← Ch.0950 | Ch.0952 → |
Quá nhiều rung động, Biện Húc Nam liền soạn một tin tức và hình ảnh, gửi cho Hải Đình Gia.
Hải Đình Gia nhìn thấy hình ảnh trong màn hình, vẻ mặt cũng tràn ngập khiếp sợ, hắn có nằm mơ cũng đều không nghĩ tới, người Lạc Đan Luân đã tới tình trạng này rồi mà vẫn còn có thủ đoạn ứng đối như thế, mặc dù loại thủ đoạn này thoạt nhìn khá là bị động, nhưng nếu Mạc Cáp Đốn đã ra tay, người Lạc Đan Luân tại Thiên Tế Tinh không hoàn toàn bị diệt vong, nếu Tiêu Hoằng kia vẫn không chết, thì chiến dịch này trên cơ bản có thể tuyên bố là thất bại được rồi.
Nói tóm lại, mục đích đoạt lấy Ma Duệ Tinh cuối cùng chẳng phải là tiêu diệt toàn bộ truyền thừa của Thiên Tế Tinh hay sao?
Sau đó, Hải Đình Gia không dám có chút sơ suất nào, vội vàng truyền tin tức này về phía Thần Quyến Tinh.
Bởi vì khi trước Mạc Cáp Đốn vẫn chìm trong trạng thái tu luyện, hơn nữa đã kéo dài cả ngàn năm, nên muốn thu hồi Ngự lực ngay lập tức như Đại Ngự Sư hoặc Ngự Hồn là chuyện không có khả năng, tối thiểu thì từ khi quyết định động thủ cho đến lúc ra tay cũng phải mất một tuần.
Này cũng nguyên nhân gì sao Mạc Cáp Đốn không lập tức động thù, mà hiện tại cách thời gian Mạc Cáp Đốn hoàn toàn thu nạp Ngự lực thì còn năm ngày nữa.
Mạc Cáp Đốn ở trên đỉnh Nghĩa Chính Tháp, thấy tin tức mà Hải Đình Gia gửi tới, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng trong lòng thì đã sinh ra một chút gợn sóng rồi.
Toàn bộ hình ảnh này tuy không quá rõ ràng, nhưng Mạc Cáp Đốn cũng nhìn ra được, thử này tám phần chính là do Cáp Thụy Sâm lưu lại.
Mạc Cáp Đốn không thể tưởng tượng được, cho dù Cáp Thụy Sâm đã chết, nhưng dường như vẫn đang không ngừng che chở cho chủng tộc của mình.
Tị Kiếp Hào rốt cuộc là dùng để làm gì? Bằng vào kinh nghiệm của Mạc Cáp Đốn thì hắn cũng không khó để nhìn ra, đó chính là cho người Lạc Đan Luân trên Thiên Tế Tinh một cơ hội chạy trốn cuối cùng.
Nói trắng ra là, nếu so sánh Ma Duệ Tinh là một chiếc Ma Văn Mẫu Hạm, như vậy thì Tị Kiếp Hào chính là một chiếc Đào Dật Đĩnh.
- Đạo Sâm, đối với một thử đồ vật như vậy, ngươi có ý kiến gì không?
Mạc Cáp Đốn nhìn hình ảnh trước màn hình, nhẹ nhàng nói.
- Căn cứ theo ta tính toán, dựa theo tốc độ di chuyển của Thiên Tế Tinh, chỉ từ ba đến bốn ngày sau thì hoàn thành xong việc di chuyển này, đến lúc đó chúng ta có giết vào Ma Duệ Tinh, không thể nghi ngờ gì chính là sẽ vồ hụt.
Đạo Sâm đứng bên cạnh Mạc Cáp Đốn, cẩn thận nói:
- Ta đề nghị trước hết để ta dẫn theo vài sư đệ, đi tấn công ban đầu, đeo bám Thiên Tế Tinh, giảm tốc độ di chuyển và thoát đi, sau đó sẽ từ sư phụ ngài tự mình ra tay, tất cả đều có thể được giải quyết tốt.
Đối với lời này của Đạo Sâm, Mạc Cáp Đốn cũng không vội trả lời, mà lẳng lặng trầm tu một lát, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ngươi đi tìm vài tên sư đệ đắc lực, sau đó lại điều động 10 vạn Thần Vệ quân từ Thần Quyến Tinh, hỗ trợ ngươi chiến đấu.
Cái gọi là Thần Vệ quân chính là quân đội thủ vệ Thần Quyến Tinh, có thể nói là quân đội tinh nhuệ nhất của Xích Nghĩa liên hợp thể, mỗi một đoạn thời gian thì Thần Quyến Tinh đều lựa chọn trong quân đội của các quốc gia thuộc Xích Nghĩa liên hợp thể ra các sĩ quan hoặc binh sĩ nổi tiếng, bổ sung vào Thần Vệ quân.
- Đã rõ!
Đạo Sâm đáp, sau đó lập tức xoay người rời đi, bắt đầu các bước chuẩn bị.
Cuối cùng Đạo Sâm cũng chọn lựa hai sư đệ thân cận nhất với hắn, đều có cấp bậc Ngự Hồn.
Sau đó hắn lại điều động ra 10 vạn Thần Vệ quân, cưỡi Ma Văn vận binh hạm tiên tiến nhất, không chút dừng lại nào, chạy tới Ma Duệ Tinh.
Đối với hành động của Thần Quyến Tinh, tạm thời thì Tiêu Hoằng vẫn còn chưa phát hiện ra, tuy nhiên, từ khi ba chiếc Ma Văn chiến đấu cơ của quân đội Thượng Bang tiến vào đại sa mạc Khảm Tát, thì Tiêu Hoằng cũng đã dự cảm được rồi, Mạc Cáp Đốn chắc chắn sẽ có động tác mới.
- Khi nào thì việc di chuyển mới có thể hoàn thành? Trong Đại Vệ Vương Thính, Tiêu Hoằng hỏi Phất Lạc.
- Các bình dân di chuyển còn cần ba ngày nữa, sau đó là quân đội của chúng ta sẽ tiến vào Tị Kiếp Hào, tối thiểu cũng cần một ngày thời gian.
Phất Lạc báo cáo.
- Nói cách khác, chỉ nhanh hơn khi Mạc Cáp Đốn ra tay được một ngày thôi ư, thời gian dường như có chút gấp gáp a!
Tiêu Hoằng hơi ngẩng đầu, nhìn ra cửa sổ của Đại Vệ Vương Thính, ngoài cửa sổ vẫn là cảnh tượng thanh bình, hoa thơm chim hót, nhưng trong ánh mắt Tiêu Hoằng thì lại hiện lên một chút thê lương.
Cho tới nay, Tiêu Hoằng tự nhận là địch nhân lớn nhất của mình chính là số mệnh, chẳng lẽ nó thật sự là thứ không thể chiến thắng được hay sao?
Nếu dựa theo phong cách hành động của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, vào lúc này, chắc chắn bọn họ sẽ ưu tiên tập trung vào số quyền quý, để tiết kiệm thời gian thì sẽ vứt bỏ một bộ phận bình dân, nhưng Tiêu Hoằng lại tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Người vô tình, Ma có nghĩa.
- Có một vài thời điểm, ta thật sự cảm thấy mình rất mệt mỏi, mệt tới chết đi được, chỉ muốn yên ổn nghỉ ngơi một chút, nhưng thật sự không được a!
Tiêu Hoằng hơi chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía Phất Lạc, gằn từng chữ:
- Truyền lệnh xuống, ra sức để cho tốc độ di chuyển tăng nhanh hơn, khe nứt không gian để vận chuyển vật tư nếu thiếu, thì các ngươi chịu khô mệt một chút, mở ra thêm vài cái nữa.
- Vâng, Bệ hạ.
Phất Lạc hơi cúi người, lại một lần nữa nhìn vào bóng dáng tang thương kia của Tiêu Hoằng, sau đó mới chậm rãi rời khỏi Đại Vệ Vương Thính.
Ba ngày thời gian đảo mắt đã trôi qua.
Một đám người Lạc Đan Luân cuối cung cùng đã rời khỏi Thiên Tế Tinh, hiện tại Thiên Tế Tinh đã biến thành một tòa thành trống rỗng, mỗi một người Lạc Đan Luân đều chi mang đi các bộ sách và Chiến Văn mà thôi.
Ngoài ra còn có ba chiếc Tử Kim Thượng Chung, cùng với Ma Văn thúc đẩy nông nghiệp, lúc này mặt đất đã như sống lại, tuy nhiên trong mắt người Lạc Đan Luân, thì lại không thấy có chút sinh cơ nào.
Đối mặt với cừu địch cường đại, có lẽ bọn họ sắp biến thành lưu dân lang bạt kỳ hồ giữa các hành tinh, đường đường là Lạc Đan Luân đế quốc, nhưng lúc này lại giống như sắp tiến vào thời khắc nguy nan nhất.
Sau này nên đi nơi nào? Không ai biết được!
Sau khi đợt bình dân cuối cùng rút đi, đoàn chiến đấu gồm bảy chiếc Bá Vương Long tàu ngầm tụ tập trong Lý Tư Giai Nội Hài liền mở ra miệng pháo, sau đó bắn từng viên Thủ hộ Phi Đạn ra khỏi bề mặt của Lý Tư Giai Nội Hải, vẽ ra trên không trung một đường cong duyên dáng, sau đó phân giải trên không trung, biến thành các viên đạn hình trùy, lớn bằng nắm tay, rơi xuống mọi góc của Thiên Tế Tinh, bao gồm cả thành thị, dãy núi và thảo nguyên.
Những vật thể hình trùy này kỳ thật chính là từng quả Ma Văn bom cảm ứng, có tác dụng tương tự với địa lôi.
Mục đích của việc này chính là phù thêm cho vùng đất thánh cuối cùng của người Lạc Đan Luân là Thiên Tế Tinh này một tầng phòng hộ mà thôi, bất kể là binh sĩ Thượng Bang hay là binh sĩ Cao Tương, một khi tiến vào khu vực cảm ứng, thì Ma Văn bom cảm ứng gần đó sẽ nổ tung, uy lực không lớn, nhưng cũng đủ để giết chết mười mấy người.
Bất kể là quân đội Thượng Bang hay là quân đội Cao Tương, nếu muốn hoàn toàn bước vào Thiên Tế Tinh, thu hoạch tài nguyên phong phú bên trong, thì sẽ phải trả cái giá thảm trọng thì mới được, nếu muốn tiến hành dỡ bỏ Ma Văn bom cảm ứng, thì cũng cần ít nhất là ba đến bốn năm mới xong.
Việc này tranh thủ cho người Lạc Đan Luân ba, bốn năm thời gian.
Bày đội chiến đấu của Bá Vương Long tàu ngầm đồng loạt bắn ra, sau khoảng một giờ thì mới bắn xong tất cả Thủ hộ Phi Đạn, sau đó việc bọn họ phải làm, chính là một quyết định đau đớn cuối cùng, tất cả nhân viên công tác của tàu ngầm bắt đầu lắp thuốc nổ trong Ma Văn tàu ngầm, sau đó hẹn giờ.
Có thể nói, vào giờ khắc này, mỗi một nhân viên công tác trong tàu ngầm đều đang rưng rưng nước mắt, lắp thuốc nổ tại mỗi vị trí then chốt trong Ma Văn tàu ngầm, từ khi bọn họ bước vào chiếc tàu ngầm này, thì bọn họ đã coi chiếc tàu ngầm của mình là đồng bọn, là người thân của mình rồi. :
Nhưng lúc này, bọn họ lại không thể bỏ chúng, tiến vào cuộc chạy trốn mịt mù kia, không phải là bọn hắn không thể chiến đấu, mà là địch nhân mà họ sắp sửa phải đối mặt kia đã làm cho bọn họ lực bất tòng tâm.
Lúc này, không có một Ngự Không nào tuyên bố đứng ra giúp đỡ người Lạc Đan Luân một câu nào.
Sự thật này tràn ngập vẻ tàn khốc.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đã chậm rãi tiến vào trong phòng điều khiển chính của Tị Kiếp Hào khổng lồ, trước mặt là chiếc bàn làm việc khổng lồ, các nhân viên công tác đang tiến hành các thao tác của mình.
Những nhân viên công tác này đều là nhóm nhân viên công tác đầu tiên tiến vào tàu ngầm, hiện giờ bọn họ đã gần thuộc lòng cuốn sờ tay điều khiển kia rồi. Cáp Thụy Sâm cũng vô cùng chu đáo, trong phòng điều khiển chính, mỗi ba nhân viên công tác sẽ phụ trách nhiệm vụ bằng của một hạm viên tiêu chuẩn, mục đích chính là ra sức đơn giản hóa nhiệm vụ của mỗi người, có thể ở trong một thời gian ngắn bắt đầu làm tốt được.
Hiển nhiên, Cáp Thụy Sâm lại một lần nữa dự đoán ra được cảnh ngộ ngày hôm nay, Thiên Tế Tinh đã phù đầy bụi trong ngàn năm, không có mấy người có kinh nghiệm đế điều khiển đại hình Ma Văn hạm nữa rồi.
Chậm rãi ngồi trên ghế chủ tọa của Tị Kiếp Hào, Tiêu Hoằng nhìn tin tức trong tay, trên đó chỉ có một hàng chữ nhỏ, Đạo Sâm suất lĩnh hai gã Ngự Hồn, cùng với 10 vạn Thần Vệ quân, đang tới gần Ma Duệ Tinh, dự tính một giờ sau thì sẽ đến Ma Duệ Tinh.
Tin tức này thì Tiêu Hoằng tự nhiên có thể hiểu được có ý nghĩa gì, Đạo Sâm đi tới đây trước, mục đích chính là ngăn cản Thiên Tế Tinh di chuyển, muốn tiêu diệt tất cả con dân của Thiên Tế Tinh bên trong Ma Duệ Tinh này.
- Hu...
Tiêu Hoằng bỗng nhiên thở dài một hơi, thân thể dựa lên chiếc ghế chủ tọa, hơi khép hai mắt lại, không có người nào biết vào lúc này trong lòng Tiêu Hoằng rốt cuộc đang nghĩ gì, chỉ là ngón tay thô ráp kia của hắn lại đang không ngừng đùa nghịch Ma Văn thông tin chuyên dụng dành cho Quốc vương của Lạc Đan Luân.
Bốn phía thung lũng xung quanh Tị Kiếp Hào, Dã Cẩu và sáu sư đoàn đang mặc Liệt Qua Chiến Giáp, quây thành một vòng, thủ hộ Tị Kiếp Hào.
Hiện giờ tại Thiên Tế Tinh, những Liệt Qua Chiến Giáp kiểu này có tổng cộng 9 vạn bộ, 3 vạn bộ mới được sản xuất ra không lâu thì đã được phát cho ba sư đoàn, mang vào trong Tị Kiếp Hào.
Ngay khi Dã Cẩu và sáu sư đoàn đang không ngừng tuần tra bốn phía Tị Kiếp Hào, thì 6 vạn Liệt Qua Chiến Giáp sư đoàn gần như đồng thời thu được một tin tức, tin tức là do Tiêu Hoằng gửi tới, nội dung rất đơn giản:
"Toàn thân trờ ra thì có vẻ không có khả năng, nhưng ta hy vọng bất kỳ người nào cũng có thể kiên quyết hy sinh bản thân để vượt qua cơn kiếp nạn này, các ngươi có nguyện ý không?"
Đối với tin tức này, sư đoàn Dã Cẩu cùng với binh sĩ của các sư đoàn khác tự nhiên hiểu được lời này của Tiêu Hoằng có hàm nghĩa gì, vẻ mặt vẫn không có chút biến hóa nào, vẫn tràn ngập kiên nghị và bất khuất.
- Nguyện ý nghe theo Bệ hạ an bài, có thể chết trên Ma Duệ Tinh, cho dù là hóa thành tro bụi, thì cũng là một loại an ủi, dù sao cũng tốt hơn chết nơi xứ người rất nhiều lần!
Đây là câu trà lời chung của 6 vạn binh sĩ trên Tị Kiếp Hào.
Đồng thời bất kể là sư đoàn Dã Cẩu, hay là năm sư đoàn khác, thì đều yên lặng lấy từ trong túi Ma Văn tạp ra một quả cao bạo Ma Văn, đặt vào trong rãnh khởi động Ma Văn trước ngực, trong mắt không có vẻ nghiêm trọng nào, mà ngược lại còn toát ra nụ cười nhẹ nhàng, đây là một nụ cười rất thoái mái.
← Ch. 0950 | Ch. 0952 → |