← Ch.0114 | Ch.0116 → |
Dịch giả: mathan9x
Biên: hungprods
Thanh niên này lông mày đỏ mắt to, vừa mới xuất hiện, trên da thịt lập tức ẩn hiện chi chít chằng chịt Linh văn màu đỏ thắm, dường như nhiệt độ xung quanh cũng vì vậy mà tăng lên vài phần.
Thanh niên bình tĩnh lấy từ trong tay áo ra một tấm Phù Lục màu lam nhạt, cổ tay run lên, Phù Lục lập tức nhoáng lên một cái liền biến mất vào hư không.
Sau một khắc, trên không trung phía trên bụi gai bỗng chấn động, từ đó hiện ra một cái phù văn màu lam nhạt không biết tên, sau đó "Phốc" một tiếng, phù văn đột nhiên vỡ vụn ra, hóa thành một màn sáng màu lam bao bọc Linh Thảo màu đỏ máu kia lại.
Tiếp đó, thanh niên chậm rãi rút chiếc quạt ba tiêu bên hông ra, miệng nói lẩm bẩm.
Tiếng "ông ông" vang lên, sau đó mặt trên quạt ba tiêu bắt đầu lóe lên ánh sáng, đồng thời từng cái phù văn đỏ thẫm từ từ hiện ra, cũng không ngừng bay múa xoay quanh chiếc quạt.
Một lát sau, cả cái quạt đều tỏa ra nhiệt độ khiến cho người ta hít thở không thông, cực kì nóng bỏng.
Nhưng thanh niên giống như không cảm giác thấy độ nóng của cây quạt, trái lại còn hời hợt vung cây quạt trong tay về phía bụi gai.
"Phừng!" một tiếng.
Một cột lửa đỏ thẫm từ trên quạt ba tiêu cuốn ra, hóa thành biển lửa cuồn cuộn bao trùm toàn bộ khu vực phía trước.
Trong chốc lát, những cành mận gai kia một lần nữa điện cuồng múa may bên trong ngọn lửa, nhưng sau khi bị sóng lửa rào rạt thiêu đốt, chỉ trong thời gian mấy nhịp thở hầu như toàn bộ đều biến thành màu xám đen.
Trong biển lửa, chỉ còn màn sáng màu xanh kia vẫn chớp lên ánh sáng, hiển nhiên gốc Linh thảo bên trong cũng hoàn hảo không tổn hao gì.
Ngay lúc biển lửa tán loạn biến mất, thanh niên bước trên mặt đất cháy đen, thong dong đi tới màn sáng màu xanh lam.
******
Cùng thời gian đó, tại một nơi khác trong rừng rậm, một nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông có khuôn mặt xinh đẹp, thân pháp nhanh như chớp, đang thúc giục một thanh trường kiếm óng ánh trong tay chiến đấu kịch liệt với một con rắn lớn màu đỏ thẫm dài bảy tám trượng.
Nàng này bỗng nhiên thét dài một tiếng, trường kiếm trong tay nhanh chóng vũ động, biến thành một vòng tròn ánh sáng màu bạc. Sau khi thân hình nàng ta lướt ngang qua con rắn lớn, máu tươi bắn tung tóe, một cái đầu rắn cực lớn lập tức bị chém xuống.
Thân hình nữ tử Thiên Nguyệt Tông xoay trên không một vòng, sau đó liền đứng vững vàng trên một cành cây đại thụ. Sau khi nhìn qua thi thể con rắn lớn vẫn còn đang giãy giụa quăng quật liên tục trên mặt đất, mặt không đổi sắc đút thanh trường kiếm trong tay vào vỏ kiếm đeo sau lưng, quay người lướt đi.
******
Ở một chỗ sâu trong thảo nguyên, một nam một nữ đệ tử Hóa Nhất Tông, gương mặt khá giống nhau, đang nắm tay chậm rãi tiến lên phía trước giữa một đàn Sói trong một khu vực âm u mờ mịt.
Hơn một nghìn con Sói xám, mỗi một con đều lớn cỡ con nghé, răng nanh trong miệng hoàn toàn lộ ra ngoài, nhưng nhìn như lại không thấy một đôi nam nữ đang đi ngang qua bên cạnh, dường như bọn hắn căn bản không tồn tại vậy.
Một lát sau, đôi nam nữ đệ tử Hóa Nhất Tông này sau khi đi xuyên qua đàn sói, càng chạy càng xa, cuối cùng hóa thành hai chấm nhỏ màu đen biến mất không thấy bóng dáng
******
Cách thảo nguyên đó không xa, một chỗ sâu dưới lòng đất, trong một cái động quật trên vách tường phủ đầy Linh Thạch sáng long lanh, thình lình có hai cái Khôi Lỗi hình hổ không còn nguyên vẹn, mấy con quái thú dữ tợn trông như trùng hút máu cũng bị xé tan xác, và một cỗ thi thể khô quắt bị co rút lại nhỏ bằng nửa người thường.
Thi thể này mặc một bộ quần áo màu lam bình thường, trên trán xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng nắm tay, nhưng bên trong lại không chảy ra chút máu nào.
******
Bảy ngày sau, Liễu Minh đứng trên trên cành cây đại thụ ở ven rừng, thần sắc ngưng trọng nhìn ra xung quanh phía xa.
Diện tích cánh rừng rậm này vượt xa tưởng tượng lúc trước của hắn, trải qua mấy ngày vừa rồi chạy khắp nơi, hôm nay cuối cùng mới đi ra, tuy nhiên sau khi nhìn thấy kỳ cảnh phía xa không hề có vật nào che chắn, trong lòng hắn lại lắp bắp kinh hãi.
Lấy một cái hạp hốc dài vài dặm làm ranh giới, một bên trời nắng chang chang, bên kia rõ ràng là một thế giới băng tuyết, gió tuyết đầy trời.
Cho dù Liễu Minh luôn luôn trầm ổn, nhưng khi gặp cảnh này cũng rất hoảng sợ.
Mà hai mắt hắn tập trung cẩn thận nhìn kỹ phía xa xa, lại phát hiện thế giới băng tuyết bên kia, mặc dù bởi vì tuyết lông ngỗng rơi nhiều không cách nào nhìn quá rõ, nhưng vẫn có thể thấp thoáng thấy được phía sau gió tuyết là một ngọn núi lớn cao vút trong mây.
Liễu Minh không kìm được mà ầm ầm động tâm.
Dù là ở bất kỳ địa phương nào, bình thường đều phải là nơi có núi mới có được Nguyên Khí nồng đậm, cũng là nơi các loại thiên địa linh vật dễ dàng sinh trưởng nhất.
Ngọn núi lớn như thế được giấu sau màn gió tuyết này, tám chín phần mười là trung tâm của bí cảnh. Chỉ cần có thể tiến vào núi này, liền không cần đi khu vực khác tìm tòi tài nguyên nữa.
Dù sao bí cảnh này rộng lớn như thế, hơn nữa còn phải tính toàn kỹ thời gian trở về, cho dù hắn có muốn đi thăm dò những khu vực khác, cũng chắc chắn không có mấy thu hoạch.
Trong lòng Liễu Minh suy nghĩ, ánh mắt quét qua hai bên trái phải, sau khi không phát hiện có bóng dáng những người khác, lúc này một tay mới bấm niệm pháp quyết, lập tức triệu hồi ra đám mây màu xám tro bay là là mặt đất thật nhanh về phía hạp cốc (*) phía xa xa.
(*) Vực sâu.
Không bao lâu sau, hắn đã tiến gần sát đến hạp cốc, đúng lúc mắt thấy sắp bay vượt qua, đột nhiên một cảm giác khiến cho lông tóc dựng đứng không chút dấu hiệu xuất hiện trong lòng. Thần sắc hắn đại biến, thân hình hầu như dừng lại theo bản năng, lập tức bay ngược thật nhanh lại phía sau.
Hắn một mực lùi lại đến vài chục trượng, thân hình mới một lần nữa đứng vững, sắc mặt của hắn lúc này đã hơi trắng bệch ra.
Báo hiệu mãnh liệt như thế giống hệt với lúc hắn chưa biết đến tu đạo, đối mặt với một gã hung tợn căn bản không thể nào chiến thắng ở trên Hung đảo, cảm giác vừa rồi y như lúc hắn bị gã đó nhìn chằm chằm vào vậy.
Lúc ấy nếu không phải Càn thúc ra tay cứu giúp, chỉ sợ hắn thật sự đã bị tên hung dữ kia xé thành mảnh vụn tại chỗ rồi.
Sắc mặt Liễu Minh biến đổi mấy lần, từ không trung chậm rãi hạ xuống, lúc này cảm giác nguy hiểm trong lòng kia mới chậm rãi biến mất.
Ánh mắt của hắn lóe lên, cẩn thận tiến lên phía trước mấy trượng, đảo qua hạp cốc phía xa xa và phía dưới vài lần.
Chỉ thấy hạp cốc rộng chừng ba mươi bốn mươi trượng, bảy tám chục trượng phía dưới không ngờ đều là sương mù màu xám trắng dày đặc, căn bản không thấy rõ phía dưới có cái gì.
Điều này khiến cho Liễu Minh nhíu mày lên, nhưng sau khi ánh mắt quét qua mặt đất xung quanh một lượt, liền cúi người nhặt lên một cành cây khô.
Một tay hắn hơi ước lượng một chút, sau khi cảm giác được sức nặng liền hít sâu một hơi, cánh tay bỗng nhiên phình to ra, ném mạnh cành cây trong tay về phía hạp cốc đối diện.
"Vèo" một tiếng.
Cành khô bắn mạnh về phía đối diện, nhưng sau khi bay khỏi một bên hạp cốc được ba bốn trượng, bỗng nhiên lại rơi xuống phía dưới, tốc độ cực nhanh, so với lúc trước còn nhanh hơn mấy phần.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, không chút suy nghĩ lại ôm một khối đá to bằng đầu người từ trên mặt đất xung quanh, sau khi lấy đà vài bước, hai tay liền dùng lực ném mạnh. Hòn đá giống như được máy bắn đá bắn đi, bay thật nhanh ra ngoài kèm theo tiếng xé gió chói tai.
Nhưng hòn đá này cũng chỉ bay ra được bảy tám trượng, bỗng nhiên biến đổi phương hướng lao xuống phía dưới hạp cốc, dường như phía dưới có một sức mạnh nào đó mạnh mẽ hút đi vậy.
"Tự Nhiên Trọng Lực Trận!"
Cuối cùng Liễu Minh cũng hít sâu một hơi mà có phán đoán.
Nếu ban đầu hắn cảm ứng hơi chậm một bước, chỉ sợ cũng giống như cành khô tảng đá lúc trước, bị trọng lực vô hình kéo thẳng xuống đáy hạp cốc rồi.
Tuy hắn không biết phía dưới sương mù có cái gì, nhưng nghĩ lại cũng chắc chắn không phải thứ gì tốt lành.
Mà loại cấm chế này mặc dù cực kỳ ít thấy, nhưng một khi hình thành, độ nguy hiểm cũng vượt xa cấm chế bình thường có thể so sánh.
Với tu vi Linh Đồ của hắn, muốn mạnh mẽ chịu đựng trọng lực như thế mà bay nhanh qua từ phía trên, tuyệt đối là chuyện không thể làm được.
Nhưng muốn hắn cứ như vậy mà buông tha cho tòa Bảo Sơn kia, tự nhiên cũng là chuyện không thể nào.
Kể từ đó, Liễu Minh không khỏi ủ rũ.
Xem ra trừ phi thật sự có thể có cầu đá nối thẳng qua bên kia, nói không chừng mới có thể có vài phần cơ hội.
Liễu Minh vừa nghĩ tới hai chữ "cầu đá", trong lòng bỗng nhiên hơi xao động.
Hắn trợn mắt nhìn trái phải một cái, sau đó bỗng nhiên bay lên trời lần nữa, dọc theo rìa hạp cốc bay về một phía nào đó.
Hai canh giờ sau, khi Liễu Minh chứng kiến một đám rất nhiều cột đá tự nhiên dựng thẳng trong hạp cốc, trong lòng không kìm được mà cực kỳ vui mừng.
Những cột đá này chẳng những vừa thô vừa to lạ thường, hơn nữa còn xếp san sát nhau, khoảng cách giữa hai cột đá xa nhất cũng không quá hai ba trượng, gần thì chỉ ba bốn xích mà thôi.
Liễu Minh tìm kiếm một phen giữa đám cột đá, rút cuộc cũng tìm ra một tuyến đường thích hợp nhất, lúc này liền không chần chờ nữa, tay áo run lên, một sợi dây đen nhánh bắn ra, về sau một cái chớp động đã hung hăng quấn quanh đỉnh một cây cột đá cách đó hai trượng.
Sau khi hít sâu một hơi, một chân Liễu Minh đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình bỗng nhiên lao nhanh về phía cột đá.
"Phốc" một tiếng, hắn vừa mới rời khỏi mép hạp cốc một trượng, thân hình bỗng có cảm giác trầm xuống, nhanh chóng bị hút xuống phía dưới.
Nhưng cánh tay Liễu Minh đột nhiên kéo mạnh sợi dây, thân hình lập tức bay nhanh về phía trước, ánh sáng màu xanh lóe lên, một thanh đoản kiếm màu xanh cắm nghiêng trên vách đá giữ cho thân hình hắn dán chặt lên phía trên.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy cả người trở nên nặng nề vô cùng, mọi cử động đều cực kỳ chậm chạp, dường như đang có trọng lượng nặng nghìn cân kéo xuống vậy.
Cho dù thân thể hắn mạnh mẽ hơn các đệ tử bình thường rất nhiều, vẫn cảm thấy phải cố hết sức.
Nhưng sau một khắc, hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên gân xanh trên trán nổi gồ lên, hai tay hai chân đồng thời phình to, hơn nữa còn có một luồng sức mạnh từ trong cơ thể tuôn ra.
Liễu Minh rút thanh đoản kiếm màu xanh ra, lại kéo sợi dây màu đen một phát, chậm rãi bò lên trên đỉnh cột đá.
Sau khi hắn miễn cưỡng đứng vững thân hình, tay áo lại run lên, lúc này sợi dây từ trên đỉnh cột đá dưới chân buông lỏng ra, lại quấn quanh một cây cột đá khác cách đó vài thước.
Liễu Minh lại quát khẽ một tiếng, một chân dùng lực, nhảy tới một cây cột đá tiếp theo.
******
Tại một chỗ của hạp cốc cách đó không biết bao xa, một cây cầu đá thô to bắt ngang qua hai bên vực sâu.
Cao Trùng đang nắm chặt hai tay, toàn thân được bao bọc trong một tầng khí màu máu cuồn cuộn đang đi thong dong ở phía trên. Mỗi một bước hắn đi đều làm cho cây cầu đá dưới chân phải rung lên.
Mặc dù tiếng thở ngày càng trở nên nặng nề, nhưng cứ như vậy từng bước một đi sang bên kia hạp cốc.
******
Một chỗ ở rìa hạp cốc, một nữ đệ tử mặc quần áo và trang sức của Thiên Nguyệt Tông, chân giẫm lên đám mây màu xám tro lơ lửng tại tầng trời thấp.
Sau khi nhìn vực sâu phía đối diện vài lần, bỗng nhiên cổ tay nàng này run lên, quăng mạnh một con thỏ xám cực lớn đang cầm trong tay về phía đối diện.
Kết quả là con thỏ lớn vừa mới bay ra được mấy trượng xa, lập tức cực kỳ hoảng sợ rơi xuống phía dưới hạp cốc sâu hun hút.
Nữ tử trẻ tuổi thấy vậy, đuôi lông mày hơi nhíu lại, mặt lập tức lộ vẻ như đang do dự tính toán gì đó.
Một lát sau, tinh quang trong mắt nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông lóe lên, bỗng nhiên rút ra một thanh bảo kiếm trắng như tuyết từ sau lưng. Sau khi nàng ta quét ngang về phía trước người, một luồng kiếm khí kinh người từ trong cơ thể bay vọt ra.
← Ch. 0114 | Ch. 0116 → |