← Ch.0906 | Ch.0908 → |
Vương kỳ của Cáp Thụy Sâm rốt cuộc tượng trưng cho cái gì, không cần nói cũng biết: Đó chính là người Lạc Đan Luân phải nắm bắt lấy tín ngưỡng, cầm lấy vũ khí, thề sống chết chiến một trận. Giờ khắc này, không phân biệt là bình dân, không phân biệt là quân đội, chỉ cần đồng tử kia là màu xanh biếc đều vùng lên.
Hàn sương long không có dừng lại lâu, rít gào một tiếng liền vỗ hai cánh khổng lồ bay lên. Hàn sương long ngủ say ngàn năm, lại một lần nữa bay lên trời, mang theo tiếng rít gào, mang theo khí thế bất khuất.
Lướt qua hẻm núi từ phía trên đỉnh đầu binh sĩ Lạc Đan Luân bay đi!
Đồng thời trong lòng mỗi một binh sĩ Lạc Đan Luân, cũng lại lần nữa cảm nhận được vô tận lực lượng, đồng tử màu xanh sâm thậm chí giờ khắc này đã thiêu đốt lên, Ngự lực ở trong cơ thể nhảy lên, tản ra vầng hào quang xanh mờ nhạt!
Mỗi một binh sĩ Lạc Đan Luân, chỉ cảm thấy chính mình bắt đầu sôi trào. Cáp Thụy Sâm! Bọn họ tin tưởng vững chắc Cáp Thụy Sâm đã lại một lần nữa thức tỉnh, Tiêu Hoằng chính là chân chính vua của Lạc Đan Luân!
Bọn họ một lần nữa tìm được động lực anh dũng chém giết!
- A!
Toàn bộ hẻm núi, không kìm được truyền đến tiếng gào thét xé nát tim gan của binh sĩ Lạc Đan Luân, trên mặt mỗi một binh sĩ Lạc Đan Luân, đã không còn vẻ mất tinh thần, đã không còn mê mang, đã không còn bi thương, có chăng chỉ là bất khuất và kiên nghị.
Giờ khắc này, trên mặt mỗi người, đều tràn ngập sát ý, đây là lực lượng của tinh thần Lạc Đan Luân!
- Cái này... Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Binh sĩ Thượng Bang phụ trách áp giải binh sĩ Lạc Đan Luân, nhìn thấy thay đổi kinh người trước mắt không kìm được toát ra vẻ kinh ngạc.
Bọn họ có thể đoán được, quái vật lớn vừa rồi bay ngang qua kia khẳng định không phải phàm vật, nhưng bọn chúng tuyệt đối không nghĩ tới, lại mang đến cho những binh sĩ trước mắt này biến hóa lớn như thế.
Cùng lúc đó, lại nhìn binh sĩ Lạc Đan Luân ánh mắt kiên nghị mà lạnh như băng đều lấy ra Chiến Văn giấu kín bên trong khe hở áo giáp, tiếp theo chậm rãi khởi động!
Chính là trong chớp mắt, toàn bộ hẻm núi u ám, Chiến Văn đều lóng lánh phát sáng màu lam sẫm, giống như một dòng sông ánh sáng màu lam sâm!
- Vì Lạc Đan Luân, vì Cáp Thụy Sâm, vì Tiêu Hoằng, vì tín ngưỡng trung thành của chính mình: Chiến!
Binh sĩ Lạc Đan Luân đều phát ra tiếng gào như thế, tiếp theo liền dời ánh mắt hung dữ nhìn ngay binh sĩ Thượng Bang đang tác oai tác quái ở phía trước, tiếp theo liền ào ào phóng tới!
Trong chốc lát, toàn bộ khe núi liền nổi lên chém giết, binh sĩ Thượng Bang trở tay không kịp trực tiếp bị hoàn toàn nhấn chìm dưới khí thế bất khuất này!
Giờ khắc này, ý chí chiến đấu trong lòng người Lạc Đan Luân đã hoàn toàn triệt để thức tỉnh.
Ở khoảnh khắc nguy nan nhất của Lạc Đan Luân này, người Lạc Đan Luân phải dùng sinh mệnh để bảo vệ gia viên của mình, vì nghĩa không chùn bước. Và bọn họ đã lại một lần nữa tìm được chỗ nương tựa tâm hồn: Đó chính là Tiêu Hoằng.
Giờ này khắc này, Tiêu Hoằng cứ như vậy lẳng lặng đứng phía trên một ngọn núi băng, ưỡn ngực cao cao, trong tay nắm chặt Băng Tín Ngưỡng phát sáng, trên đầu đội Vương Giả Khôi, hai mắt phát ra tia sáng màu xanh biếc sâu kín, tràn ngập vô tận khí chất Vương giả.
Trên cao nhìn xuống, nhìn thấy khí thế bàng bạc của binh sĩ Lạc Đan Luân bên trong khe núi kia, Tiêu Hoằng không nói một lời, bởi vì Hàn sương long kia bay lên trời, chính là thay mệnh lệnh tối cao của Lạc Đan Luân: "Lạc Đan Luân phải vì chủng tộc của chính mình, liều chết chiến một trận!"
Không kìm được, Tiêu Hoằng hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tuyết rơi, trên mặt đã không còn vẻ bất đắc dĩ, đã không có bi thương, còn lại là thần sắc uy nghiêm mà lạnh như băng. Tất cả bi thương trong lòng đã bị đóng băng, tất cả bất đắc dĩ trong lòng đã bị xé nát, thế giới này vốn không có bất đắc dĩ, chỉ cần có dũng khí một lần nữa dựng lên sự bất khuất kia.
Số mệnh sao? Ngươi đã là địch với ta, vậy cứ quyết một trận tử chiến đi!
Ở Tử La Lan Thành, phồn hoa và điềm tĩnh ở nơi này đã không còn nữa, phía trên đường phố tiếng kêu rên, tiếng trẻ con khóc lóc nỉ non không dứt bên tai.
Mỗi một tên binh sĩ Thượng Bang lại kiêu ngạo ương ngạnh, cướp đoạt trẻ con, giam giữ nữ nhân, đường phố sạch sẽ đã bị vứt đầy tạp vật.
Binh sĩ Lạc Đan Luân từ các quận khác tập trung tới, ánh mắt lại tràn ngập trống rỗng.
Toàn bộ mặt đất là cảnh tượng bi ai thê lương.
- Grào!
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm đinh tai nhức óc, ngay sau đó nhìn về phía chân trời, Hàn sương long lớp lớp vết nứt đang giương hai cánh tàn tạ, gào thét bay qua tầng trời thấp của Tử La Lan Thành tàn phá, hai cánh to lớn, thân thể khổng lồ, nơi đi qua khí thế gào thét.
Phong phạm Vương giả của Lạc Đan Luân đế quốc ngày xưa, hiển lộ rõ vô cùng sâu sắc.
Lại nhìn phía trên mặt đất, con dân Lạc Đan Luân đang rơi vào cực kỳ thống khổ, hai mắt rưng rưng nhìn lên bầu trời, ánh mắt mong chờ dần dần trở nên kiên nghị lên, lãnh liệt lên!
Bọn họ hiểu rõ một màn như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì! Đây là vương kỳ của Cáp Thụy Sâm, vương kỳ xuất động, chính là đại biểu đối với bất kỳ địch nhân nào xâm phạm, chủng tộc Lạc Đan Luân sẽ vì nghĩa không chùn bước, triển khai phản kích toàn diện đặc biệt có của Lạc Đan Luân chống lại kẻ xâm phạm, toàn dân đều cầm binh khí, toàn dân đều là binh sĩ!
- Ý chí của Cáp Thụy Sâm đại nhân đã thức tỉnh! Tiêu Hoằng đại nhân đã đạt được Vương Giả Khôi, chủng tộc Lạc Đan Luân, chiến!
Bên trong biển người truyền đến tiếng gầm như thế, toàn bộ Từ La Lan Thành, tiếng kêu rên, tiếng khóc, đã im bặt. Nơi nào Hàn sương long bay ngang qua, trên mặt người dân Lạc Đan Luân đã không cỏ bất lực, đã không có thương đau, có chăng chỉ có kiên nghị, chỉ có cừu hận!
Nhìn đứa con của mình bị nhốt trong xe linh thú, trên mặt nam nhân trường thành đã không có bi thương, đều đi vào trong phòng, từ trong vách tường kép lấy ra Chiến Văn cất giấu. Sau khi khởi động liền không chút do dự, không hề cố kỵ, phát động công kích mãnh liệt tới hướng binh sĩ Thượng Bang xâm lược.
Một người dân Lạc Đan Luân khởi động Chiến Văn, có lẽ bé nhỏ không đáng kể, nhưng mười người dân, trăm người dân, mấy chục vạn người dân, đồng thời khởi động Chiến Văn, phát động công kích mãnh liệt vào binh sĩ Thượng Bang, đó chính là một chuyện khác.
Chủng tộc Lạc Đan Luân trời sinh chính là chủng tộc thượng võ thiện chiến, giờ khắc này, đặc tính như thế lại được hiển lộ rõ vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhất là ý chí của Cáp Thụy Sâm thức tỉnh, nhất là Tiêu Hoằng trở thành vua của Lạc Đan Luân, bọn họ càng thêm tìm được chỗ ký thác linh hồn, chiến ý trong lòng ngập trời giống như dòng nước lũ, ngay khoảnh khắc liền sôi sùng sục!
Nơi Hàn sương long bay qua, phía trên vùng đất ảm đạm, Chiến Văn của người dân Lạc Đan Luân đều lóng lánh lên, tỏa sáng đủ mọi màu sắc, tiếng khóc thét được thay thế bằng tiếng chém giết, nỗi bi thương bị bao phủ trong phẫn nộ!
Lạc Đan Luân vì chủng tộc của chính mình, quyết định liều chết chiến một trận! Đây mới chân chính là chủng tộc Lạc Đan Luân, không sợ cường giả, không sợ số mệnh!
Có thể nói, nếu một hai người dân phản kháng hết thảy đều dễ xử, nhưng đối mặt với cả tòa thành thị mấy chục vạn dân cư đồng loạt phản kháng, đó chính là kinh đào hãi lãng, bất kể nam nữ có thể khởi động Chiến Văn, hoặc không thể khởi động Chiến Văn đều dùng thái đao, dùng cuốc xẻng.
Một số người bí mật ham thích Chiến Văn, Chiến Văn tinh phẩm cất giấu trong nhà đều mang ra toàn bộ phân phối cho hàng xóm. Trên cơ bản chính là trong nháy mắt, mấy vạn binh sĩ Thượng Bang đi vào Tử La Lan Thành kia liền bị bao phủ trong đám đông phẫn nộ.
Có số thời điểm chính là như thế! Một người phản kháng bé nhỏ không đáng kể, nhưng mấy chục vạn người phản kháng, chính là sóng to gió lớn!
Phất Lạc đang ở bên trong vương điện, tự nhiên cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng Hàn sương long khổng lồ gào thét bay qua bầu trời. Thân là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, tự nhiên hắn hiểu được hàm nghĩa của Hàn sương long.
Giờ khắc này, Phất Lạc dường như nhìn thấy Cáp Thụy Sâm, dường như một lần nữa về lại thời đại vô kiên bất tồi của đế quốc Lạc Đan Luân.
- Tiêu Hoằng thành công rối, Tiêu Hoằng là vua của Lạc Đan Luân!
Phất Lạc không kìm được bật thốt ra như thế, ánh mắt đồng dạng trở nên sắc bén lên.
- Người Lạc Đan Luân hãy vì chủng tộc của chúng ta, chiến!
Phất Lạc nhìn một vòng đội quân tù nhân, cùng với thủ vệ quân vương điện trước mặt, giọng điệu kiên định phát ra mệnh lệnh.
Lập tức đội quân tù nhân cùng với thủ vệ quân vương điện không có đáp lại bất kỳ tiếng nào, mà chỉ đều cầm lấy Ma Văn trường mâu, hoặc là Chiến Văn trong tay, sau đó dưới dẫn dắt của Phất Lạc, từ bên trong vương điện xung phong đánh ra ngoài.
Đối mặt với binh sĩ Thượng Bang cùng hung cực ác phía trước, không có khuất phục bất đắc dĩ, có chăng chỉ có tiếng rít gào phẫn nộ, cùng với phản kích dời núi lấp biển của người Lạc Đan Luân.
Nơi Hàn sương long đi qua, người Lạc Đan Luân đã không còn mê mang mờ mịt, mà đều anh dũng phản kháng!
Chủng tộc Lạc Đan Luân khí thế cuồn cuộn bảo vệ gia viên, đều từ các góc Thiên Tế Tinh ào ào xuất hiện. Giờ khắc này Lạc Đan Luân đang dùng hết toàn bộ lực lượng của Thiên Tế Tinh, khí thế bàng bạc triển khai phản kích toàn diện với Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Khắp mặt đất, cùng với tiếng gầm của Hàn sương long, ánh sáng Chiến Văn lóng lánh phát ra từ khắp mọi ngõ ngách.
Mỗi người đều ngâm xướng hành khúc Lạc Đan Luân, đồng thời không chùn bước, bất kể hậu quả phóng tới gần công kích binh sĩ Thượng Bang, chiến hỏa tràn ngập khắp nơi!
Đầu mút phía tây của chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, Thái Tư đã quyết nghị rời đi, rời khỏi quân đội của hắn, đang một người mang theo linh thú Bạch ngạc hùng của mình chống trong tay Ma Văn súng săn rời đi trên tuyết trắng.
Thân ảnh tinh thần sa sút mà lẻ loi, ánh mắt đã không còn chút sáng rọi, trong lòng lại chứa vô tận bi thương.
Đi tới khu vực phía tây bên rìa chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, Thái Tư dừng lại phía trên triền núi phủ đầy tuyết trắng, khẽ quay đầu, một lần nữa nhìn chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã loang lổ mà to lớn kia, Thái Tư đã thủ hộ cả ngàn năm, nơi này dường như đã trở thành một bộ phận sinh mệnh của hắn.
- Ôi...
Thái Tư thở dài một tiếng, bên trong thanh âm tràn ngập bi thương và không cam lòng. Nhưng giờ khắc này, Thái Tư có chết cũng không muốn làm kẻ đầu hàng, đây là khí tiết vốn có của người Lạc Đan Luân.
- Ông bạn già! Không cần nhìn lại nữa, chúng ta đi thôi!
Thái Tư nhìn Bạch ngạc hùng còn đang ngóng nhìn chiến tuyến phòng thủ Thụy Mã, lắc lắc đầu nói với nó, giọng điệu bi ai.
- Grào!
Nhưng mà, ngay lúc Thái Tư vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên truyền đến một tiếng gầm vang động từ phía sau Thái Tư, thanh âm vô cùng cao vút, thậm chí làm cho mặt đất dưới chân đều ẩn ẩn xuất hiện rung chuyển.
- Này...
Thái Tư không kìm lòng được bật thốt ra như thế, hai mắt mở lớn, đối với tiếng gầm của Hàn sương long, đối với lời kêu gọi của Cáp Thụy Sâm này, mặc dù đã cách cả ngàn năm cùng vẫn con mới mẻ trong kỷ ức của Thái Tư.
Không kìm được, ánh mắt trống rỗng của Thái Tư dần dần lóng lánh ra tia sáng rực, quay đầu lại Thái Tư liền nhìn thấy rõ ràng Hàn sương long hình thể vô cùng khổng lồ, mang theo khí tức vương giả cuồn cuộn trực tiếp lướt qua trên đỉnh đầu Thái Tư, đồng thời hai mắt uy nghiêm kia nhìn thẳng vào Thái Tư.
← Ch. 0906 | Ch. 0908 → |