← Ch.0917 | Ch.0919 → |
Tiêu Hoằng mơ hồ có một loại cảm giác, mình nhặt được bảo bối rồi.
Dù là nghiên cứu phi đạn hành trình cực xa của Kiều Lâm Sâm vẫn chưa hoàn thiện, nhưng Tiêu Hoằng hoàn toàn nhìn ra được thực lực của Kiều Lâm Sâm.
- Dựa theo thực lực của ngươi, làm cổ vấn kỹ thuật trong quân? Đúng là không biết trọng dụng người tài, ta sống một thời gian ở thể liên hiệp khác, người như ngươi, dù là đại đầu sỏ vũ khí cũng phải tranh giành cướp lấy, dù cho vào nghiên cứu quân đội, ít nhất cùng phải là cấp Thiếu tướng, cổ vận kỹ thuật quân đội? Nếu ta nhớ không lầm, hẳn là chỉ có quân hàm Trung tá.
Tiêu Hoằng cung không có biểu lộ vẻ khác thường, đặt bản thiết kế xuống bàn, bình thản nói.
- Kinh doanh vũ khí? Ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc không cho phép kinh doanh vũ khí tư nhân từ kỹ thuật vũ khí đến sản xuất đều toàn là thuộc nhà nước. Trong dân gian đừng nói vũ khí, ngay cả sản xuất sắt thép cũng không được đụng vào. Đứng thế, trước kia ta từng nhậm chức ở viện nghiên cứu trung tâm Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, cũng từng có giấc mộng đưa hệ thống khung thép vào trong chiến đấu. Đáng tiếc, cấp trên của ta không chấp nhận, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc cũng không có kinh doanh vũ khí tư nhân, quá ít con đường để chọn, về sau ta đắc tội cấp trên, bị điều thành cố vấn kỹ thuật theo quân, cũng không cần nói gì đền nợ nước.
Kiều Lâm Sâm lắc lắc đầu, cảm khái nói, bộ dáng buồn bực thất bại.
- Xem ra ngươi tới nơi này cũng là lựa chọn không tệ, ta giúp ngươi thực hiện ý tưởng. Ngươi cống hiến cho Lạc Đan Luân, về phần không thể đền nợ nước? Vậy phải xem đất nước đó có cần ngươi hay không.
Tiêu Hoằng nói, đứng dậy vỗ vai Kiều Lâm Sâm. Gọi Phất Minh Qua đem đến Ma Văn mở khóa, tháo dỡ vòng Ma Văn kích nổ cho các nhân viên nghiên cứu Thượng Bang.
Thấy Tiêu Hoằng trực tiếp ném vòng kích nổ Ma Văn xuống, các nhân viên nghiên cứu Thượng Bang không khỏi hiện ra vẻ kinh dị.
Trong ấn tượng của bọn họ, Tiêu Hoằng nổi danh tàn bạo, mặt lạnh, nhưng cảnh tượng này lại như cho bọn họ thấy được một mặt không ai biết của Tiêu Hoằng.
- Tiêu Hoằng bệ hạ, ngài làm vậy...
Kiều Lâm Sâm hỏi thử.
- Đeo thứ này, làm việc không thoải mái, vậy thì cởi ra đi.
Tiêu Hoằng tự nhiên nói.
Nhưng hành động này, lại làm các nhân viên nghiên cứu Thượng Bang được chiều mà sợ, hơn nữa còn có một phần cảm động.
- Cái gọi là hệ thống khung thép của ngươi, ta có thể nhìn khái quát, có thể làm được. Bây giờ có thể cho ngươi tự thành lập một bộ, chuyên phụ trách chế tạo loại này, người phụ trách là Kiều Lâm Sâm.
Tiêu Hoằng bỏ lại những lời này, trả lại bản thiết kế cho Kiêu Lâm Sâm, quay người đi ra, lựa chọn thật là quyết đoán.
Ngược lại lúc này Kiều Lâm Sâm xúc động không thôi, kế hoạch thi hành ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc như leo lên trời, kéo mấy chục năm cũng không giải quyết được, nhưng Tiêu Hoằng chỉ cần một câu mà thôi.
Từ một mặt khác cho thấy, Tiêu Hoằng tín nhiệm Kiều Lâm Sâm, trực tiếp cho hắn một bộ môn, hơn nữa còn làm người phụ trách.
Mơ hồ, Kiều Lâm Sâm bỗng có cảm giác, nếu Lạc Đan Luân có thể vượt qua gian nguy này, muốn không quật khởi cũng khó. Những đứa nhỏ Lạc Đan Luân ở trạng thái này vẫn được cam đoan giáo dục tốt, cũng đã đủ thấy.
- Cảm tạ bệ hạ tín nhiệm.
Tiêu Hoằng vừa bước ra cửa, Kiều Lâm Sâm đứng dậy, cúi đầu thật sâu với Tiêu Hoằng.
- Không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Phất Minh Qua, nếu không phải hắn liều mạng ngăn cản, các ngươi đã thành quỷ dưới đao của ta rồi.
Tiêu Hoằng chỉ bỏ lại lời này, liền bước nhanh ra ngoài, đi đến nơi khác trong căn cứ hải quân.
Vòng vèo trong căn cứ hải quân, cuối cùng Tiêu Hoằng bước qua đường hầm nhỏ hẹp bí ẩn, đi vào trong căn phòng rộng rãi.
Vào trong phòng, nơi này là sở thí nghiệm điều trị, chẳng qua không phải cứu người, mà là nghiên cứu sử dụng chất dịch tẩy rửa linh hồn.
Đi vào giữa phòng, Trần Tước đang đứng trước thủy tinh tinh hóa thật dày, xuyên thấu qua đó, liền thấy được Phạm Gia Tây đã bị khóa chặt trên ghế sắt của Tiết Huyền Vinh chế tạo, cố định cứng trên đó, 4 cánh tay máy đang nhanh chóng chữa trị vết thương cho Phạm Gia Tây, còn chích dịch dinh dưỡng cho hẳn.
Còn Phạm Gia Tây thì vẫn hết sức dữ tợn, mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoằng, rít gào:
- Tiêu Hoằng, có bản lĩnh thì ngươi giết ta, tên độc ác kia!
Ở cách hắn không xa, Thái Tư khóa chặt cánh cửa hợp kim thật dày.
Nhìn Phạm Gia Tây không ngừng giãy dụa như dã thú, ánh mắt Tiêu Hoằng lạnh băng, chắp tay lẳng lặng đứng nhìn vẻ mặt dữ tợn che giấu sợ hãi của Phạm Gia Tây.
- Bệ hạ, đây là chất dịch tẩy rửa linh hồn tăng mạnh đã pha chế xong.
Lúc này, Trần Tước dùng hai tay cung kính đưa lọ chất lỏng đen cho Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nhận lấy chất dịch tẩy rửa linh hồn tăng mạnh, chiếu ánh đèn xem xét. Trong chất dịch tẩy rửa linh hồn màu đen không có chút tạp chất, hết sức tinh khiết như bảo thạch đen.
Ở bên trong tường thủy tinh tinh hóa, Phạm Gia Tây cũng thấy được thứ chất lòng màu đen kia, không cần đoán hắn cũng biết đó là gì, sắc mặt dữ tợn càng tăng thêm sợ hãi.
Có những lúc như thế, còn đáng sợ hơn là chém hắn ngàn đao.
Hắn không thể ngờ tới, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc bí mật nghiên cứu thứ này, bây giờ lại trả lại trên người hắn.
- Biết người bị chất dịch tẩy rửa linh hồn tra tấn, sẽ có cảm giác gì không?
Tiêu Hoằng liếc Phạm Gia Tây, nói qua máy phát thanh, trên mặt càng cười lạnh.
- Tiêu Hoằng, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi.
Phạm Gia Tây hung tợn trừng Tiêu Hoằng.
- Tùy tiện, mặc kệ biến thành cái gì, ta cũng vẫn sẽ xé nát ngươi.
Tiêu Hoằng vừa nói, đưa chất dịch tẩy rửa linh hồn tăng mạnh cho Trần Tước, sau đó gật đầu.
Trần Tước hiểu ý, thao tác với thiết bị một phen, cắm chất dịch tẩy rửa linh hồn tăng mạnh vào một cái khe.
Sau đó, cánh tay máy Ma Văn bên cạnh Phạm Gia Tây đẩy ra một cây kim Ma Văn, phần sau ống kim đang rót đầy chất dịch tẩy rửa linh hồn.
Mỗi một cổ chất lỏng chảy vào, như thần chết đang triệu hồi Phạm Gia Tây.
- Đừng... Đừng mà...
Lúc này, Phạm Gia Tây luôn luôn bình tĩnh, cao ngạo, cuối cùng kinh hoàng, ánh mắt bị sợ hãi vô tận phủ đầy, thân thể phát run.
Tiêu Hoằng nhìn Phạm Gia Tây trước kia luôn trịch thượng la hét trong Đại Vệ Vương Thính, bây giờ biến thành bộ dạng này, trên mặt toát ra tươi cười âm lãnh.
Tiêu Hoằng đã không còn là tên trầm mặc trên Đại Vệ Vương Thính, mà là Quân vương nắm giữ vương đạo, đạp phá mọi thứ, tất cả kẻ địch xâm phạm đều phải tiêu diệt đến chân trời góc biển.
- Bắt đầu đi.
Tiêu Hoằng lại lạnh lùng nhìn Phạm Gia Tây, nói với Trần Tước.
Trần Tước gật đầu, liên tiếp thao tác ở máy móc trước mặt.
Sau đó, kim tiêm chứa chất lỏng xanh lục nhạt bên tay trái Phạm Gia Tây đã đâm vào, chích vào người hắn. Đây là thuốc an thần đặc chế do Tiêu Hoằng cùng Trần Tước cùng nghiên cứu chế tạo ra, khiến người ta ở trạng thái kích thích mạnh có thể bình tĩnh lại, lặng lẽ phá hủy ý chí con người, nhất là cấp bậc Ngự hồn.
Một lát sau, Phạm Gia Tây liều mạng giãy dụa, ánh mắt sợ hãi, cả người dần mềm xuống. Phạm Gia Tây chỉ cảm thấy ánh mắt dần mơ màng, mệt mỏi cực độ đánh vỡ mọi ý chí của hẳn, thân người nhũn ra, âm thanh bên tai như đang dần dần đi xa, bộ dáng lạnh băng của Tiêu Hoằng cũng dần dần mờ nhạt.
Khoảng 10 phút sau, Phạm Gia Tây có thực lực Ngự hồn cấp ba đã mềm nhũn, tiếp theo chất dịch tẩy rửa linh hồn trực tiếp cắm vào động mạch cổ Phạm Gia Tây, bắt đầu chích vào, cuối cùng Phạm Gia Tây, đồ đệ của Mạc Cáp Đốn, đã ngủ say.
Liếc nhìn Phạm Gia Tây lần nữa, Tiêu Hoằng không đổi sắc, quay đầu lại nhìn số liệu cơ năng thân thể Phạm Gia Tây, mọi thứ bình thường.
- Khi nào có thể hoàn thành cải tạo Phạm Gia Tây thành con rối?
Tiêu Hoằng quay sang hỏi Trần Tước.
- 2 ngày sau là được, chẳng qua vì Phạm Gia Tây mất đi ý chí, sức chiến đấu tự nhiên sẽ giảm xuống. Sau khi trở thành con rối, chỉ có thể phát huy ra sức chiến đấu trình độ Ngự hồn cấp hai.
Trần Tước trả lời.
- Vậy được rồi.
Tiêu Hoằng chỉ cần một câu trả lời này, liền đi ra ngoài, bắt đầu tuần tra nơi khác.
Lúc này, phong ấn Cáp Thụy Sâm trên bầu trời đã tan rã chỉ còn mấy mảnh loang lổ.
Rời căn cứ hải quân, Tiêu Hoằng lẳng lặng nhìn phong ấn Cáp Thụy Sâm tiêu tán, sắc mặt đã không còn thay đổi. Có lẽ phong ấn Cáp Thụy Sâm vỡ tan, cũng nói lên Lạc Đan Luân bắt đầu thời đại mời, mọi chuyện đều là thế, chấm dứt có nghĩa là bắt đầu mới, chết đi có nghĩa là luân hồi mới.
- Tạm biệt Cáp Thụy Sâm, bây giờ để ta gánh vác mọi thứ của Lạc Đan Luân, ngài có thể yên nghỉ rồi.
Tiêu Hoằng nhìn bầu trời, lẩm bẩm một tiếng, liền nhìn ra xa xa, bắt đầu chỉ huy người Lạc Đan Luân tiến hành sản xuất.
Trong đoạn thời gian hòa bình ngắn ngủi này, Lạc Đan Luân lại một lần nữa bắt đầu tích cực sản xuất và nghiên cứu các hạng mục, dùng để đối phó đại chiến tiếp theo.
Dù sao chỉ trông cậy vào người Lạc Đan Luân dùng tính mạng đi làm liều, sẽ vĩnh viễn không có kết quả.
Hơn nữa Tiêu Hoằng nhận được tư liệu cơ mật từ Phạm Gia Tây, cũng biết được tin tức thể liên hợp Gia Đô cùng thể liên hiệp Á Bình Ninh tới tiếp viện, điều này làm Tiêu Hoằng thấy rõ ràng, đó là chỉ cần kéo chết Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, thể liên hiệp Á Tế Á và thể liên hiệp Tân Bổi Ba sẽ chủ động gây áp lực lên Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Kéo càng lâu, thế cục sẽ càng có lợi đối với Thiên Tế Tinh.
← Ch. 0917 | Ch. 0919 → |