Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0867

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0867: Thu phục, quận Hương Cách
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chỉ trong khoảng khắc, không đợi quản đội chủ lực Thịnh Thế Châu phát động tấn công, quận Phong Cốc đã phát động công kích trước vào quân đội chủ lực bắc bộ Thịnh Thế Châu.

Càng chết người, là quân đội do Phất Lạc dẫn đầu đã cắt đứt đường lui của quân đội chủ lực, cùng 200 ngàn quân quận Phong Cốc hình thành thể vây kín, mục đích rõ ràng là muốn tiêu diệt hết người Cao Tương ở Thịnh Thế Châu.

Vậy ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau phản kích cho ta! Hoặc là mau phá vây!

Cao Long Đình nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Sài Quảng Mặc trong lòng tràn ngập tức giận.

Đường đường là quan chỉ huy tiền tuyến, đối mặt quân địch công kích, chính mình đã loạn cả lên, còn ra thể thống gì nữa?

Trên thực tế, điều này không trách được Sài Quảng Mặc, dù sao hắn căn bản không có kinh nghiệm chỉ huy 300 ngàn quân đội, vừa nghĩ tới nắm giữ sống chết 300 ngàn quân trong tay mình, áp lực lên người hắn liền phóng to vô hạn.

Nghe Cao Long Đình thúc giục, Sài Quảng Mặc liền vội vàng, tắt liên lạc xong, liền run run dùng Ma Văn thông tin, lớn tiếng ra lệnh:

- Tất cả quân đội Thịnh thế Châu, tiến hành phản kích toàn diện, hung hăng đánh cho ta!

Mệnh lệnh này, dùng trong cục bộ còn được, nhưng 300 ngàn quân đội, 30 cái sư đoàn, làm sao mà phản kích? Phải hợp tác như thế nào, lại không nói một chữ.

Chỉ thoáng cái, quân đội Thịnh thế Châu bị vây kín, lập tức trở nên hỗn loạn, toàn tự đánh một mình, ngươi đánh của ngươi, ta đánh của ta.

Dịch Phong Mạch đốc chiến ở Hồng Tâm Châu, nhìn thấy hình ảnh này, không khỏi thở dài. Quân đội Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã đâu còn như xưa, nhất là hệ thống chỉ huy, trở nên náo loạn không thôi.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, ngay sau đó là quân đội Thiên Hợp Châu gặp quận Hồng Phong phản kích, 600 ngàn bộ đội tinh nhuệ quận Lập Đốn lao ra khỏi chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, chia quân 2 đường. 200 ngàn quân đánh vào Thiên Hợp Châu, 400 ngàn con lại đánh thẳng vào Sùng Cao Châu như tòa thành chết, phá hủy toàn bộ những tuyến phong tỏa, trận địa phòng hộ bất lợi với Thiên Tế Tinh do Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thiết lập.

Tiền tuyến Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, giờ phút này hoàn toàn sụp đổ!

Trên những màn hình trước mặt Cao Long Đình và Dịch Phong Mạch, chỉ nhìn thấy phi đạn Ma Văn đủ loại kiểu dáng bắn ra từ dưới mặt nước biển nội địa Lý Tư Giai, lao thẳng lên chân trời, hoặc là thành phố Cao Tương Chân Nghĩa Quốc bị thiêu hủy, bình dân bị tàn sát. Ngoài ra, là đủ loại ảnh sáng bắn ra từ phi đạn Ma Văn nổ tung.

Giờ phút này, 1/4 lãnh thổ Ma Duệ Tinh đã chìm, trong ngọn lửa chiến tranh.

Càng châm chọc hơn, là Cao Long Đình hoàn toàn bó tay. Phái quân chi viện? Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đã trải qua tẩy rửa, đã không còn binh lực để điều động nữa.

Còn lại 2 triệu quân, phải đóng giữ các châu, cùng với bảo hộ an toàn của Cao Long Đình.

Cho dù có thể điều động ra 200-300 ngàn quân đội, dường như cũng không thay đổi được gì, thực lực mỗi binh lính, trang bị chiến đấu, tiếp tế trợ giúp của hai bên, đều hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Trọng yếu hơn là biển nội địa Lý Tư Giai, hiện giờ khiến người ta cảm giác như một cái siêu cấp thành lũy dưới nước.

Nó yểm hộ các khu vực, giống như phong ấn Cáp Thụy Sâm kéo dài ra, chuyên dùng áp chế quân đội bọc thép của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Một ngày một đêm sau.

Ở Kính Hiến Châu, Tiêu Hoằng đã tàn sát 7 tòa thành phố, từ phía đông giết chóc sang phía tây, Tiêu Hoằng, đội quân tù nhân cùng với sư đoàn số 1, đã giết hơn 1 triệu người tính cả quân đội cùng bình dân Cao Tương.

Hoàn toàn có thể gọi là ma quỷ, đao phủ, đã từng nói, mọi chuyện đều là bị bức ra, không giết chóc thì cứ giết chóc.


Lúc này, Bất Khuất Khải trên người Tiêu Hoằng đã bị nhuộm đẫm, Băng Tín Ngưỡng trong tay cũng nhỏ giọt máu tươi.

Ở đằng trước mặt Tiêu Hoằng, là chỗ giáp giới giữa Kính Hiến Châu và Hồng Tâm Châu. Bình dân Cao Tương biết được tin tức, đang liều mạng chạy trốn, trong ánh mắt toàn là hoảng sợ.

Còn Tiêu Hoằng, vẫn lạnh băng, không hạ lệnh đuổi theo nữa, bởi vì đi tới trước, sẽ vượt qua tầm bắn của phi đạn.

Khoảng 1 giờ sau, các sư đoàn đánh từ những hướng khác đã tụ tập đến sau lưng Tiêu Hoằng, trên người mỗi binh lính đều đẫm máu tươi.

Không thể phủ nhận, trước kia chủng tộc Lạc Đan Luân vẫn bị người ta gọi là ma, bây giờ được Tiêu Hoằng dẫn dắt, gần như trở thành ma quỷ thật sự rồi.

Toàn bộ Kính Hiến Châu đã trở thành mảnh đất nhuộm máu, cả một châu, tàn sát một ngày đêm, từ đầu tới đuôi là mảnh đất chết.

Nơi đoàn quân đi qua, đều là xác phơi khắp nơi.

Có những lúc, ngay cả binh lính Lạc Đan Luân cũng cảm thấy run sợ, chỉ một ngày này, bọ họ giết người còn nhiều hơn nửa đời của họ cộng lại, đa số trong đó còn là bình dân.

Lão đại, xin hỏi tiếp theo phải làm gì?

Một sư đoàn trưởng cả người đẫm máu đi tới, cúi đầu cung kính hỏi Tiêu Hoằng, bởi vì từ lúc này, hắn dần dần cảm giác được khí tức khác lạ trên người Tiêu Hoằng, giống như vương giả, lại giống như ma đầu, làm người ta kinh sợ, lại khiến người ta khiếp vía.

Tiêu Hoằng không lập tức trả lời, nhìn phía trước, ngừng một lúc, mới hỏi:

Tình hình chiến đấu các chiến khu sao rồi?

Thịnh Thế Châu do Phất Lạc chỉ huy, đã tắm máu xong, 300 ngàn quân đội Thiên Hợp Châu cũng thế. Bây giờ 3 châu xung quanh biển nội địa Lý Tư Giai đã biến thành đất chết, Cao Long Đình cũng không phái ra bộ đội tiếp viện.

Sư đoàn trường này trả lời, giọng hơi run lên.

Đúng vậy, tuy rằng họ thắng, hơn nữa là đại thắng, nhưng loại thắng lợi này hoàn toàn thành lập trên mệnh lệnh tàn bạo của Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng nghe xong, khẽ gật đầu, thần sắc không có gì bất ngờ, mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch của hắn.

- Có phải ngươi cảm thấy, trận chiến này, chúng ta quá tàn nhẫn?

Tiêu Hoằng quay đầu, liếc mấy sư đoàn trưởng sau lưng, hỏi.

Mấy sư đoàn trưởng không nói, chỉ là cung kính cúi đầu.

- Nghĩ lại xem bọn họ đối đãi chúng ta thế nào, nghĩ thử xem quốc gia bọn họ đổi đãi bọn họ thế nào, nhân từ không thuộc về cường giả chân chính. Ở trạng thái này, chúng ta muốn quật khởi, bảo vệ tôn nghiêm bất khuất của chúng ta, chỉ có thể đạp trên con đường thi thể kẻ địch mà đi, một khi quay đầu, sẽ là diệt vong. Các ngươi nhớ kỹ, vĩnh viễn không được vứt bỏ tín ngưỡng, cùng với khát vọng tự do của chúng ta.

Tiêu Hoằng nhìn phía trước, gằn giọng nói.

- Tại hạ, sẵn sàng trung thanh theo ngài đi tới, vĩnh viễn không quay đầu.


Một sư đoàn trưởng đáp lời, giọng rất nhẹ, nhưng tràn đầy quả quyết.

Các sư đoàn trưởng khác cũng thế, đều nửa quỳ sau lưng Tiêu Hoằng. Bọn họ hiểu được, chủng tộc Lạc Đan Luân đã bước trên con dường quật khởi, bọn họ càng hiểu được, sau lưng tàn bạo của Tiêu Hoằng, đó là cõi lòng bất đắc dĩ và khổ sở.

Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nói nữa, dẫn 5 sư đoàn trở về chỗ gần bờ biển nhất, nơi đó có các tàu ngầm Bá Vương Long đang đợi.

Cùng lúc đó, ở thành thị trung tâm Sùng Cao Châu, trên quảng trường trung tâm thành Bắc Ninh, dưới chỉ huy của Thái Tư, quốc kỳ Cao Tương Chân Nghĩa Quốc trong thành phố đã bị tháo xuống, thay bằng chiến kỳ quân đội Lạc Đan Luân.

Hơn nữa theo kế hoạch của Tiêu Hoằng, Sùng Cao Châu cũng khôi phục tên gọi thời kỳ Lạc Đan Luân Đế Quốc, quận Hương Cách. Từ nay về sau, trải qua hơn 1000 năm, vùng đất này đã quay về vòng tay của người Lạc Đan Luân.

Tuy rằng không cho bình dân Lạc Đan Luân di cư, nhưng từ nay về sau, phàm là binh lính Cao Tương bước vào quận Hương Cách, Thiên Tế Tinh sẽ coi như xâm lược.

Sở dĩ nơi này không treo cờ Lạc Đan Luân, là bởi còn chưa thu phục toàn bộ Ma Duệ Tinh, Lạc Đan Luân Đế Quốc sẽ vẫn không phải là một quốc gia.

Ở trong lòng chủng tộc Lạc Đan Luân, đây là niềm tin ăn sâu vào trong cội nguồn.

Nhìn chiến kỳ Lạc Đan Luân chậm rãi bay trên bầu trời thành Bắc Ninh, lúc này tất cả quân nhân Lạc Đan Luân đều chào quân lễ về phía quận Hương Cách.

Thượng Chung vang rền, quân ca Lạc Đan Luân vang tận mây xanh!

Không có gì làm cho một quốc gia, một chủng tộc cảm thấy phấn chấn hơn việc thu hồi lại vùng đất đã mất.

Ngay cả Tiêu Hoằng tiến vào trong tàu Bá Vương Long, nhìn hình ảnh chiến kỳ Lạc Đan Luân bay bay, cũng chầm chậm giơ tay phải lên.

- Cáp Thụy Sâm, ngươi thấy rồi chứ? Ta chỉ muốn nói cho người một câu, Tiêu Hoằng ta có thể được.

Trong lòng Tiêu Hoằng thì thầm lời này.

Về phần Lạc Lý Tư trong điện, các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, cũng đứng dậy, sắc mặt nghiêm trang nhìn màn hình.

- Hoan nghênh quận Hương Cách trở về.

Lạc Lý Tư thì thào nói.

Một ngày sau, ở thần điện Áo Cách Tư, Cao Long Đình cũng thấy được những tràng cảnh thảm thiết ở mấy châu xung quanh biển nội địa Lý Tư Giai.

Tuy rằng một trận chiến này không kéo dài, nhưng nó tuyệt đối giáng một đòn nặng nề vào Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đang trong thời kỳ suy yếu. Nó như một cái bắt đầu, Thiên Tế Tinh đã chuyển sang thế chủ động, không còn bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc dắt mũi nữa. Cao Tương Chân Nghĩa Quốc muốn đánh thì đánh, muốn ngưng chiến thì ngưng chiến, những ngày đó đã đi xa không trở lại được nữa.

Nhận thức một loạt những điều này, Cao Long Đình càng cảm thấy đau đầu. Phải làm gì đây? Phải làm thế nào? Cao Long Đình không nghĩ ra được cái gì cả.

Đúng vào lúc này, màn hình trước mặt Cao Long Đình xuất hiện một phong quốc thư phát từ Thiên Tế Tinh, nội dung quốc thư không phải là thương lượng, mà là cực kỳ cương quyết. Nội dung là Thiên Tế Tinh đã sáp nhập Sùng Cao Châu trở về bản đồ của mình, hơn nữa đổi tên thành quận Hương Cách. Nếu sau này quân đội Cao Tương tự tiện xông vào quận Hương Cách, Thiên Tế Tinh sẽ đáp trả dữ dội nhất.

Nhìn thấy phong quốc thư này, trong lòng Cao Long Đình tràn ngập áp lực cực độ, trực tiếp nối trận lôi đình. Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mất đi lãnh thổ vốn có, đối với một quốc gia, đây là điều sỉ nhục. Hơn nữa đối với Cao Long Đình vừa lên ngôi Thần phụ, lại càng là chuyện không thể chấp nhận được.

Nhưng tàn khốc là, nếu không thể thu phục biển nội địa Lý Tư Giai, sẽ không có cách nào đối phó Sùng Cao châu, càng sẽ khiến uy hiếp không ngừng tăng lên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1129)