Dịch Phong Mạch, chỉ là bởi vì ven đường thì Quân đoàn Hoa Nhị đã âm thầm dùng Ma Văn quấy nhiễu không gian của Lạc Đan Luân rồi, lần này bất kể là Phất Lạc hay là Dịch Phong Mạch, thì cũng đều đừng nghĩ tới việc mở ra khe nứt không gian, tất cả đều chỉ có thể dùng chân để đuổi giết mà thôi.
Đội quân tù nhân cản phía sau, thì thỉnh thoảng lại quay đầu, đánh chết đám binh sĩ Cao Tương có khả năng uy hiếp lớn, về phần Tiêu Hoằng thì thỉnh thoảng lại thả ra một tảng lớn Bia mộ băng làm chắn đường, cũng không cứng rắn đối kháng với đám quân đội phía sau.
Dịch Phong Mạch cũng như thế, không dám dùng hết sức để tiến hành đuổi giết, nguyên nhân chủ yếu không chỉ là do sức chiến đấu của đội quân tù nhân, mà Dịch Phong Mạch còn có thể nhìn thấy rất rõ ràng Phất Lạc đang ở ngay bên cạnh Tiêu Hoằng.
Hiện giờ trải qua gần một năm tu dưỡng, sức chiến đấu của Phất Lạc đã hoàn toàn khôi phục, nếu thật sự giao chiến với nhau, thì Dịch Phong Mạch cũng chưa chắc có thể tự mình xử lý Phất Lạc được.
Mà trọng yếu hơn là, Dịch Phong Mạch cần bảo tồn thực lực, kẻ khó giải quyết ngay lúc này cũng không phải là Tiêu Hoằng, mà là Cao Long Văn và Hoắc Nhiên.
- Trung đội không chiến thứ 4 của Kính Hiến Châu, ngay lập tức xuất phát, tiến hành không kích đối với Tiêu Hoằng!
Dịch Phong Mạch đứng cuối hàng ngũ, thấy đám người Tiêu Hoằng càng lúc càng rời xa, từ từ kéo giãn khoảng cách với quân đội chủ lực, liền không kiềm được hạ lệnh.
Mà lúc này thì Dịch Phong Mạch cũng có một nghi hoặc, đó chính là vì cái gì mà Tiêu Hoằng lại đi về phía Lý Tư Giai Nội Hải? Chẳng lẽ bọn họ lẻn vào từ Lý Tư Giai Nội Hải hay sao? Điều này rất không có khả năng!
Nhận được mệnh lệnh của Dịch Phong Mạch, Trung đội không chiến thứ 4 có tổng cộng 50 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, không có chút chần chờ nào, được Trung đội trưởng Chu Vĩnh Tín dẫn dắt, tiến vào Ma Văn chiến đấu cơ, bay thẳng đến phương bắc của Phấn Tiến Thị.
Đại khái chỉ sau không đến hai mươi phút, Tiêu Hoằng đã có thể thấy rõ từ phía xa có 50 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đang bay nhanh tới chỗ mình, mục đích đã quá rõ ràng rồi.
Đương nhiên, nếu đổi thành bình thường, đối với 50 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ này, thì đội quân tù nhân gồm hơn sáu mươi Đại Ngự Sư cũng chỉ cần một lượt đã cso thể xử lý được rồi, nhưng nếu làm vậy vào lúc này, thì sẽ bị Dịch Phong Mạch cùng với 10 vạn binh sĩ Cao Tương đuổi theo, kiềm chân lại ở đây, đến lúc đó, sẽ khó tránh khỏi hỗn chiến, tử thương là không thể tránh được, hơn nữa nếu muốn an toàn rút khỏi đây sẽ trơ thành chuyện không dễ chút nào.
Điều này cũng không nằm trong kế hoạch của Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên, lúc này thì Tiêu Hoằng cũng không có gì để mà e ngại cả, nếu đã tới mức này rồi, cho dù lực lượng dưới nước của Thiên Tế Tỉnh có bị bại lộ thì cũng không sao cả, tiêu diệt được một tên Cao Triết Cơ kia là rất đáng giá!
Nghĩ vậy, Tiêu Hoằng liền lấy ra Ma Văn thông tin chuyên dụng, đồng thời trực tiếp gửi tin tức trước đó đã biên tập tốt ra ngoài.
Liệt Cách Nông cùng với tất cả hạm viên vốn đang ẩn núp tại bờ biển Kính Hiến Châu thì đã sớm sẵn sàng rồi, thấy Tiêu Hoằng gửi tới tin tức, lại quét hình một lượt về vị trí của Tiêu Hoằng, tập trung mục tiêu vào 50 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ kia.
- Phân phó 12 chiếc Trường Tích Hào, tập trung mục tiêu, chuẩn bị bắn ra Ma Văn phi đạn trục quay!
Liệt Cách Nông nhìn điểm đỏ trên màn hình, quyết đoán hạ mệnh lệnh:
- Về phần Bá Vương Long Hào, ngay lập tức chở Liệt diễm phi đạn, sẵn sàng chờ của mệnh lệnh vương tử.
Sau khi Liệt Cách Nông phát ra một loạt mệnh lệnh, các Trường Tích Hào Ma Văn tàu ngầm tại bốn phía Bá Vương Long và Thủy Trung Bá Vương Hào đều mở các cửa bắn Ma Văn phi đạn trên đỉnh chóp ra, lộ ra từng quả Ma Văn phi đạn dài tận hai thước, đầu đạn đỏ như máu phát ra ánh sáng mờ ảo.
Sau đó một loạt phi đạn được bắn ra, sau khi ra khỏi mặt nước thì lập tức tách phần động cơ dưới nước ra, giống như mũi tên rời cung, bắn thẳng lên trên bầu trời, đồng thời rẽ ngoặt thành một góc vuông, bắn thẳng về phía nam, tổng cộng có 50 quả, tốc độ cực nhanh!
Ở phía nam của Sùng Cao Châu, Hoắc Nhiên tự nhiên có thể thông qua màn hình, rõ ràng nhìn thấy Dịch Phong Mạch xuất động 50 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, tuy nhiên, điều này cũng không làm cho Hoắc Nhiên cảm thấy gì là lạ cả, dù sao vào thời điểm này mà còn không lấy Ma Văn chiến đấu cơ ra thì mới là kẻ ngốc.
Hiện tại điều khiế cho Hoắc Nhiên cảm thấy nghiêm trọng chính là, Tiêu Hoằng căn bản là không có ý định một lần nữa khai chiến với Dịch Phong Mạch, kể từ đó, nếu để cho quân đội Kính Hiến Châu được bảo tồn đầy đủ, thì sẽ vô cùng có hại cho việc Cao Long Văn thượng vị!
- Chết tiệt! Tiêu Hoằng, ngươi không phải là rất lợi hại hay sao? Ngươi không phải dùng hai từ "tàn bạo" mà nổi tiếng hay sao? Tại sao vào lúc này lại giống như rùa đen rút đầu vậy!
Hoắc Nhiên nhìn màn hình, thấy hình ảnh Tiêu Hoằng "chật vật" chạy trốn, khuôn mặt trở nên âm trầm, tràn ngập vẻ âm độc.
Không có người nào hiểu rõ hơn Hoắc Nhiên, dưới một loạt đả kích của Tiêu Hoằng, thì Cao Tương Chân Nghĩa Quốc sắp đối mặt với một cơn giông bão, mà kẻ tạo ra tất cả điều này, thì chính là Tiêu Hoằng!
Tuy nhiên, ngay khi Hoắc Nhiên thất thố kêu lên, thì hắn lại đột nhiên phát hiện ra, trên bầu trời xanh thắm, từ bắc về phía nam, có 50 quả phi đạn đất đối không đột nhiên xuất hiện, tốc độ cực nhanh!
Bùm, ầm, ầm...
Ngay sau đó, trên bầu trời, 50 chiếc chiến đấu cơ vốn đang định tấn công Tiêu Hoằng, thì bỗng nhiên nổ tung lên, hóa thành 50 quầng lửa.
50 quả Ma Văn phi đạn trục quay, trong khoảnh khắc đã quét sạch bầu trời, chỉ để lại vô số mảnh vỡ.
- Điều này...
Thông qua màn hình, nhìn thấy một màn này, Hoắc Nhiên chỉ biết thốt ra câu này, sau đó toàn thân k khiếp sợ, vẻ dữ tợn đọng lại trên mặt.
- Tại sao có thể như vậy được?
Hoắc Nhiên không kiềm được lại lần nữa thốt lên, nếu Tiêu Hoằng tự mình động thủ, xử lý 50 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ kia, thì Hoắc Nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái gì cả, nhưng mà đó lại là Ma Văn phi đạn a!
Làm sao mà Thiên Tế Tỉnh có thể có loại đồ vật này được? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Trong lòng Hoắc Nhiên liên tục lặp lại câu này, sắc mặt tái nhợt, thân là chủ soái, Hoắc Nhiên tự nhiên hiểu rõ Ma Văn phi đạn như lòng bàn tay, hắn phi thường rõ ràng, có thể phát triển ra Ma Văn phi đạn có độ chính xác cao như thế, vậy thì phải có kỹ thuật cùng giàn giáo cường đại cỡ nào để chống đỡ a!
Nhưng mà mọi người đều biết, Thiên Tế Tỉnh bị Cáp Thụy Sâm phong ấn bao phủ, Ma Văn cơ giới của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc là không thể tiến vào được, mà Thiên Tế Tỉnh thì cũng không thể sử dụng Ma Văn cơ giới. Tuy nhiên cảnh tượng này lại đảo lộn nhận thức của Hoắc Nhiên!
Không thể phủ nhận, từ khi Tiêu Hoằng đến thì Thiên Tế Tỉnh đã đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, vấn đề lương thực, vấn đề sức chiến đấu của quân đội, thì đều hoàn toàn thay đổi, điều này đã làm cho người ta vô cùng giật mình rồi, nhưng ai cũng không nghĩ tới, Thiên Tế Tỉnh lại tạo ra được thứ đồ vật này.
← Ch. 0855 | Ch. 0857 → |