← Ch.0108 | Ch.0110 → |
Dịch giả: nhatchimai0000
Biên: hungprods
Trên đường đi, Chưởng môn Man Quỷ Tông và đạo sĩ trung niên, lão giả họ Hoàng tiếp tục thương thảo những chuyện có liên quan đến Bí cảnh.
Mười tên đệ tử trong nhóm Liễu Minh tức thì phân tán khắp các nơi trên cốt chu, điều tức và điều tức, tu luyện và tu luyện, căn bản không có ý định nói chuyện với nhau.
Ngẫm lại đây cũng là chuyện rất bình thường!
Có thể tiến vào là một trong nhóm mười đại đệ tử hạch tâm, tự nhiên đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, căn bản khinh thường chuyện kéo bè kéo cánh.
Tuy nhiên chỉ cần Liễu Minh hơi chút ngoái lại là có thể nhìn thấy Cao Trùng ngồi xếp bằng chỗ xa xa, đang dùng ánh mắt lạnh lùng thỉnh thoảng liếc nhìn hắn.
Gặp tình hình này, trên mặt Liễu Minh không có chút khác thường nào, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia sát ý.
Nếu ở trong bí cảnh thật sự có cơ hội âm thầm giải quyết triệt để cái phiền toái này, chắc chắn hắn sẽ không khách khí.
Chiếc cốt chu này rõ ràng là một kiện Linh Khí phi hành phẩm giai không thấp, dường như tốc độ hơn hẳn chiếc Bích Linh Phi Chu mà Liễu Minh đã từng ngồi kia.
Trong lúc phi hành, khí đen cuồn cuộn phụ trợ thúc đẩy liên tục, khiến nó chớp động một cái là có thể bay được hơn trăm trượng.
Bảy ngày sau, cốt chu chở bọn họ bay đến trên không hồ nước lúc trước, tiếp tục phi hành một quãng đường rất dài nữa mới tới vị trí đảo Phục Giao trước kia. Hòn đảo này đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một ngọn núi lửa màu xám trắng mọc lên từ dưới đáy hồ.
Ngọn núi lửa nhô lên khỏi mặt hồ tầm hơn trăm trượng, miệng núi lửa liên tục bốc lên từng đợt sương mù màu đỏ thẫm, có vẻ như lúc nào cũng có thể phụt lên dung nham.
Mà ở trên mặt hồ gần miệng núi lửa, một ít tro bụi núi lửa trước kia phụt ra tạo thành từng tảng đá ngầm lớn nhỏ, nhỏ thì chỉ hơn một trượng, lớn lại chừng mấy trăm trượng, giống hệt như những hòn đảo loại nhỏ vậy.
Trên vài tảng đá ngầm lớn nhất có xây vài toà thạch điện đơn giản, cũng có vài người đang đi lại trên đó.
Cốt chu nổ vang một tiếng rồi cũng hạ xuống trên một tảng đá ngầm giữa hồ.
Chưởng môn Man Quỷ Tông dẫn đám người Liễu Minh từ cốt chu đi xuống.
"Chư vị đạo hữu Man Quỷ Tông, các ngươi đến chậm quá. Đệ tử Thiên Nguyệt Tông, Huyết Hà Điện và Cửu Khiếu Sơn chúng ta đều đã đến, chỉ còn đám gia hỏa Phong Hỏa Môn còn chưa tới thôi." Một luồng khí màu xanh lam bay lên từ một tảng đá khổng lồ gần đó, lắc mình mấy cái đã tới tảng đá ngầm mà đám Liễu Minh đang đứng. Một vị nam tử mặc áo bào xanh đầu đội ngọc quan (*), trên mặt tươi cười vừa hạ xuống vừa nói.
(*) mũ bằng ngọc.
"Ra là đạo hữu Triệu Hắc Hổ của Cửu Khiếu Sơn, chúng ta không so được với Cửu Khiếu Sơn, sơn môn các ngươi ngay cách nơi này không xa, muốn tới đây tự nhiên chỉ tốn chút thời gian thôi. Còn về Thiên Nguyệt Tông và Huyết Hà Điện, bí cảnh là do bọn họ phát hiện ra trước thì chuyện đến sớm hơn chúng ta một ít cũng là chuyện đương nhiên." Chưởng môn Man Quỷ Tông đánh giá nam tử mặc áo bào xanh đang lơ lửng trên không trung, gật đầu đáp lại.
"Điều này cũng đúng, kỳ thật đệ tử bổn sơn cũng chỉ tới sớm hơn quý tông một ngày mà thôi. Cũng bởi vậy, tông chủ sư huynh của chúng ta muốn mời mấy vị đạo hữu tới bên kia, cùng thương thảo chuyện bí cảnh một chút." Triệu Hắc Hổ thâm ý sâu sắc nói.
"Đã hiểu! Đợi ta dặn dò môn hạ đệ tử mấy lời rồi sẽ dẫn hai vị sư đệ tới bái phỏng quý tông chủ." Chưởng môn Man Quỷ Tông dĩ nhiên nhận ra ý tứ trong lời nói của đối phương, lúc này mặt không đổi sắc đồng ý một tiếng.
Triệu Hắc Hổ nghe vậy vui mừng, lại nói thêm vài câu khách khí rồi hóa thành một luồng khí xanh lam bay trở về trên tảng đá ngầm mà gã từ đó bay ra.
Lúc này, Chưởng môn Man Quỷ Tông sắp xếp đám người Liễu Minh cũng dựng một tòa thạch điện, sau đó bảo Trương sư thúc, lão giả họ Hoàng bố trí một vài cấm chế đơn giản xung quanh tảng đá ngầm.
Sau thời gian ước chừng dùng hết một bữa cơm, tất cả mọi chuyện đều đã hoàn thành, Chưởng môn Man Quỷ Tông mới phân phó chúng đệ tử một tiếng, liền dẫn hai vị Linh Sư bay thật nhanh tới tảng đá mà Cửu Khiếu Sơn đang ở.
Hơn phân nửa chúng đệ tử đi vào trong thạch điện vừa mới dựng xong, nửa còn lại thì đi đi lại lại khắp tảng đá, thỉnh thoảng dò xét bốn phía.
Liễu Minh đang khoanh chân ngồi ở một góc vắng vẻ bên trong thạch điện.
Chưởng môn Man Quỷ Tông đi gần nửa ngày, khi bọn họ từ Cửu Khiếu Sơn bay trở về thì thấy mọi người vây quanh một lão giả mặc áo bào màu xám tro, đầu tết búi tóc tam giác.
Lão giả này ngũ quan bình thường, hai tay thô to dị thường, bên hông giắt một cái túi da màu xanh nhạt, khí tức không giống bình thường. Sau khi lão cùng Chưởng môn Man Quỷ Tông tiến vào thạch điện, lập tức không chút khách khí ngồi xuống một chiếc ghế đá ở chính giữa.
Chưởng môn Man Quỷ Tông gọi một tiếng, các đệ tử lập tức tập trung hết bên trong thạch điện.
"Phúc khí của các ngươi không nhỏ, hôm nay có thể nhìn thấy chân diện (*) Ngạn sư thúc, còn không mau lại đây thi lễ! Sư thúc lão nhân gia người mới trở lại từ lối vào bí cảnh, sẽ có mấy lời chỉ điểm cho các ngươi." Chưởng môn Man Quỷ Tông không lưỡng lự nói với mọi người.
(*) diện mạo thực.
Nghe xong lời này, mặc dù trong đầu đám người Dương Càn đã có suy đoán, nhưng cũng không thể không giật mình kinh hãi, nhao nhao hành đại lễ đối với lão giả mặc áo bào màu xám tro.
"Đứng lên đi, các ngươi xem như đệ tử rất xuất sắc của Man Quỷ Tông chúng ta rồi, vốn là nên bồi dưỡng thật tốt thêm một năm nữa rồi mới cho các ngươi tham gia thí luyện sinh tử. Nhưng thật không ngờ bí cảnh lại xuất hiện đột ngột, cho nên chuyến này cũng là vạn bất đắc dĩ. Tuy nhiên nghe Chưởng môn sư điệt nói, thực lực cả đám đệ tử các ngươi hơn xa mười thứ hạng đầu vài lần thi đấu trước đây, nếu đúng như vậy thì ta cũng yên tâm thêm vài phần." Lão giả mặc áo bào màu xám tro đánh giá qua một lượt đám đệ tử Liễu Minh, gật gật đầu lộ ra vẻ hài lòng.
"Sư thúc, mười đứa chúng nó tuyệt đối là xuất sắc nhất bổn tông trong vòng sáu mươi năm qua, lại đột ngột gặp chuyện bí cảnh, nói không chừng cũng là một cơ hội quật khởi của bổn tông." Chưởng môn Man Quỷ Tông đứng ở bên cạnh lão giả vừa cười vừa trả lời.
"Hy vọng là thế. Ta với mấy cái lão quái vật kia đã dùng bí thuật dò xét đại khái cái bí cảnh này, sơ bộ phán đoán là bí cảnh tự nhiên hiếm thấy, bên trong có lẽ không có cấm chế gì, cho nên tính nguy hiểm coi như đã giảm bớt đi hơn phân nửa. Nếu không ta cũng sẽ không tùy tiện đồng ý để bí cảnh trở thành địa điểm thí luyện sinh tử đâu. Đương nhiên, ngay cả là bí cảnh tự nhiên cũng có nguy hiểm nhất định. Mà việc các ngươi phải làm chính là cố gắng hết sức tìm kiếm các loại tài nguyên quý hiếm trong bí cảnh, hơn nữa không hạn chế bất kỳ thủ đoạn và phương thức nào! Bởi vì lợi ích liên quan đến lần này quá lớn, cho nên Thiên Nguyệt Tông và Huyết Hà Điện đã âm thầm kết minh với nhau. Để ứng phó với việc này, bổn tông và Cửu Khiếu Sơn cũng vừa thỏa đàm chuyện liên thủ. Đương nhiên liên thủ thì liên thủ, nếu thực gặp thứ tốt, nên làm như thế nào thì cứ làm thế ấy, không cần quan tâm đối thủ là đệ tử tông môn nào. Nếu có chuyện gì xảy ra, tất cả đã có lão phu làm chủ." Ngạn sư thúc tổ nói với vẻ khí phách mười phần.
"Bí cảnh tự nhiên!"
"Thật sự là quá tốt!"
"Liên thủ với Cửu Khiếu Sơn?"
...
Các trạng thái tình cảm khác nhau hiển hiện trên khuôn mặt các đệ tử, có cả kinh ngạc, có cả giật mình, hưng phấn, ... nhưng tất cả đều cảm thấy rất bất ngờ.
Mà Ngạn sư thúc tổ dường như chẳng trông thấy gì mà tiếp tục nói:
"Tuy nhiên các ngươi cũng không nên quá xem thường. Bí cảnh tự nhiên cũng có thể gặp phải nguy hiểm khó mà tưởng tượng, ví dụ như trong bí cảnh có khả năng tồn tại Yêu thú, hoặc là hoàn cảnh bên trong cực kỳ khắc nghiệt, căn bản thường nhân không cách nào sinh tồn được." Chưởng môn Man Quỷ Tông cũng đề tỉnh cả đám.
Điều này làm cho đám đệ tử nghe vậy, trong lòng một lần nữa rùng mình.
"Hết thảy những điều đó cũng chỉ là thứ yếu thôi, đáng chú ý nhất vẫn là đầu Thông Linh Xích Giao dốc sức liều mạng trốn vào bí cảnh kia!" Ngạn sư thúc tổ lại nói một câu làm cho tất cả mọi người lại càng hoảng sợ.
"Cái gì, đầu ác Giao kia cũng trốn vào trong bí cảnh. Sư thúc, không phải người kể chuyện cười chứ. Đệ tử tất cả tông môn tiến vào trong đó, chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao?!" Lúc này đây, sắc mặt Trương sư thúc đại biến, vội vàng thốt lên.
"Hừ, ngươi cho rằng sư thúc ta sẽ nói đùa những chuyện quan trọng thế này chăng! Tuy nhiên các ngươi yên tâm, con Xích Giao kia đã bị đánh trọng thương, cho dù nó trốn được vào bên trong bí cảnh, hiện giờ cũng đang hấp hối, nên không còn có sức hoàn thủ đâu. Đáng tiếc lúc cái con Yêu Giao này trốn vào bí cảnh đã dùng chút sức lực cuối cùng phá hư mất cửa vào, làm cho lực lượng từ Linh Sư trở lên đều không thể tiến vào. Nếu không căn bản không cần đám tiểu tử các ngươi xuất mã, mấy lão quái chúng ta có thể lấy hết tài nguyên bên trong không còn chút nào, lại thuận tay chém giết hoàn toàn con ác Giao kia rồi. Kỳ thật con Xích Giao đó mới chính là bảo vật quý hiếm nhất trong bí cảnh." Ngạn sư thúc tổ hừ một tiếng rồi nói.
"Sư điệt sao dám nghĩ như vậy, sư thúc ngàn vạn lần đừng trách tội!" Trương sư thúc mới nhớ ra là vị Ngạn sư thúc của mình luôn luôn chú trọng nhất thể diện, lúc này trong lòng nhảy dựng, vội vàng cười làm lành.
"Tuy nhiên, cũng may là như thế. Nếu không chỉ sợ lúc trước hai vị tiền bối Thiên Nguyệt Tông và Huyết Hà Điện lén lút độc chiếm bí cảnh, căn bản sẽ không cho ba tông biết được. Sư thúc, chuyện này nghĩ lại có lẽ là một chuyện tốt đấy." Lão giả họ Hoàng cũng tươi cười nói.
"Tuy nói thì đúng là như vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì di chỉ Phục Giao Chân Nhân ở Phục Giao Đảo là người của bổn tông và Cửu Khiếu Tông phát hiện ra trước. Thật sự là vô dụng, rõ ràng tìm đến nơi đây trước mà lại để cho người Thiên Nguyệt Tông và Huyết Hà Điện phát hiện ra trước cửa vào bí cảnh này." Lão giả mặc áo bào màu xám tro lại khẽ đảo hai mắt.
"Chu sư đệ cũng không ngờ được bên trong Địa Hỏa còn có thể ẩn giấu cửa vào bí cảnh, huống hồ lúc ấy con ác Giao mới xuất thế, bọn hắn căn bản trốn còn không kịp, sao có thời gian cẩn thận tra xét chung quanh được." Chưởng môn Man Quỷ Tông giải thích.
"Bất kể nói thế nào thì Chu Xích và Chung nha đầu đã để cho người tông môn khác đoạt mất tiên cơ, vẫn là sai sót. Đợi việc này xong xuôi, ta sẽ răn dạy bọn chúng một phen nhớ đời." Ngạn sư thúc tổ trừng mắt nói.
Ngôn ngữ bá đạo như vậy làm cho đám người Liễu Minh nghe mà trợn mắt há miệng, còn Chưởng môn Man Quỷ Tông và ba vị Linh Sư thì chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau gượng cười không thôi.
Bọn họ cũng đều biết vị sư thúc luôn luôn giơ cao đánh khẽ, miệng cứng lòng mềm, nếu không thì thật đúng là nên lo lắng cho hai người bọn Chu Xích rồi.
"Đúng rồi, Ngạn sư thúc, hiện tại tình trạng cửa vào bí cảnh ra sao? Đại khái còn có thể chèo chống được độ bao lâu?" Chưởng môn Man Quỷ Tông lại hỏi, trong giọng có chút lo lắng.
"Tình trạng cửa vào không tốt lắm. Con Yêu Giao kia hiển nhiên biết rõ chỗ bạc nhược yếu kém của cửa vào này, thậm chí khả năng nó ra vào đó không chỉ một lần, cho nên một kích kia làm cho cửa vào trên cơ bản đã ở vào trạng thái tan vỡ. Toàn bộ đều là nhờ mấy lão quái chúng ta thay phiên nhau dùng bảo vật miễn cưỡng duy trì ổn định. Nhưng tình trạng này nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo trì trong thời gian một tháng mà thôi. Nếu tính tới cả chấn động tạo ra lúc tất cả đệ tử ra vào, có lẽ chỉ còn có nửa tháng." Ngạn sư thúc tổ rút cuộc cũng nghiêm mặt trả lời.
← Ch. 0108 | Ch. 0110 → |