← Ch.0987 | Ch.0989 → |
- Trân Trân, cô sao vậy?
Tiêu Hoằng tự nhiên chú ý tới vẻ khác thường của Trân Trân, nhẹ giọng hỏi.
- Không... Không có gì?
Trân Trân nhẹ nhàng lắc đầu nói.
- Nếu cô cảm thấy mệt, đi nghỉ ngơi trước đi.
Tiêu Hoằng nói với Trân Trân một tiếng, lại quay sang ông chủ Trần:
- Thế này đi, ngày mai ta sẽ cùng các ngươi đi thành Tiểu Lung, lại đi chợ đen thu gom tài liệu.
- Cái này... Thật ngại quá, lại làm phiền Từ đại sư ngài.
Ông chủ Trần hổ thẹn nói, nhưng cũng không từ chối, có thể được Tiêu Hoằng ra trận, tình thế sẽ dễ giải quyết thôi.
Sau đó Tiêu Hoằng cũng không nói nữa, ý bảo ông chủ Trần có thể về.
Đợi ông chủ Trần đi rồi, Tiêu Hoằng mới vào thư phòng, ngẫm nghĩ một lúc, mở khe nứt không gian, xử lý những tài liệu thu gom được, cất vào trong tủ chứa. Sau đó mở ngăn kéo, lấy ra sổ tay mới, ghi lại những tài liệu có trong tay, bắt đầu thiết kế Chiến văn Đại Ngự sư cấp năm cho mình.
Trước tiên phát họa bình dạng sơ nét của Chiến văn, sau đó căn cứ tài liệu chủ yếu đang có, bắt đầu cân nhắc.
So với lúc trước ở trong thể liên hiệp khác, có được cửa hàng Ma Văn khổng lồ, ở trong này dù là có hang động linh thú khổng lồ, nhưng vẫn có phần hạn chế đối với chế tạo Chiến văn.
Thẳng đến 12 giờ khuya, Tiêu Hoằng mới vạch ra đường lối chủ yếu của Chiến văn Đại Ngự sư cấp năm, tài liệu cần dùng lên tới hơn trăm loại, mà hiện giờ trong tay Tiêu Hoằng lấy ra được cũng chỉ mới 70 loại, còn hơn 20 loại phải gom góp xung quanh.
Dù sao hang động linh thú kia có là kho tàng, cũng không thể nào có đủ loại tài liệu. May mắn, tài liệu cần dụng đều là phụ trợ, không có hạn chế cấp bậc Ngự lực, đi chợ đen hẳn là có thể gom đủ.
Một đêm trôi qua, đến sáng, Tiêu Hoằng tỉnh dậy đã thấy Trân Trân đang trong bếp, bộ dạng không có tinh thần, ánh mắt xẹt qua một chút căng thẳng, lo lắng và sợ hãi.
Ngay cả làm đồ ăn, cũng bị khét, rõ ràng là không yên lòng.
- Trân Trân, cô làm sao vậy? Bắt đầu từ hôm qua đã không đúng rồi.
Tiêu Hoằng ăn một cái, nhẹ giọng hỏi.
- Không có gì, tiên sinh tóc bạc.
Trân Trân trả lời, ngồi cạnh Tiêu Hoằng, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Lúc Tiêu Hoằng và Trân Trân đang ăn, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, sau đó ông chủ Trần đẩy cửa sân đi vào, trong táy là thùng gỗ lớn, sau lưng chỉ có cận vệ của mình.
- Ồ, hôm nay Trân Trân sao thế? Khí sắc không được tốt lắm.
Ông chủ Trần thấy Trân Trân không có vẻ hoạt bát như trước kia, tò mò hỏi.
- Không có việc gì, ông chủ Trần.
Trân Trân đáp lại.
- Theo ta thấy, là suốt ngày ngồi ở trong nhà, không bằng thế này, hôm nay vừa lúc, ta cùng Từ đại sư ra ngoài làm việc, dẫn theo cô, theo chúng ta ra giải sầu. Ta nói với cô, trong thành Tiểu Lung rất là thú vị.
Ông chủ Trần cười hì hì nói.
- A? Ta không đi.
Sắc mặt Trân Trân bỗng nhiên trắng nhợt, vội xua tay nói, khiến người ta cảm thấy thành Tiểu Lung như là chỗ ác mộng của nàng.
Lúc này, Tiêu Hoằng đã ăn xong chén cơm của mình.
- Đi thôi, ra dạo một vòng cũng được, không có gì phải sợ.
Tiêu Hoằng banh mặt, dùng giọng điệu không được phép từ chối.
Nghe Tiêu Hoằng nói thế, Trân Trân cũng không dám từ chối, chỉ là vẻ mặt vẫn còn lo sợ.
- Trân Trân, đừng có sợ, không có gì, có Từ đại sư ở bên cạnh, cô còn sợ gì nữa chứ?
Ông chủ Trần cười ha hả nói, giống như thấy được Trân Trân có gì đó cố kỵ với thành Tiểu Lung.
- Vâng.
Trân Trân ừ hử một tiếng trong cổ họng, sau đó khẽ gật đầu.
Sau đó, Tiêu Hoằng cũng không dây dưa nhiều, dọn dẹp một chút, liền dẫn Trân Trân ra khỏi nhà, vào trong xe linh thú của ông chủ Trần.
Đi chừng nửa giờ, đoàn người đã vào thành Tiểu Lung, Uông Võ dẫn Trần đại công tử ôm tài liệu Ma Văn đi chợ đen, Tiêu Hoằng thì theo ông chủ Trần dẫn đường, tới tòa nhà chính phủ.
So sánh với tòa nhà chính phủ keo kiệt của Tiêu Hoằng ở quận Lý Hải, tòa nhà chính phủ thành Tiểu Lung không quá phồn hoa này lại khí phái hơn nhiều, là tòa lầu cao 10 tầng, bao quanh một cái sân lớn. Mặt sân lát gạch tinh xảo, một chiếc xe Ma Văn hoa lệ lại khiêm nhường đậu trong sân rộng 2000 mét vuông này.
Ở cửa lớn, mấy binh lính cầm súng Ma Văn, đứng thẳng tắp.
Thấy đoàn người ông chủ Trần đi tới, ánh mắt binh lính bắn ra tia lạnh băng, lạnh lùng nói:
- Là ai? Lui lại!
Ở trên đường, Tiêu Hoằng đã dặn dò mọi thứ với ông chủ Trần, tuy rằng trong lòng ông chủ Trần vẫn còn lo lắng, nhưng vẫn chuẩn bị chấp hành theo lời của Tiêu Hoằng.
- Các vị trưởng quan, ta tới tìm Hàn thị trưởng bàn chút chuyện, phiền ngài thông báo một tiếng.
Ông chủ Trần gật đầu, cúi người đầy cung kính nói. Dù là bây giờ tài sản của ông chủ Trần cùng tới mấy chục ngàn kim tệ, nhưng vẫn không đổi được cái tính tiểu thương nhân.
- Thị trưởng? Thị trưởng là người mà kẻ như ngươi gặp được hay sao? Đi ra một bên.
Một tên binh lính tức giận nói, ngữ khí đầy trách mắng.
- Tại hạ tìm thị trưởng, thật sự có chuyện quan trọng, mong trưởng quan dàn xếp chút.
Ông chủ Trần lựa lời cầu khẩn, sau đó rút túi lấy ra hái cái kim tệ lấp lánh, quơ quơ trước mặt binh lính này, sau đó dùng động tác cực kỳ bí ẩn nhét vào túi áo binh lính kia, phát ra hai tiếng kêu giòn tan.
Binh lính này thấy hành động của ông chủ Trần, cùng với rộng rãi như thế, vẻ mặt lạnh băng liền mềm xuống:
- Có chuyện, sao không nói sớm.
Nói xong, binh lính này xoay người tới Ma Văn thông tin vài câu, sau đó ra hiệu cho đám người ông chủ Trần có thể vào, cũng báo cho biết văn phòng thị trưởng ở lầu mấy, thật là nhiệt tình hơn trước rất nhiều.
Được binh lính chỉ dẫn, mấy người Tiêu Hoằng, ông chủ Trần trực tiếp tới tầng năm, nói với nữ bí thư mấy câu, lại đưa cho nữ bí thư một cái kim tệ, nữ bí thư mới dân đám người ông chủ Trần vào văn phòng thị trưởng. ,
Lúc này Hàn Thượng Đức đang ngồi trên bàn làm việc hoa lệ hơn nữa còn rất lớn, thân thể béo ú dựa vào lưng ghế, ly trà xanh trên tay tận ra mùi trà thơm, vẻ mặt thản nhiên. )
- Hàn thị trưởng, chào ngài, chào ngài, Tại hạ lạ chủ Cửa hàng Dược Trần Thị, hHôm nay đặc biệt tới gặp ngài.
Ông chủ Trần chắp tay nịnh nọt nói với Hàn Thượng Đức, trong lòng lại phẫn nộ không thôi. Ông chủ Trần biết rõ, tất cả mọi chuyện đều là vì Hàn Thượng Đức và Hàn Vinh móc nổi mà thành.
Nhưng thế thì sao? Hắn còn phải khom lưng uốn gối, nhưng đã nói cả ngàn cả vạn lần, không đắc tội nổi đại lão gia mà.
- Thì ra là ông chủ Trần à, không biết tìm ta có chuyện gì không?
Hàn Thượng Đức chậm rãi thả ly trà xuống, tươi cười làm ra vẻ thân thiết.
- Này... Không phải là vì hôm qua cửa hàng của ta bị niêm phong hay sao? Mong là Hàn thị trưởng có thể dàn xếp dùm, kinh doanh nhỏ không chịu nổi dày vò như thế.
Ông chủ Trần lựa lời nói.
Còn Tiêu Hoằng đứng sau lưng ông chủ Trần, trực tiếp làm ra dáng như tùy tùng, im lặng không lên tiếng, lẳng lặng mà nghe.
- Niêm phong cửa hàng của ngươi, là vì ngươi kinh doanh Dược văn không hợp pháp, ta không mong muốn thành Tiểu Lung dưới sự quản lý của ta, có dân chúng nào vì sử dụng Dược văn không hợp cách mà xảy ra chuyện.
Hàn Thượng Đức chầm chậm nói, thể hiện ra vẻ hiên ngang lâm liệt.
- Thị trưởng dậy bảo rất phải, ngài yên tâm, từ nay về sau cửa hàng của chúng ta chắc chắn sẽ kiểm tra Dược văn nghiêm khắc, chỉ là mong Hàn thị trưởng ngài giơ cao đánh khẽ.
Ông chủ Trần đè nén lửa giận trong lòng, cười hì hì nói, đặt thùng gỗ ra trước mặt, cẩn thận mở ra. Bên trong ngoài 1000 cái kim tệ rực rỡ, còn đặt 2 cái trữ kim văn 500 kim tệ, cộng chung lại là 2000 kim tệ.
Lực đánh sâu vào tầm mắt mạnh cỡ nào, khỏi nói.
- Chút lòng thành không bày tỏ được tấm lòng, ngài yên tâm, đây chỉ là số đầu tiên, sau này sẽ còn tiếp nữa.
Ông chủ Trần nói tiếp.
Còn Hàn Thượng Đức, ánh mắt khẽ giật giật, liền khôi phục bình thản, sau đó ngẩng đầu nhìn ông chủ Trần, trong ánh mắt hiện lên một chút tàn khốc:
- Ông chủ Trần, ngươi có ý gì? Coi Hàn Thượng Đức ta là hạng người gì?
Nghe Hàn Thượng Đức nói như vậy, Tiêu Hoằng khẽ đổi sắc, bởi vì Tiêu Hoằng nghĩ tới, xem ra giữa Hàn Vinh và Hàn Thượng Đức cũng không phải đơn thuần là tiền tài qua lại, rất có khả năng ông chủ đằng sau màn của Cửa hàng Dược văn Đại Hàn chính là Hàn Thượng Đức.
Cộc cộc cộc...
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lộn xộn truyền vào, sau đó một thanh niên khoảng 20 tuổi, áo sơmi tím, quần bò trắng đi vào, mái tóc không dài không ngắn, mặt như trẻ con, bộ dạng cả lơ phất phơ, nhưng trong đôi mắt nhỏ lại toát ra vẻ hung ác.
Hắn chính là con trai duy nhất của Hàn Thượng Đức - Hàn Địch.
- Cha... Con...
Hàn Địch vào văn phòng, chưa nói hết lời, ánh mắt đã nhìn chăm chú vào 2000 kim tệ lấp lánh cùng trữ kim văn để trên bàn làm việc, không lúc nào không thu hút ánh mắt của hắn.
Sau đó, Hàn Địch mới phát hiện trong phòng có mấy người, ông chủ Trần, Tiêu Hoằng bề ngoài xấu xí...
Hả?
Ngay khi Hàn Địch quét qua mấy người, bỗng nhiên ánh mắt tập trung vào người Trân Trân, vẻ mặt hiện ra khác thường, sau đó híp mắt lại.
Đồng thời, Trân Trân nhìn thấy khuôn mặt Hàn Địch, không khỏi run lên, sắc mặt tái nhợt lui ra sau, theo bản năng trốn ở sau lưng Tiêu Hoằng, còn bám vào cánh tay Tiêu Hoằng.
← Ch. 0987 | Ch. 0989 → |