← Ch.0924 | Ch.0926 → |
- Truyền lệnh cho ta: Thân Trọng Ngạn và Biện Húc Nam trong vòng nửa tháng, phải đánh hạ Thiên Tế Tinh cho ta! Đường đường là đoàn chiến đấu Đại Mẫu Hạm, mà lại ngay cả một chủng tộc nho nhỏ đã không còn phong ấn của Cáp Thụy Sâm đều không đánh hạ được, làm cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc biết vứt mặt mũi đi đâu? Mặt khác Trương Thượng Quân cùng phải toàn quyền phối hợp hành động lần này, bổ sung tiếp tế tiếp viện cho Liệu Nguyên Hào!
Hải Đình Gia nghiêm mặt nói.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho tới bây giờ Hải Đình Gia cũng không thể tưởng tượng, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đánh một cái Thiên Tế Tinh nho nhỏ, rồi lại sa vào vùng bùn, đồng thời bị giáng ngược liên tiếp ba côn, quá sỉ nhục mà!
Càng làm cho Hải Đình Gia cảm thấy khó tin, chính là Tiêu Hoằng rốt cuộc từ nơi đâu tìm ra nhiều nhân tài như vậy?
Thân Trọng Ngạn nhận được mệnh lệnh như thế, biểu tình đã trở nên càng thêm nghiêm trọng. Dựa theo thế cục trước mắt mà nói, nửa tháng đánh hạ Thiên Tế Tinh ư? Điều này nói dễ hơn làm?
Nhưng hắn không dám cãi lệnh, một đoàn chiến đấu Mẫu Hạm, 300 vạn quân đội, tấn công một chủng tộc ngay cả hạm đội cũng không có, mà nửa tháng không đánh hạ được, nếu nói ra ngoài, Thiên Tế Tinh không có gì, còn quân đội Thượng Bang cứ chờ trở thành trò cười đi.
Mà trọng yếu hơn là, nếu trận chiến lần này không đánh hạ được, uy tín của quân đội Thượng Bang sẽ rơi xuống đáy cốc, tạo cho người ta một loại cảm giác theo bản năng: Quân đội Thượng Bang thật tồi tệ.
- Hiện tại chúng ta không thể mắc cạn ở chỗ này, nếu không giáo chủ bên kia phải thấy thế nào?
Biện Húc Nam rốt cục lên tiếng.
- Ngươi có biện pháp gì tốt hơn không?
Thân Trọng Ngạn hỏi.
- Biện pháp còn không có, nhưng cũng không thể để giáo chủ nhìn ra chúng ta bó tay không có biện pháp. Ta đề nghị 300 vạn quân đội chúng ta, tức khắc tiến vào chiếm giữ bên trong Ma Duệ Tinh, ít nhất để cho Hải Đình Gia nhìn thấy, không phải chúng ta cũng không làm gì!
Biện Húc Nam đưa ra một đề nghị.
Mà đề nghị này có thể nói đối với chiến cuộc không hề có trợ giúp gì đáng nói, mà chỉ là để ứng phó với Hải Đình Gia bên kia.
- Chuyện tới nước này, chỉ có thể như thế thôi! Sau khi tiên vào Ma Duệ Tinh, nói không chừng có thể thuận lợi tìm ra sơ hở của Thiên Tế Tinh!
Thân Trọng Ngạn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói. Cũng đúng thật là một biện pháp khi không có cách nào.
- Vậy ta lập tức ra lệnh cho quân đội tiến vào chiếm giữ Ma Duệ Tinh!
Biện Húc Nam lên tiếng, rồi trực tiếp đi ra phòng điều khiển chính Liệu Nguyên Hào.
Sau một lát, lại nhìn bốn phía Liệu Nguyên Hào khổng lồ, từng chiếc từng chiếc vận binh hạm loại hình siêu lớn đều tách rời đoàn chiến đấu Mẫu Hạm Liệu Nguyên, dựa theo địa điểm được chỉ định rời đi, thành lập căn cứ quân sự tạm thời.
Đầy đủ ném qua bài học của Phạm Gia Tây, lần này căn cứ quân sự đều không tụ tập ở một chỗ, mà phân bố rải rác ở xích đạo và các khu vực phía bắc, nhân số cũng không giống nhau, bày biện ra một trạng thái bao vây. Đây là e sợ Lạc Đan Luân lại một lần nữa liều mạng phản công.
Giờ này Tiêu Hoằng đang ở trong nhà Cáp Thụy Sâm, hoặc là nói, hiện tại đang ở trong nhà mình. Khoanh chân ngồi trên một góc trường kỷ, lòng bàn tay nắm Ma Văn châu Hàn Võ từng chút từng chút rót Ngự lực trong cơ thể vào trong đó.
Đã đạt tới Đại Ngự Sư cấp bốn, Tiêu Hoằng cũng khó rút ra một chút thời gian rảnh để tiến hành thăng cấp Hàn Võ của mình, để sức chiến đấu của bản thân tiến thêm một bước tăng lên.
Theo Tiêu Hoằng sử dụng Ngự lực chẳng những "hòa tan" năng lượng bên trong Hàn Võ, mà thông qua cảm giác của Ngự lực, Tiêu Hoằng có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi hòa tan thêm một phần biển năng lượng, sẽ thấy rõ thêm một phần bàn tay to nắm cự kiếm mỏ neo kia, cuối cùng cả hình dáng cánh tay toàn bộ bị Tiêu Hoằng cảm giác được.
Cả cánh tay thoạt nhìn cực kỳ nẩy nở hữu lực, làn da đỏ như máu bao lấy bắp thịt rắn chắc, mặt trên có chứa đường cong màu đen mờ nhạt, năm đầu ngón tay lại giữ móng tay vô cùng sắc nhọn. Giờ khắc này cự kiếm mỏ neo, dường như cũng nhận được tăng mạnh, ánh sáng bắt đầu trở nên vô cùng rõ ràng.
Đây rốt cuộc là cái gì vậy?
Tiêu Hoằng không biết đã bao nhiêu lần phát ra nghi vấn như vậy.
Nhưng cho dù Tiêu Hoằng vắt hết óc, cũng không đoán được vật đó rốt cuộc là cái gì, chỉ biết là sử dụng như thế nào nhưng không biết gì lai lịch của nó.
Rất nhanh, theo Hàn Võ hoàn toàn thăng cấp tới Đại Ngự Sư cấp bốn, Tiêu Hoằng mới nhẹ mở hai mắt ra, phía trên trán toát ra một chút mồ hôi.
Một lần nữa đặt Hàn Võ vào bên trong chuỗi trang sức Hoàng Kỵ, đúng lúc này Ma Văn thông tin bên cạnh Tiêu Hoằng lại truyền đến một hồi chấn động, thỉnh cầu gọi đúng là Phất Lạc.
- Phất Lạc! Có chuyện gì?
Tiếp nối liên lạc, Tiêu Hoằng lên tiếng hỏi.
- Quân đội mặt đất của Thượng Bang, đã lục tục tiến vào chiếm giữ hướng xích đạo và phía bắc Ma Duệ Tinh, chúng ta có cần án binh bất động hay không?
Phất Lạc lộ vẻ mặt cảnh giác, lên tiếng hỏi.
Tiêu Hoằng dùng khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, lẳng lặng trầm tư một lát, sau đó cười nhạt nói:
- Người ta vui mừng thăng quan, chúng ta không biếu chút lễ vật, dù sao cũng nói không đúng lễ phải không? Có thất lễ với cừu địch đấy!
- Hiểu rồi!
Phất Lạc đáp lời, rồi trực tiếp cắt liên lạc. Sau đó truyền lệnh cho Ma Văn tàu ngầm phân bố ở các hải vực Ma Duệ Tinh, trong điều kiện tiên quyết bảo đảm an toàn cho bản thân, mặc ý tiến hành công kích vận binh hạm trên bầu trời.
Theo mệnh lệnh phát ra ngoài, Ma Văn tàu ngầm phân tán ở các hải vực liền lặng yên không một tiếng động, tiến hành phân hình đủ loại kiểu dáng đối với bầu trời.
Thời điểm này, chỉ thấy trên bầu trời, trừ bỏ mấy chục chiếc vận binh hạm loại hình lớn, còn có vô số Ma Văn vận binh hạm loại trung loại nhỏ, đều hướng tới các địa điểm Ma Duệ Tinh hạ xuống.
Bốn phía tuy có Ma Văn chiến đấu cơ hộ tống, nhưng cũng không thể làm chu đáo hết được.
Không có tạm dừng lâu, Trường Tích Hào ẩn chìm ở mặt biển trồi lên, đều tự tập trung mục tiêu của mình, sau đó đồng loạt nhắm ngay phía chân trời bắn ra từng quả Ma Văn phi đạn!
Mặt biển bình tĩnh thoáng cái không hề có dấu hiệu báo trước, từng quả Ma Văn phi đạn trực tiếp bắn về phía phía chân trời. Ma Văn tàu ngầm đột ngột thực hiện bắn lén vào đội hộ tống yếu kém nhất.
Phi đạn bắn ra cũng không nhiều, thỉnh thoảng một hai quả, đánh xong liền đi, không có chút giằng co, mục đích chỉ có một: Đó chính là quấy rối quân đội Thượng Bang, cũng nói cho quân đội Thượng Bang biết, Ma Duệ Tinh không còn là lò sưởi đặt gần đầu giường của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, không phải tùy tiện muốn đến là đến, tùy tiện đi là có thể đi.
Hư không và đại địa của Ma Duệ Tinh, đối với Thượng Bang quân đội mà nói, đã không còn là một con đường bằng phẳng.
Có thể nói, loại công kích này đả kích về tâm lý đối với địch nhân, còn vượt qua công kích thẳng vào vận binh hạm.
Trong lúc nhất thời, quần đội Thượng Bang bên trong vận binh hạm, thông qua cửa sổ quan sát, nhìn từng quả Ma Văn phi đạn ở ngoài vận binh hạm, bị Ma Văn chiến đấu cơ chặn lại ở giữa không trung, một số biểu tình có thể nói trở nên rất phức tạp lên.
Quân đội Thượng Bang mới đợt đầu tiên tiến vào Ma Duệ Tinh, nghĩ là lập tức có thể dẹp yên Thiên Tế Tinh, kết quả vượt ra ngoài tưởng tượng, Phạm Gia Tây thì lại càng thảm hại hơn.
Mà hiện tại nhìn mặt biển bình tĩnh, thường thường có phi đạn bắn ra, bắt đầu tạo thành uy hiếp cho bọn họ. Trong mơ hồ binh sĩ Thượng Bang đã có thể cảm nhận thật rõ ràng, sau mỗi một lần quân đội Thượng Bang công kích, Thiên Tế Tinh đánh không chết kia đều lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến thành mạnh, quân đội Thượng Bang càng ngày càng khó công phá.
Hiện giờ tiến vào Ma Duệ Tinh đều phải mạo hiểm uy hiếp sinh mệnh, có cảm giác trực quan nhất chính là, khu vực nắm trong tay Thiên Tế Tinh đang không ngừng lớn mạnh, giống như một con dã thú từ trong suy yếu không ngừng thức tỉnh, cỗ khí thế sát ý kia dần dần hiện rõ.
"Ầm ầm ầm!"
Ngay lúc binh sĩ Thượng Bang phân từng nhóm tiến lần vào chiếm giữ Ma Duệ Tinh, một chiếc Ma Văn vận binh hạm loại nhỏ rốt cục không thoát khỏi một đợt tiếp theo một đợt đánh lén của Ma Văn tàu ngầm, ngay bụng rắn chắc của hạm bị một quả phi đạn viên trình cao bạo đánh trúng mục tiêu. Trong nháy mắt, bụng vận binh hạm liền văng bắn mảnh nhỏ khắp nơi, rồi nổi lên ngọn lửa cháy bừng bừng, vận binh hạm đã bắt đầu xuất hiện lảo đảo rồi rơi xuống mặt đất, Đào Sinh Đĩnh đều đã khởi động, nhìn qua chật vật không chịu nổi.
Có phát hiện như vậy, cộng thêm trước đó bị ác mộng vài lần, tất cả binh sĩ Thượng Bang gần như đồng loạt nuốt một ngụm nước miếng, vé khinh thường, coi rẻ Thiên Tế Tinh trước đó, đã không còn sót lại chút gì. Giờ khắc này đi vào Ma Duệ Tinh, bọn họ có cảm giác trực quan nhất dường như chính là đi tới địa ngục.
Hai lần công kích trước kia gần như thuần một sắc toàn quân bị diệt.
Lần này tuy rằng nhân số của họ đông hơn, nhưng hai lần trước cũng không ít đâu! Bước chân trên vùng đất Ma Duệ Tinh, binh sĩ Thượng Bang khom người trên cơ bản gần như nhét đầu vào trong lưng quần.
Sống một ngày như bằng một năm, nửa tiếng qua đi, tất cả Ma Văn vận binh hạm rốt cục mới vững vàng đáp xuống trên mặt đất, sau đó không hề dừng lại, ngựa không dừng vó xuất động Ma Văn xe tăng, thành lập hệ thống ngăn chặn phi đạn, ai nấy giống như chim sợ cành cong.
Chính là từ hư không rơi xuống nơi đóng quân, tuy rằng các Ma Văn chiến đấu cơ cực lực hộ tống, nhưng cũng có 3 chiếc Ma Văn vận binh hạm bị mức độ hư hỏng bất đồng, 3000 tên binh sĩ Thượng Bang, chân còn chưa kịp tiếp xúc với mặt đất Ma Duệ Tinh đã bị mất mạng.
Nhìn lại ở bên trong Thiên Tế Tinh, Tiêu Hoằng đi vào căn cứ Hải Quân, nhìn trong màn hình, hình ảnh 3 chiếc vận binh hạm tiến vào chiếm giữ Ma Duệ Tinh bị trúng đạn, bị bức rơi, trên mặt rốt cục lại lần nữa hiện lên một chút ý cười lạnh như băng.
Tuy rằng binh sĩ Thượng Bang chết đi 3000, so với 300 vạn đại quân bé nhỏ không đáng kể, nhưng điều Tiêu Hoằng muốn chính là cỗ khí thế này, chính là muốn nói cho Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc biết, Thiên Tế Tinh đã không còn để mặc cho người xâm lược.
Đồng thời cả viên Ma Duệ Tinh, tuy rằng Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vẫn còn đang chiếm cứ phần lớn lục địa, nhưng hải dương đã hoàn toàn nằm trong tay Lạc Đan Luân, ở lĩnh vực thực tế của Thiên Tế Tinh, không đáng nhắc tới Cao Tương Chân Nghĩa Quốc nho nhỏ đó.
Mặt biển bình tĩnh, không biết khi nào thì sẽ bay ra một quả Ma Văn phi đạn, phi công Thượng Bang muốn tuần tra ở Ma Duệ Tinh, vậy thì cứ cẩn thận đề phòng tên bắn lén đi.
Nếu muốn thoải mái ung dung sống ở Ma Duệ Tinh thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Hiện tại toàn bộ phân hình rõ ràng nơi đóng quân của quân đội Thượng Bang, thỉnh thoảng ném cho bọn chúng hai quả phi đạn, nhất là nửa đêm, đừng quên gọi bọn chúng đứng lên trên nhà vệ sinh!
Tiêu Hoằng nhìn Liệt Cách Nông trong màn hình phân phó.
- Dạ, bệ hạ!
Liệt Cách Nông khẽ cười cười, đáp lại, sau đó cung kính cắt liên lạc.
- Đúng rời, chúng ta bắt được 101 tên phi công đỉnh cấp của Thượng Bang, hiện tại như thế nào?
Tiêu Hoằng dời ánh mắt nhìn Phất Minh Qua, hỏi.
- Dựa theo bệ hạ phân phó, mỗi mười người làm một tổ, đã toàn bộ giam giữ, cũng không có bất kỳ ngược đài gì!
Phất Minh Qua cung kính đáp lại.
Tiêu Hoằng không nói gì them, chỉ là vươn tay chỉ chỉ ra hướng ngoài cửa.
Phất Minh Qua hiểu ý, liền dẫn đường cho Tiêu Hoằng đi ra phòng chỉ huy hải quân, theo thông đạo truyền tống, quẹo bảy tám lần trong lòng đất căn cứ Hải Quân khổng lồ, cuối cùng Tiêu Hoằng đi tới phòng giam giữ tù binh, vừa xây dựng tạm thời.
← Ch. 0924 | Ch. 0926 → |