Vay nóng Tinvay

Truyện:Ma Ngân - Chương 0949

Ma Ngân
Trọn bộ 1129 chương
Chương 0949: Thề sống chết đi theo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1129)

Siêu sale Shopee


Cách Lâm nằm ở Á Bình Ninh liên hợp thể tự nhiên cũng chiếm được tin tức này. Nhìn thấy ba chữ "Mạc Cáp Đốn" này hai mắt già nua của Cách Lâm không kìm được đột nhiên chuyển động một chút.

Sắc mặt hắn lại trở nên tái nhợt, hắn tự nhiên hiểu được, Mạc Cáp Đốn tự mình ra tay, hơn nữa còn đã được chứng thực, điều này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.

Không hề nghi ngờ, thực lực của một lão quái Ngự Không thì Cách Lâm không thể rõ ràng hơn nữa, một khi ra tay, cho dù người Lạc Đan Luân có ý chí ngoan cường đến đâu đi nữa, thì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao phía sau mỗi một liên hợp thể đều có một lão quái Ngự Không làm chỗ dựa.

Thực tế, sự việc đi tới bước này rồi, trong lòng Cách Lâm ít nhiều cũng có thể dự đoán được, kiểu gì cũng có một ngày Mạc Cáp Đốn sẽ ra tay, chỉ là hắn không nghĩ tới ngày đó lại đến nhanh như thế mà thôi.

Lại một lần nữa nhìn về màn hình, lúc này Cách Lâm mới hồi thần lại, cầm trên bàn làm việc một Ma Văn thông tin mà đen, sau đó phát ra một tin tức.

Một lát sau khi, ở trước mặt Cách Lâm đã xuất hiện một khe hở không gian có vẻ vô cùng ôn hòa.

Cách Lâm cũng không nhiều lời, chỉ sửa sang lại một chút công việc, sau đó trực tiếp bước vào trong khe nứt không gian.

Ngay sau đó, thân hình già nua của Cách Lâm đã xuất hiện trong một thế giới đẹp đẽ, phong cảnh tú lệ.

Thực tế, chỗ mà Cách Lâm đang ở lúc này chính là Đào Thấm Tinh của Á Bình Ninh liên hợp thể, cũng là chỗ mà thượng tôn Nội Nhã của Á Bình Ninh liên hợp thể sinh sống.

Ở đây không có một chút khí phái nào đáng nói cả, thậm chí so với thánh đàn thì còn có vẻ bình thản hơn một chút, ở trước mặt Cách Lâm là một hồ nước, một "thiếu nữ" cứ như vậy mà ngồi ven hồ, trong tay nắm một chiếc cần câu bằng trúc, khuôn mặt thanh lệ, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Nhưng không nên bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc, thiếu nữ này chính là Nội Nhã, mặc dù là tuổi trẻ nhất trong số những Ngự Không, nhưng cũng đã hơn hai ngàn tuổi rồi.

Mà ở Á Bình Ninh liên hợp thể thì Nội Nhã gần như đóng vai trò là người thủ hộ, nhưng cũng chỉ làm riêng việc này mà thôi, chứ không giữ bất kỳ quyền lực nào của Á Bình Ninh liên hợp thể.

- Lão phu, bái kiến Nội Nhã thượng tôn. ,

[ truyen cua tui đốt net ] Đi tới ven hồ, Cách Lâm cúi người thật sâu trước Nội Nhã, cung kính nói.

- Cách Lâm tiên sinh, không cần đa lễ.

Nhìn thấy tin tức như vậy, Cách Lâm thở dài một hơi, khẽ gật đầu, Cách Lâm tự nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Nội Nhã, một khi nàng động thù, thì Kiều Gia Ninh cũng sẽ động thù, như vậy thì một nửa Thái Qua Vũ Trụ sẽ trở nên loạn lạc.

Nội Nhã mặc dù không nói thẳng ra, nhưng Cách Lâm là người như thế nào, có gọi là lão hồ ly ngàn năm thì cũng không khác là mấy rồi, không sai, người Lạc Đan Luân là người, nhưng chẳng lẽ người Á Bình Ninh liên hợp thể không phải là người hay sao?

Cũng không thể vì mấy ngàn vạn người của Thiên Tế Tinh, mà làm cho cả Á Bình Ninh liên hợp thể lâm vào trong tai nạn được chứ?

- Cách Lâm tiên sinh, ta chỉ muốn cho ngươi biết được, Á Bình Ninh liên hợp sẽ vô điều kiện hỗ trợ Tiêu Hoằng, điều này là không cần bàn luận, dù sao thì hậu duệ thế hệ trước của Lạc Đan Luân đế quốc các ngươi cũng đã một tay hỗ trợ đưa Á Bình Ninh liên hợp thể tới độ cao như ngày hôm nay, nhưng Á Bình Ninh liên hợp thể cũng không có khả năng vì Thiên Tế Tinh mà tự đẩy bản thân về bờ vực tuyệt diệt được, ngươi xem có đúng không?

Nội Nhã đứng trước mặt Cách Lâm, chân thành nói.

- Điều này thì ta hiểu!

Cách Lâm gật gật đầu, nói:


- Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách chủng tộc Lạc Đan Luân này mệnh khổ mà thôi!

- Cách Lâm tiên sinh, ngươi cũng không nên bi quan như thế, vẫn là câu nói kia, Á Bình Ninh liên hợp thể luôn luôn duy trì một thái độ là, đối với người Lạc Đan Luân đều sẽ vô tư hỗ trợ, thậm chí hiện tại ta cũng có thể cho ngươi một quyền hạn, nếu phát hiện người Lạc Đan Luân phiêu bạt trong Thái Qua Vũ Trụ, ngươi có thể điều động quân đội cứu bọn họ về Á Bình Ninh liên hợp thể.

Cách Lâm không nói gì thêm, chỉ hơi gật gật đầu.

Mà ở trên Ma Duệ Tinh, cuộc giết chóc đối với người Cao Tương cũng không do Mạc Cáp Đốn ra tay mà có bất kỳ đình chỉ hoặc là giảm bớt nào, ngược lại thì càng thêm cay độc hơn, khiến cho người ta có cảm giác là, mặc dù cuối cũng sẽ phải chết, nhưng họ cũng muốn giết chóc một lần cho sảng khoái.

Ở Tử La Lan Thành của Thiên Tế Tinh, người Lạc Đan Luân thu được tin tức Mạc Cáp Đốn sắp ra tay, cùng với mệnh lệnh di chuyển của Tiêu Hoằng, mỗi một người đều tràn ngập vẻ không cam lòng và bi thương.

Bất quá, ở sau vẻ bi thương và không cam lòng này, lại không có chút suy sụp nào, lại càng không có nước mắt đau khổ, ngược lại còn có nhiều hơn một tia kiên quyết, bọn hắn vĩnh viễn sẽ không quên đi màu mắt của mình, cho dù là phải lưu lạc tới chân trời góc biển nào.

Mà người Lạc Đan Luân cũng tích cực thu thập hành lý, các loại tiền tài thì không lấy đi một xu nào cả, chỉ lấy theo người hai thứ, đó là toan bộ thư tịch trong nhà, và Chiến Văn của bản thân.

Lúc này Tiêu Hoằng đang im lặng đứng trước cửa vương điện, mắt nhìn về phía trước, vương điện thủ vệ quân trên Thượng Chung Lâu đang cẩn thận tháo ba chiếc Tử Kim Thượng Chung xuống, chuẩn bị chuyển vào trong Tị Kiếp Hào.

- Bệ hạ, chúng ta thật sự thất bại hay sao?

Một bình dân Lạc Đan Luân đang vác một bọc hành lý, đi ngang qua bên cạnh Tiêu Hoằng, ánh mắt mong chờ hỏi Tiêu Hoằng.

- Thắng lợi hay thất bại đều ở trong lòng mình, chỉ cần trong lòng vĩnh viễn không nói thất bại, thì vĩnh viễn sẽ không thất bại, hôm nay chúng ta rời khỏi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày chúng ta bước lại trên vùng đất này!

Tiêu Hoằng hơi nhìn về bầu trời màu lam của Thiên Tế Tinh, nhẹ nhàng vỗ vai tên binh dân Lạc Đan Luân này.

Người này không nói gì nữa, chỉ hơi gật đầu, rồi bước theo dòng người đông đúc, đi về phía Tị Kiếp Hào.

Từng ánh mắt tràn ngập bi thương, rời khỏi quê hương yêu dấu, bước trên một con đường vô định, bất kỳ người nào cũng tràn ngập đau thương.

Trên các đường phố, giữa các tòa nhà, dễ dàng có thể nhìn thấy những người Lạc Đan Luân đang thật cẩn thận nắm lấy một nắm đất Ma Duệ Tinh, đặt trong một cái túi hồng, ngừa mặt lên trời thở dài.

Đảo mắt thì một ngày đã trôi qua, từ Thiên Tế Tinh đến đại sa mạc Khảm Tát, Ma Văn xa, linh thú xa của người Lạc Đan Luân đã tạo thành một con đường dài, mỗi một người đều yên lặng bước về phía trước.

Tiêu Hoằng cứ như vậy mà đứng trong Đại Vệ Vương Thính, im lặng nhìn khung cảnh này của người Lạc Đan Luân, ven đường không có quá nhiều binh sĩ hộ vệ, bởi vì gần như bất kỳ một người Lạc Đan Luân trường thành nào cũng đều có thể bảo hộ người nhà của mình, tùy tiện lấy ra một tốp người, thì chính là một cỗ chiến lực không tầm thường.

- Đi gọi Kiều Lâm Sâm tới đây!

Tiêu Hoằng bỗng nhiên nói với Quan Gian Thường đang đứng bên cạnh.

- Vâng, Bệ hạ.

Quan Gian Thường đáp một tiếng, sau đó lấy Ma Văn thông tin ra gọi.


Chỉ sau mười phút, Kiều Lâm Sâm đã thông qua khe hở không gian đi vào trong Đại Vệ Vương Thính, toàn thân hiện ra vẻ tiều tụy, suốt một đêm hắn đều đang sửa sang lại các tư liệu kỹ thuật của người Lạc Đan Luân.

- Tham kiến Bệ hạ, không biết ngài tìm hạ thần là có chuyện gì?

Kiều Lâm Sâm cung kính hói, giọng nói cũng ít nhiều lộ ra chút bi thương, đây cũng không có gì kỳ quái cả, Thiên Tế Tinh vừa mới có chút khởi sắc, thì đã gặp phải tai nạn này, bất kỳ ai cũng cảm thấy bi thương cả.

- Hiện tại Thiên Tế Tinh đang trong tình trạng gì, ngươi cũng biết rất rõ ràng, tương lai của người Lạc Đan Luân như thế nào, sẽ gặp phải cái gì? Ngươi cũng có thể biết rõ ràng, trôi giạt khắp nơi, chịu đựng gian khổ, mà Tiêu Hoằng ta thì cũng vô cùng cảm tạ ngươi, trong một thời gian dài như vậy cống hiến cho Thiên Tế Tinh, lúc này điều ta có thể giúp ngươi cũng chỉ là khôi phục tự do cho ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu một cái, thì ta sẽ đưa ngươi, còn có đồng bạn của ngươi nữa, đưa tới một góc nào đó của Ma Duệ Tinh, không lâu sau, đợi khi quân đội của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc đi tới Ma Duệ Tinh, các ngươi hoàn toàn có thể dùng thân phận người bị hại mà một lần nữa trở lại Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đạt được tự do.

Tiêu Hoằng hơi nhìn qua Kiều Lâm Sâm, chậm rãi nói.

- Tự do? Thần ở đây chính là được tự do rồi, mặc dù hiện tại Lạc Đan Luân đang phải chịu khổ nạn, nhưng thần đã chọn kế thừa kỹ thuật của Lạc Đan Luân, kể từ khi Bệ hạ tháo vòng cổ chứa thuốc nổ cho thần, thì thần đã là người Lạc Đan Luân rồi, thần nguyện ý vĩnh viễn đi theo Bệ hạ, bất kỳ là sống hay là chết.

Kiều Lâm Sâm nửa quỳ trước mặt Tiêu Hoằng, chân thành nói.

Tiêu Hoằng không nói gì thêm, chỉ hơi vươn tay về phía Kiều Lâm Sâm, nâng hắn dậy, nói:

- Ngươi đi chuẩn bị một chút, dẫn theo các nhân viên nghiên cứu của ngươi, tiến vào trong Tị Kiếp Hào đi.

- Vâng, Bệ hạ.

Kiều Lâm Sâm đáp một tiếng, sau đó mới sửa sang lại chế phục màu trắng trên người, rồi xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Hoằng cứ như vậy mà bình thản nhìn cả một chủng tộc, hai ngàn bốn trăm vạn người di chuyển, cũng may Thiên Tế Tinh trải qua một thời gian dài phát triển, các phương tiện giao thông đã vô cùng phát triển, linh thú xa, Ma Văn xa thì có rất nhiều.

Địa khu Gia Tác tại Nam bán cầu cũng đồng thời nhận được tin tức, cũng bắt đầu di chuyển, dù sao Thiên Tế Tinh không còn nữa, đến lúc phải chịu tai họa chính là địa khu Gia Tác.

Cùng lúc đó, ngoài tầng khí quyển của Ma Duệ Tinh, Biện Húc Nam tự nhiên có thể thông qua hành tinh dò xét khí mà phát hiện tình cảnh trên Thiên Tế Tinh, các bình dân của địa khu Gia Tác đang nhanh chóng di chuyển về phía xích đạo.

- Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì vậy?

Biện Húc Nam nhìn màn hình, ít nhiều có chút kinh ngạc.

Định chạy trốn hay sao?

Nhưng địa khu Gia Tác và Thiên Tế Tinh có tổng nhân số khoảng hơn ba ngàn vạn người, bọn hắn lấy đâu ra công cụ vận tải cường đại đến vậy?

Bất quá, mặc dù trong lòng có chút khó hiểu, nhưng Biện Hức Nam vẫn thông báo tin tức này cho Hải Đình Gia,

Hải Đình Gia nhận được tin này, mặc dù cũng có chút kinh ngạc, nhưng hắn lại không biết dụng ý của việc di chuyện này của Thiên Tế Tinh là ở đâu, đi chỗ nào, càng không cách từ ngoài tầng khí quyển mà nhận ra mục đích của cuộc di chuyển này, điều duy nhất mà hắn có thể đoán được chính là, đối phương đang di chuyển về một phương hướng, đó là đại sa mạc Khảm Tát.

Phát hiện ra điều này, Hải Đình Gia không kìm được nheo mắt suy nghĩ, trầm tư một hồi lâu, thì mới phát ra mệnh lệnh cho Biện Húc Nam:

- Phái ra mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, tiến hành trình sát toàn phương vị đối với đại sa mạc Khảm Tát!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1129)