← Ch.0997 | Ch.0999 → |
Thượng tướng Thiệu Bỉ Kỳ cũng không phải là sĩ quan quân khu phía đông, mà là một danh tướng ở quân khu bắc bộ, gã có được thực lực Đại Ngự Sư cấp năm có thể nói thực lực không tầm thường.
- Rò!
Đối mặt với mệnh lệnh của Trương Thượng Quân, Lý Long lộ vẻ mặt nghiêm túc đáp lại, ở đằng sau vẻ nghiêm túc quả thật hiển lộ ra vô tận ác nghiệt.
- Đồng thời lệnh cho căn cứ quân sự Liệt Tư, tức khắc chạy tới Lãnh Thu Tinh. Ngoài ra, hạm đội trong bốn tinh quận phía đông đang phụ trách truy tìm Tiêu Hoằng, toàn bộ thay đổi hướng đi, hướng tới Lãnh Thu Tinh bao vây tiêu trừ!
Trương Thượng Quân hạ đạt mệnh lệnh.
Có thể nói, chỉ trong chớp mắt, Trương Thượng Quân đã tổ chức thành ba trận tuyến công kích nhằm vào Lãnh Thu Tinh. Một cái so với một cái càng cường đại hơn! Vận dụng quân lực tới hơn mấy chục vạn người, năm chi hạm đội, vận binh hạm vô số kể, chính là Ma Văn chiến hạm cũng đã hơn 30 chiếc.
Điều động quân sự như thế, gần như chính là trong chớp mắt hoàn thành.
Điều động can qua to lớn như thế chỉ là để đánh chết một người Tiêu Hoằng, cái tên này bị Xích Nghĩa, Á Tế Á, Tân Bối Ba liên hợp thể cùng chung xác định trở thành Ma đầu.
Thời gian một ngày vội vàng mà qua.
Ở vào Lãnh Thu Tinh một khu vực hẻo lánh như thế, tự nhiên Tiêu Hoằng không thể biết được nhiều tin tức ở giới bên ngoài. Đồng thời ở Lãnh Thu Tinh, Tiêu Hoằng tự cho rằng chỉ cần mình không chủ động xuất hiện, bằng vào năng lực truy tìm của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, trong vòng tám năm mười năm đừng nghĩ sờ soạng tới đây.
Nhưng Tiêu Hoằng lại không biết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì trên đỉnh Nghĩa Chính Tháp, cái thanh âm đó gần như chỉ dùng thời gian vài phút, liền điểm ra vô cùng chính xác vị trí của Tiêu Hoằng.
Thạch Đông Thôn, mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn ngày mùa thu đã trở nên hơi lành lạnh, ánh trời chiều màu vàng kim chiếu trên mặt đất một mảnh vàng óng ánh, thi thoảng từng phiến lá khô từ trên chạc cây là đã rơi xuống.
Lúc này ở trong nhà Tiêu Hoằng, trong lò sưởi nho nhỏ đã dấy lên ngọn lửa, ở bên trong phòng tràn ngập cảnh ấm áp.
Giờ khắc này Tiêu Hoằng đang quấn trên người một cái tạp dề màu phấn hồng, ngồi trên ghế nhỏ đang rửa chân cho Trân Trân, nhìn lại Trân Trân ngồi ở đầu giường vẻ mặt vô ưu vô lự.
- Ai da! Tiên sinh tóc bạc! Tiểu Tiểu Bạch lại đá ta!
Trân Trân bỗng nhiên nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó nũng nịu nói với Tiêu Hoằng.
- Tiểu Tiểu Bạch ngoan nha! Đừng đá mụ mụ!
Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đầu hôn một cái trên bụng Trân Trân, dịu dàng nói. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ từ ái đặc biệt của một người sắp làm cha.
Bộ dáng Trân Trân mang thai, có thể nói, cả đời Tiêu Hoằng đều không thể quên, đồng dạng đối với Trân Trân lại tràn ngập một nỗi niềm cảm kích không nói nên lời. Đây là thời khắc của nữ nhân để cho nam nhân cảm động.
"Rốp rốp!"
Bỗng nhiên vang lên một tiếng vụn mảnh nhỏ gạch ngói rơi xuống mặt đất, vang lên bên tai Tiêu Hoằng, thanh âm tuy rằng rất nhọ, nhưng thanh âm như thế sao có thể nào thoát khỏi lỗ tai Tiêu Hoằng có được thực lực Chuẩn Ngự Hồn?
- Ai?
Tiêu Hoằng ở sát dưới chân Trân Trân, lên tiếng hỏi, bộ dáng dịu dàng thoáng cái hiện lên một chút lạnh như băng.
Thanh âm này là phát ra từ trên mái nhà đá, Tiêu Hoằng có thể tin tưởng: Nếu là người tốt thì sẽ không lén lút ở trên mái nhà.
"Vù, vù!"
Ngay tại thời điểm Tiêu Hoằng phát ra tiếng cảnh giác như thế, sau hai tiếng va chạm trên mái ngói, một bóng người trực tiếp từ nóc nhà Tiêu Hoằng lướt đi thẳng đến núi rừng xa xa.
Phi tặc sao?
Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngay sau đó ánh mắt cảnh giác của Tiêu Hoằng lại hơi mở lớn lên, nếu là người bình thường có lẽ không thể thấy rõ tướng mạo bóng người nhoáng qua kia, nhưng với Tiêu Hoằng lại có thể thây rõ ràng, trên người bóng dáng kia đang mặc quân phục ngụy trang màu xanh sẫm.
Điều này đại biểu cho cái gì không cần nói cũng biết, đó chính là người của quân đội. Dường như đã phát hiện nơi này, hơn nữa nhanh chóng phái người đi tới trinh sát, cấp bậc Ngự lực cũng không yếu.
Không thể thả hắn đi, phải mau chóng đánh chết hắn!
Đây là một ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Tiêu Hoằng. Tiêu Hoằng rất rõ ràng, nếu để cho hắn chạy thoát, để hắn truyền báo tin ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn tới Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc toàn lực đuổi giết.
Nhưng hiện tại Trân Trân người đang mang thai, là không được lang bạt kỳ hồ.
"Chết tiệt! Như thế nào lại đúng lúc này!"
Tiêu Hoằng không kìm được bật thốt ra trong lòng như thế.
Không dám có quá nhiều tạm dừng, hắn đứng thẳng lên.
- Tiên sinh tóc bạc! Ngài đây là chuyện gì vậy?
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đang bình thản, lập tức biến thành bộ dáng như thế, Trân Trân lộ vẻ kinh ngạc hỏi.
- Trần lão bản! Bảo Uông Võ và bảo tiêu của ngươi, cùng với toàn bộ hộ vệ ngươi vừa mới tuyển nhận kêu đến đây, bảo vệ an toàn cho Trân Trân!
Tiêu Hoằng thông qua Ma Văn thông tin phân phó.
- Từ đại sư! Ngài đây là chuyện gì vậy?
Thấy Tiêu Hoằng vẻ mặt lạnh như băng, Trần lão bản kinh ngạc nói.
- Đừng hỏi nhiều như vậy, nghe theo, mau!
Nói xong, Tiêu Hoằng cắt liên lạc, ném xuống tạp dề, theo cửa sổ nhảy ra ngoài nhà đá, phóng vọt thẳng theo hướng bóng người kia thoát đi. Ở phía chân trời, trong ánh mắt trời chiều ngã về tây, hình thành từng đạo tàn ảnh, trong khoảnh khắc liền biến mất trong tầm mắt Trân Trân.
Trân Trân nhìn một màn trước mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nàng dường như cảm nhận được có chỗ không thích hợp, hai tay theo bản năng ôm bụng, bảo vệ Tiêu Tiểu Bạch.
Đồng thời, Trần lão bản thấy vẻ mặt đầy cảnh giác của Tiêu Hoằng, cũng không dám chậm trễ, phân phó cho đám Uông Võ hơn hai mươi hộ vệ, mau chóng đi tới nhà Tiêu Hoằng.
Chỉ qua ngắn ngủn vài phút, Tiêu Hoằng khởi động Ma Dực cùng đã bay xa tới hơn 200 cây số, trực tiếp tiến vào bên trong một khu rừng rậm rộng lớn, ở mặt phía nam Lãnh Thu Tinh.
Bởi vì Lãnh Thu Tinh chính là một tinh cầu hẻo lánh, thành thị có thể nói ít lại càng ít, phía trên mặt đất trừ rừng rậm chính là thảo nguyên.
Đồng dạng, Tiêu Hoằng cấp tốc như bão táp, cách bóng người phía trước cũng đã càng ngày càng gần, cuối cũng chỉ cách xa không tới 200 thước.
Bóng người này đúng là thủ hạ của Thiệu Bỉ Kỳ, chính là chủ tướng đội quân đặc chủng, tên là Tề Tác, có được thực lực Đại Ngự Sư cấp bôn.
Từ tin tình báo thu được trước đó, đại khái thực lực hẳn là tương đương với Tiêu Hoằng.
Tề Tác đến đây mục đích chỉ có một: Chính là xác định vị trí cụ thể của Tiêu Hoằng, sau đó thực thi toàn lực đả kích.
Tuy nhiên, khiến Tề Tác tuyệt đối không nghĩ tới: Chính là Tiêu Hoằng ngay cả một chút xíu sơ suất của mình như vậy, đều có thể phát hiện được rõ ràng, đồng thời còn có thể trong thời gian rất ngắn, truy đuổi theo tới nơi. Thế nhưng trên mặt Tề Tác cũng không có chút ý sợ hãi, ngược lại toát ra vẻ tươi cười lạnh lùng.
Ngay lúc trên mặt Tề Tác vừa mới toát ra vẻ tươi cười, thân mình Tiêu Hoằng nhoáng lên một cái, ngay sau đó đã trực tiếp xuất hiện ở trước người Tề Tác.
- Tiêu Hoằng! Không thể tưởng được hơn nửa năm không thấy, tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy!
Tề Tác nhìn Tiêu Hoằng, trên mặt không có chút ý e ngại, ngược lại toát ra một bộ dáng trêu chọc nói.
"Vù, vù, vù, vù..."
Gần như cùng một lúc với Tề Tác vừa mới nói ra lời này, lại nhìn rừng cây dưới chân Tiêu Hoằng, năm tên bộ đội đặc chủng Đại Ngự Sư cấp một, đã đều từ bên trong rừng rậm rạp xung phong đi ra. Năm người này được xem như tinh anh siêu cấp trong bộ đội đặc chủng.
Cũng là tiểu đội tinh nhuệ của Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
- Tiêu Hoằng! Không nghĩ tới ngươi trốn kỹ quá nha! Lại trốn tới địa phương này làm rùa đen rút đầu. Tuy nhiên, hôm nay ngươi chạy trời không khỏi nắng! Tề Tác dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn ngay Tiêu Hoằng, nheo nheo mắt nói.
Từ bên trong tin tình báo bọn họ thu thập kỹ càng tỉ mỉ về Tiêu Hoằng trước đó, Tiêu Hoằng chỉ có Đại Ngự Sư cấp bốn, Tề Tác cũng Đại Ngự Sư cấp bốn, cộng thêm năm tên sĩ quan Đại Ngự Sư cấp một, bọn họ vẫn là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Nhưng mà, ngay trong chớp mắt Tề Tác vừa mới nói ra lời này, hai mắt Tiêu Hoằng đột nhiên hiện lên một chút hàn quang, rồi nhanh như một tia chớp Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở trước mặt Tề Tác.
Không có cấp cho Tề Tác cùng với những người kia một chút cơ hội phản ứng, tay quyền phải của Tiêu Hoằng như băng lạnh trực tiếp oanh kích ngay trên mặt Tề Tác.
Tay quyền có được thực lực Chuẩn Ngự Hồn, làm cho người ta có cảm giác, giống như một chiếc Ma Văn xe tải to lớn va chạm trúng.
"Ầm!"
Theo một quyền này oanh kích thật mạnh trúng hàm dưới Tề Tác, Tề Tác không có chút phản ứng, liền trực tiếp từ giữa không trung bị Tiêu Hoằng nện rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Từ đầu đến cuối, Tề Tác gần như không kịp có chút phản kháng.
Đối mặt với cảnh này, bản thân Tề Tác đều vô cùng khiếp sợ, dựa theo đạo lý mà nói, Tiêu Hoằng là Đại Ngự Sư cấp bốn, Tề Tác cũng Đại Ngự Sư cấp bốn, cho dù Tiêu Hoằng cường hãn, bản thân hắn cũng không đến mức không hê có chút phản kháng mới đúng.
- Chết tiệt, tại sao có thể như vậy?
Tề Tác không kìm được bật thốt ra như thế. Hắn có ý đồ cố gắng từ trên mặt đất bò lên, kết quả bỗng nhiên lại phát hiện, trước mắt hoa lên một cái, tiếp theo đặt mông ngồi phịch trên mặt đất.
Trong ánh mắt, tràn ngập vẻ kinh hãi.
Hay là, Tiêu Hoằng kia đã không phải Đại Ngự Sư cấp bốn? Điều này sao có thể? Thời gian chỉ mới không đến một năm, như thế nào có thể thăng cấp nhanh như vậy?
Tề Tác kinh ngạc trong lòng.
Cùng lúc đó, mặt khác năm tên sĩ quan bộ đội đặc chủng, nhìn thấy Tề Tác bị Tiêu Hoằng một chiêu đánh ngã, trong lòng không kìm được chính là ngân người ra. Tuy nhiên, bọn họ theo tác phong của đội đặc chủng, vẫn là không có tạm dừng lâu, từ năm phương hướng phóng tới vây công Tiêu Hoằng, ý đồ bám trụ Tiêu Hoằng, tranh thủ một ít thời gian cho Tề Tác.
Đối mặt với cảnh này, trong ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng, như trước lóng lánh, nhưng khác với dĩ vãng, bên trong vẻ lạnh giá này, còn có một chút cố kỵ và lo lắng.
Giờ khắc này hắn cần phải nắm bắt nhanh thời gian, diệt trừ hết thảy nguy hiểm, để Trân Trân và Tiểu Tiểu Bạch chưa chào đời không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Có thể nói, chiến đấu ở ngày trước, Tiêu Hoằng đứng trên góc độ là vua của Lạc Đan Luân, mà hiện tại góc độ Tiêu Hoằng đứng, lại là một người chồng một người cha, bảo vệ cũng không còn là chủng tộc, mà là chính gia đình mình!
"Xoạt!"
Ngay tại khoảnh khắc năm tên sĩ quan này vừa mới tới gần Tiêu Hoằng, lại nhìn phía sau Tiêu Hoằng, cự kiếm mỏ neo vô cùng tàn tạ kia đã hình thành, tiếp theo Tiêu Hoằng nắm chặt cự kiếm mỏ neo, xoay người quét ngang một cái về phía hai gã sĩ quan bộ đội đặc chủng.
Cự kiếm mỏ neo thăng cấp đến Đại Ngự Sư cấp năm, đã trở nên càng thêm tàn phá, đồng dạng uy lực tối thiểu cũng cường hãn hơn gấp đôi so với trước.
Nơi thân kiếm đi qua, không gian bốn phía dường như đều bị xao động, không khí bị quấy đảo hỗn loạn không chịu nổi, dao động năng lượng hỗn loạn tàn phá bừa bãi!
"Ầm! Ầm!"
Cùng với hai tiếng nổ trầm đục, lại nhìn cự kiếm mỏ neo, trước sau cắt lên vòng phòng hộ của hai gã sĩ quan bộ đội đặc chủng, chỉ thấy hai gạ sĩ quan tính cả cái lồng phòng hộ, trực tiếp liền bị cự kiếm mỏ neo oanh kích nổ tung dập nát, phần còn lại của chân tay bị cụt văng khắp nơi, ở giữa không trung hình thành hai màn sương máu.
← Ch. 0997 | Ch. 0999 → |