Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0896

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0896: Quân hồn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Lazada


Ngay lúc đó chỉ thấy Tiêu Hoằng nhanh như một tia chớp nhoáng lên một cái vượt qua trước mặt Bối La Nạp. Bối La Nạp vốn đã nhận định tạm thời khống chế được Tiêu Hoằng, lại khiếp sợ phát hiện khóe miệng Tiêu Hoằng đã dán sát trên vành tai của hắn, hàm răng sắc bén mở ra sau đó cắn một cái, Tiêu Hoằng cắn ngay vành tai Bối La Nạp.

Đau, vô cùng đau nhức, trong nháy mắt truyền đến từ tai Bối La Nạp.

Lại nhìn Tiêu Hoằng giờ khắc này giống như một con mãnh thú, hai mắt đỏ bừng, không có mảy may ý nhả ra, máu tươi ồ ồ theo gò má Bối La Nạp chảy xuống, nhỏ giọt trên vai.

- A...

Không kìm được, Bối La Nạp phát ra một tiếng kêu đau đớn, cho dù là có thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn, đau nhức như vậy vẫn khó mà chịu đựng.

Tuy nhiên, Bối La Nạp vẫn còn giơ chân lên tung một cước đá trên bụng Tiêu Hoằng.

"Ầm!"

Kèm theo một tiếng vang nặng nề, Tiêu Hoằng hoàn toàn không có phòng bị, trực tiếp bị đá bay đi, thân thể đánh thật mạnh lên trên bức tường hợp kim. Lực lượng to lớn chỉ thấy vách tường trong nháy mắt hình thành một cái vết lõm sâu.

Nhìn lại Tiêu Hoằng, đối mặt với đòn đá nghiêm trọng như thế, cổ họng cũng không có phát ra một tiếng rên gì, khẽ sờ sờ bụng, rồi lại bước từng bước tới phía trước.

"Phù" Tiêu Hoằng chậm rãi mở khóe miệng ngập đầy máu, phun ra trên mặt đất hơn phân nửa vành tai của Bối La Nạp, máu tràn ra khóe miệng không ngừng chảy xuống, ánh mắt như trước tràn ngập cừu thị. Sau đó hai bàn tay vung ra, năng lượng tế ti của cự kiếm mỏ neo trên cánh tay đã trực tiếp căng tràn.

Ở bên kia, Bối La Nạp bịt chặt vành tai, sắc mặt dữ tợn. Hắn nằm mơ đều không nghĩ tới, Tiêu Hoằng trong điên cuồng lại dùng miệng cắn, loại hành vi thấp kém đáng khinh này, nhưng cực độ hữu hiệu.

- Chết tiệt!

Bối La Nạp không kìm được bật thốt ra tiếng chửi, trên mặt vì đau nhức trở nên vô cùng dữ tợn.

Đồng thời, lúc này gần như Tiêu Hoằng cũng không có dừng lại lâu, một lần nữa giống như dã thú điên cuồng, phóng vọt tới Bối La Nạp, nơi cự kiếm mỏ neo trong tay đi qua vạn vật đều bị hủy. Trong lúc nhất thời Tiêu Hoằng và Bối La Nạp quấn lấy nhau triệt để chém giết.

Bị Tiêu Hoằng công kích trong trạng thái điên cuồng, có thể nói từng chiêu đều có thể lấy mạng, từng chiêu đều tràn ngập khí thế điên cuồng, phẫn nộ và rít gào không thuộc nhân loại, tràn ngập bên trong phòng điều khiển chính, dường như phải nhấn chìm hết thảy.

Năng lượng thể va chạm, tiếng vang không dứt bên tai.

Tiến Thủ Hào bị bức rơi trên mặt đất, theo trận chiến giữa Tiêu Hoằng và Bối La Nạp, đã trở nên một đống hỗn loạn. Phía trên thân hạm, từ trong ra ngoài thỉnh thoảng phát sinh tiếng nổ mãnh liệt.

Nhân viên công tác bên trong thân hạm đã bỏ chạy trối chết ra ngoài, nhưng là bọn hắn gặp phải, chính là đội quân tù nhân tàn sát tàn nhẫn!

Khu dừng quân của quân đội Thượng Bang, giờ khắc này hoàn toàn biến thành chốn Luyện ngục nhân gian, không có nhân từ, không có thương hại, có chăng chỉ có báo thù, báo thù, và báo thù!


Đây là phong cách của người Lạc Đan Luân, người khác đối với ta như thế nào, vậy sẽ hoàn trả lại gấp một ngàn một vạn lần.

An Lạc Thành chết 30 vạn, như vậy cứ để cho cả quân đội Thượng Bang bị tiêu diệt đi!

Từ trên cao nhìn xuống, biển khói lượn lờ phía trên mặt đất, binh sĩ Thượng Bang đã ở vào trạng thái cực kỳ suy yếu, đối mặt với phản kích của binh sĩ Lạc Đan Luân giống như ác lang kia, ý chí chiến đấu đã hoàn toàn mất sạch. Khi đối mặt với phản kích của quân Lạc Đan Luân không quản tới hết thảy kia, đã hoàn toàn hỗn loạn một mảnh.

Quân đội Thượng Bang trước đó vốn hùng hùng hổ hổ, giờ khắc này uy phong đã mất hết, thanh âm duy nhất có thể nghe được chính là tiếng gào thét bi thảm. Bọn họ đang rơi vào tình cảnh trả giá cho hành vi tàn ác xưa nay chưa từng có.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ nhìn thấy hình ảnh như thế, đều hoàn toàn khiếp sợ. Nhìn hình ảnh bên trong màn hình, mỗi người đều có chút không thể tin hai mắt của mình.

Bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới, binh sĩ Lạc Đan Luân đang ở vào tình trạng bi thống, dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng lại có thể phát ra khí thế như thế. Nhìn như nhỏ bé, chỉ là một vùng đất nho nhỏ, kì thực lại đáng sợ như vậy.

Đây là quân hồn của quân đội Lạc Đan Luân!

Thậm chí giờ khắc này, coi như quân đội nước trung lập khi nhìn màn hình, đều nâng lên cánh tay, hướng tới quân đội Lạc Đan Luân gửi cái chào theo nghi thức quân đội. Đây là rung động cùng với kính nể phát ra từ đáy lòng. Bất kể tương lai bọn họ bị tiêu diệt hay là trở thành địch nhân, giờ khắc này bọn họ đáng được tôn kính, người Lạc Đan Luân đáng được tôn kính.

Bọn họ bình thường bị gán cái mũ xưng hô là Ma quỷ, là bởi vì bọn họ đáng sợ, cùng với phong cách hành sự không chịu bất kỳ trói buộc nào. Lúc này cả chi quân đội dưới dẫn dắt của Tiêu Hoằng, đã tràn ngập máu tanh.

Nhìn lại đám người Cách Lâm ở bên trong Gia Tây Tinh Quận Quốc, nhìn trong màn hình, Tiêu Hoằng dẫn theo quân đội Lạc Đan Luân, chỉ dựa vào sự bất khuất và ngoan cường của bản thân kia, đã đánh cho quân đội Thượng Bang nhìn như cường đại không thể chống cự lại thảm hại đến mức như thế, trên mặt đám người Cách Lâm, Ái Lạc, Vưu Kim. Đã không còn có bi thương, lại biến thành kiên nghị.

Giờ khắc này, Tiêu Hoằng cùng với Thiên Tế Tinh đã dùng hành động nói với bọn họ: Bi thương vô dụng, chỉ có kiên cường, mới có thể đạt được hy vọng, cho dù là hy vọng đó hư vô mờ mịt, cho dù là nhất định bị diệt vong, cùng phải dũng cảm đứng thẳng mà không phải khúm núm.

Hai giờ trôi qua, đối mặt với quân đội Lạc Đan Luân điên cuồng, vốn quân đội Thượng Bang còn lại 65 vạn binh sĩ, đã còn không đủ 45 vạn, tổn thất có thể nói cực độ thảm thiết.

Trương Thượng Quân ý đồ tiến hành chỉ huy từ xa, nhưng không có chút hiệu quả.

Lần này, Trương Thượng Quân rốt cục bắt đầu luống cuống. Từ tình thế bên trong màn hình, rốt cục hắn bắt đầu ý thức được, đường đường 100 vạn quân đội Thượng Bang, giờ khắc này rất có thể gặp phải nguy cơ toàn quân bị diệt.

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt Trương Thượng Quân liền không kìm được nổi lên vẻ kinh hãi, chỉ cảm thấy sau lưng ẩn ẩn rét lạnh, nhưng trước mắt dường như hết thảy đã hoàn toàn không khống chế được nữa rồi.

Có thể nói, Trương Thượng Quân nằm mơ đều không nghĩ tới, Bối La Nạp chỉ huy trăm vạn hùng binh lãnh trách nhiệm hoàn toàn dẹp yên Thiên Tế Tinh, không ngờ lại bị đánh thành hình dạng này.

Cùng lúc đó, lại nhìn kỳ hạm Tiến Thủ Hào của hạm đội Thượng Bang, thân hạm khổng lồ đã trở nên vỡ nát tàn phá không chịu nổi, bên trong hết thảy dụng cụ phương tiện chỉ còn lại một cái xác trống không.

Lúc này Tiêu Hoằng và Bối La Nạp vẫn còn đang quấn lấy nhau, Tiêu Hoằng một thân áo giáp đẫm máu đầm đìa, trên mặt cũng có mấy vết thương.


Một đầu tóc dài bạc trắng cũng đã trở nên rối bù không chịu nổi, từng giọt máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng, cũng không phân biệt rõ là máu của mình, hay là Bối La Nạp. Thanh cự kiếm mỏ neo thật lớn cũng đã thu hồi, phía trên mười ngón tay Hàn băng vạn năm sắc bén bao phủ giống như một đôi ma trảo.

Về phần Bối La Nạp so ra còn bi thảm hơn, phía bên phải thiếu hơn phân nửa vành tai, bên mặt trái cũng thiếu một miếng thịt, trên đó còn để lại như ẩn như hiện mấy dấu răng.

Một thân chế phục Tướng quân tinh tế chỉnh tề trước đó đã hoàn toàn bị chộp rách tươm, trên người vô số vết máu, nhìn Tiêu Hoằng trước mặt từng bước một đi tới, hắn không tự chủ được lui về phía sau hai bước.

Mặc dù hắn có thực lực Đại Ngự Sư cấp bốn, nhưng Tiêu Hoằng cũng không kém, cách Đại Ngự Sư cấp bốn chỉ có một bước xa, cộng thêm Hàn băng vạn năm kia biến hóa đa dạng, và thanh cự kiếm mỏ neo kia ý đồ muốn hủy diệt hết thảy, cũngđủ tạo thành uy hiếp cho Bối La Nạp.

Mà trọng yếu hơn là, khí thế mãnh liệt của Tiêu Hoằng, cùng với công kích điên cuồng không quản tới hết thảy, lại làm cho Bối La Nạp dĩ vãng cao cao tại thượng cảm nhận được vô cùng lạnh giá.

Còn có khe nứt không gian dạng thủy tinh kỳ quái ở bốn phía kia, lại giúp Tiêu Hoằng biến thành một ác ma xuất quỷ nhập thần.

Không có dừng lại lâu, Tiêu Hoằng tiếp tục phóng nhào tới Bối La Nạp, như trước là không có phòng thủ, chỉ có mang theo cuồng phong cừu hận kia, khí thế cuồn cuộn, trong nháy mắt Bối La Nạp tên giết người này lại lần nữa bị chìm ngỉm trong đó.

Giờ này khắc này, ở trong óc Tiêu Hoằng, chỉ có phẫn nộ vì gia viên bị phá hủy, cùng với hình ảnh thủ hạ, con dân của mình chết thảm, hết thảy đều phải nợ máu trả bằng máu!

Đối mặt với công kích điên cuồng, cùng với phương thức dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ của Tiêu Hoằng đó, giờ khắc này Bối La Nạp lại có chút rối loạn, bởi vì hắn đã cảm nhận được khí tức tử vong.

Đồng thời, thời điểm này Tiêu Hoằng từ ngay mặt lại lần nữa lao thẳng tới, ngay sau đó là liên tiếp công kích, từng chiêu từng chiêu hung tàn, làm cho người ta có cảm giác chỉ có một mục đích, chính là phải hoàn toàn xé nát Bối La Nạp!

Bối La Nạp lúc này chỉ phải liên tục chống cự, phía trên cánh tay trái đã hình thành một tấm thuẫn dùng năng lượng tế ti biên chế ra, liên tiếp ngăn cản tiến công sắc bén của Tiêu Hoằng.

"Như vậy, thủy chung không phải là biện pháp, phải nghĩ ra một biện pháp mới được." Bối La Nạp cắn chặt răng, thầm nghĩ trong lòng. Toàn thân hắn nhuộm đẫm máu tươi.

Chính là khi ánh mắt Bối La Nạp nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng rồi lại phát lạnh. Chỉ thấy ở bốn phía Tiến Thủ Hào, đã không còn nhìn thấy bóng dáng binh sĩ Thượng Bang, phóng mắt nhìn quanh toàn bộ đều là binh sĩ Lạc Đan Luân vô cùng hung ác.

Giờ khắc này, Bối La Nạp đã bốn bề thọ địch, quân đội của hắn đã từ tan tác biến thành chạy trối chết, đối mặt với Thiên Tế Tinh kia dốc toàn bộ lực lượng phản công, quân đội Thượng Bang hoàn toàn triệt để bị đánh bại. Thời gian còn lại, dường như chỉ là vấn đề chết bao nhiêu người mà thôi.

Điều này đối với Bối La Nạp mà nói, không thể nghi ngờ là sự sụp đổ trong lòng thật lớn.

Nhưng mà, ngay khoảnh khắc hắn cảm thấy tim đập nhanh kia, lại nhìn hai tay máu chảy đầm đìa của Tiêu Hoằng, đã dang ra đồng thời sáp nhập vào bên trong hai cái khe nứt không gian dạng thủy tinh, các khe nứt không gian khác cũng đã di chuyển tới bốn phía Bối La Nạp và Tiêu Hoằng, bày ra một trận hình đặc biệt.

"Đây là muốn làm gì?" Bối La Nạp không kìm được trong lòng phát ra tiếng nghi hoặc như thế.

Mà nghi hoặc như vậy vỏn vẹn chỉ trong nửa giây, ngay sau đó, những khe nứt không gian này chợt lóe sáng một cái, tiếp theo rậm rạp vô số mũi băng màu máu liền từ bốn phương tám hướng điên cuồng bấn vào Bối La Nạp, mũi băng dày đặc giống như mưa rền gió dữ, gần như không hề có góc chết nào đáng nói, lại không có chút không gian nào để né tránh.

Nhìn thấy công kích bàng bạc như thế, trên mặt Bối La Nạp rốt cục hiện ra vẻ hoảng sợ. Hắn vội vàng điều động toàn bộ Ngự lực trong cơ thể, trong nháy mắt rậm rạp tế ti liền bao bọc toàn thân Bối La Nạp ở trong đó, giống như một con nhộng, bảo hộ chính mình, có thể nói kín mít không một kẽ hở.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1129)