← Ch.0142 | Ch.0144 → |
Dịch giả: hungprods
Đúng lúc này, ba quả cầu lửa đỏ thẫm sau lưng Liễu Minh mất đi sự khống chế, "oanh" một tiếng nổ tung ra giữa không trung, sóng lửa hừng hực cuốn ra bốn phương tám hướng.
Trên mặt Liễu Minh hiện lên vẻ tàn khốc, không ngờ lại mặc kệ biển lửa phía sau, thân hình nhảy lên một cái đã đến trước người quái vật nửa Giao. Thanh đoản kiếm trong tay khẽ run lên, sáu bảy đạo kiếm quang xanh thẫm bắn ra. Đồng thời tiếng xé gió từ trong tay áo truyền ra, sợi dây thừng đen nhánh lao vút ra ngoài.
Lúc này mặc dù trong miệng quái vật nửa Giao đang đau đớn vô cùng, nhưng khi thấy một màn này, đầu vai nó nhoáng lên một cái, định dùng tốc độ của mình tránh né công kích của Liễu Minh.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân vang lên hai tiếng "phốc phốc", hai cái càng lớn nhanh như chớp trồi lên, xuất kỳ bất ý (*) kẹp lấy hai bắp chân của nó. Đồng thời tiếng xé gió vang lên, hơn mười đường sáng màu xám cũng bắn từ trong lòng đất ra, chỉ lóe lên một cái đã đâm tới một bên đùi con quái vật.
(*) bất ngờ.
Quái vật nửa Giao thấy vậy, đương nhiên kinh hãi, nhưng nó cũng cực kỳ tự tin với trình độ phòng ngự của thân thể mình, không hề quan tâm đến mười đường sáng màu xám kia. Trái lại một chân nó đột nhiên nhấc lên, mạnh mẽ kéo Bạch Cốt Hạt từ trong bùn đất ra ngoài. Sau đó cái chân còn lại cũng nhấc lên, đạp mạnh về phía Bạch Cốt Hạt.
Nhưng lúc này, "Phập", "Phập" ... hơn mười tiếng trầm đục vang lên, tất cả những đường sáng màu xám kia đều hung hăng đâm vào đùi con quái vật, nhưng toàn bộ đều nhao nhao bắn ngược trở về, trên đùi nó chỉ lưu lại mười cái lỗ nhỏ mà thôi.
Quái vật nửa Giao chỉ cảm thấy trên đùi nhói lên mấy cái, sau đó cũng không thèm để ý, đạp Bạch Cốt Hạt bẹp dí xuống mặt đất. Miệng Cốt Hạt chỉ có thể kêu lên mấy tiếng ‘oa oa’, trong lúc nhất thời không tài nào giãy giụa thoát khỏi bàn chân con quái vật.
Mà lúc này, công kích của Liễu Minh đã đến ngay trước mặt quái vật nửa Giao.
Tuy nhiên quái vật này lại chỉ dùng hai cánh tay quét ngang về phía trước, mạnh mẽ đón đỡ tất cả công kích.
Kết quả là sau khi mấy đạo Kiếm Khí lóe lên, liền biến thành từng đoàn từng đoàn ánh sáng màu xanh chém lên hai tay con quái vật.
Thân hình nó chấn động lùi lại mấy bước đi, hai tay cũng không chịu được mà bị đánh bật sang hai bên.
Trong nháy mắt này, sợi dây đen nhánh mờ đi một cái, giống như rắn độc mổ một phát vào ngực nó.
Quái vật không hề sợ mấy đạo Kiếm khí do Linh Khí thả ra, làm sao lại sợ một sợi Luyện Hồn Tác công kích. Lúc này nó cũng chẳng thèm tránh né, ngực chỉ hơi ưỡn ra một chút, định mạnh mẽ đẩy sợi dây màu đen bay ngược trở lại.
Liễu Minh phía đối diện sau khi nhìn thấy cảnh này, trên mặt lại hiện lên vẻ quỷ dị, đột nhiên thân hình khẽ chuyển động, bay ngược ra phía sau. Đồng thời tay kia vỗ vào trước ngực, một tấm thuẫn bằng ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong hư không, che kín trước người hắn. Hơn nữa chỉ sau mấy cái nhảy lên nhảy xuống, toàn thân Liễu Minh đã nhảy vọt vào trong biển lửa đằng sau.
Một màn kỳ quái như vậy xảy ra, lúc này con quái vật chưa kịp suy nghĩ điều gì, một đầu sợi dây đen nhánh đã khẽ run lên, sau khi lóe lên một cái đã bắn ra ba viên châu đen nhánh, rất nhanh đã đánh lên trên lồng ngực con quái vật.
Quái vật nửa Giao cả kinh, lúc này mới muốn lùi lại phía sau thì đã muộn mất rồi.
Ba viên châu chỉ quay tít một vòng, bỗng nhiên lóe lên rồi vỡ tung ra.
Lặng yên không một tiếng động, ba quả cầu ánh sáng màu đỏ xuất hiện, trong nháy mắt đã hợp lại thành một, hóa thành một vầng mặt trời chói lòa, hơn nữa còn đang điên cuồng biến lớn, bao phủ toàn thân con quái vật nửa Giao vào trong đó.
Lúc này tiếng nổ mạnh ‘ầm ầm ầm’ mới từ trong vầng mặt trời kia truyền ra!
Từng vòng sóng khí màu đỏ điên cuồng cuốn ra bốn phương tám hướng. Mặt đất xung quanh những nơi nó đi qua đều bị lún xuống, đồng thời trong nhiệt độ cao khó có thể tưởng tượng, tất cả cây cỏ xung quanh đều lập tức hóa thành tro tàn.
Biển lửa nơi Liễu Minh đang ẩn nấp bị những vòng sóng khí này cuốn qua, toàn bộ đều lập tức bị thổi bay mà biến mất.
Liễu Minh ở trong đó thì chỉ điên cuồng thúc giục Pháp lực trong cơ thể rót vào tấm thuẫn ánh sáng.
Nhưng cứ như vậy, hắn cũng chỉ chèo chống được trong mấy nhịp thở, tấm thuẫn vang lên một tiếng ‘rắc’ giòn giã, mặt ngoài xuất hiện từng vết nứt màu trắng mờ, mắt thấy không thể nào chống đỡ được nữa.
Cũng may vầng mặt trời cách đó không xa sau khi phóng ra hết uy lực của mình, cũng không thể duy trì được lâu. Chỉ sau mấy cái chớp lóe bỗng nhiên thể tích của nó thu nhỏ lại rồi biến mất vào hư không.
Ở chỗ đó chỉ còn lại một bóng người toàn thân cháy đen mờ ảo, trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt cháy khét lẹt.
Dường như toàn bộ da thịt của con quái vật nửa Giao kia đều bị vầng mặt trời vừa rồi nướng chín.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng mới hơi buông lỏng.
Ba viên châu màu đen được Luyện Hồn Tác bắn ra kia, đúng là ba viên Xích Diễm Châu mà ngày đó Chu Xích đã ban cho hắn để bảo vệ tính mạng.
Vừa rồi hắn đã dùng hết tâm cơ mới có thể giấu ba viên Xích Diễm Châu ở bên trong Luyện Hồn Tác, quả nhiên đã thực sự đánh lén thành công.
Mỗi một viên châu này khi được kích phát đều có uy lực tương đương với một kích của Linh Sư, ba viên đồng thời nổ tung, không cần nghĩ cũng biết uy lực lớn như thế nào.
Mặc dù phòng ngự của con quái vật nửa Giao này kinh người, nhưng cũng không thể nào thừa nhận nổi.
Tuy nhiên mặc dù là như vậy, giờ phút này Liễu Minh cũng không thật sự an tâm. Lúc này đoản kiếm màu xanh trong lòng bàn tay nhanh chóng sáng lên rồi bay lên không trung, liền biến thành một vòng tròn ánh sáng màu xanh như trăng rằm, sau đó phát ra một tiếng kêu cao vút, đột nhiên bắn về phía đầu lâu con quái vật cháy đen trên mặt đất.
Đối với hắn, bằng vào thực lực đáng sợ của con quái vật nửa Giao này, trừ phi chém nó hai đoạn, nếu không cũng không thể khinh thường chút nào.
Mà sau một khắc, dự cảm kia đã thực sự linh nghiệm rồi!
"Phanh" một tiếng.
Con quái vật cháy đen nhìn như không nhúc nhích, bỗng nhiên từ trên người nó bay ra một sợi xích màu bạc, sau khi hung hăng vung lên một cái, đã đánh bay vòng tròn ánh sáng màu xanh kia đi.
"Phục Ma Liệm!"
Liễu Minh vừa nhìn rõ sợi xích màu bạc, sắc mặt lập tức lộ vẻ giật mình.
Mà đúng lúc này, đầu con quái vật cháy đen bỗng nhiên ngẩng lên, miệng phát ra một tiếng thét dài thê lương.
Sợi xích màu bạc kia lập tức điên cuồng bay múa, bảo vệ xung quanh con quái vật cực kỳ chặt chẽ.
Sau đó tay chân con quái vật khẽ chuyển động, từng mảng da thịt cháy đen nhanh chóng vỡ vụn rồi rơi xuống, lộ một tầng da thịt trắng nõn bên trong.
Trong chốc lát, quái vật kia đã trần trụi đứng ở đó, ngoại trừ trên đầu mọc ra một cặp sừng Giao quái dị và sau lưng là một cái đuôi màu đỏ tím, những bộ phận khác đều không khác gì so với người thường. Sau khi gương mặt không còn lân phiến nữa, bộ dạng lại càng giống Thạch Xuyên như tạc.
"Thạch sư huynh?"
Sắc mặt Liễu Minh thay đổi mấy lần, sau đó tập trung tư tưởng hỏi đối phương một câu.
Nhưng khi "Thạch Xuyên" vừa quay đầu nhìn về phía Liễu Minh, vốn dĩ hai mắt bình thường, bỗng nhiên đồng tử một lần nữa trở nên dài nhỏ dựng đứng. Sau đó nó nhếch miệng nhe răng cười một cái, ngọn lửa đỏ thẫm bên ngoài thân cuồn cuộn bốc lên, một lần nữa ngưng tụ thành từng miếng lân phiến màu đỏ tím.
Trong nháy mắt nó đã trở lại hình dáng quái vật nửa Giao.
Liễu Minh hít vào một hơi khí lạnh, rút cuộc xác định quái vật trước mắt đích thật là do Thạch Xuyên biến thành. Không, chính xác phải nói là thân thể của Thạch Xuyên mà thôi, thần hồn của gã có lẽ đã chết đi từ lâu rồi. Nếu không cũng sẽ không thờ ơ với câu nói vừa rồi của hắn như vậy.
Tuy nhiên quái Giao này bị thương nặng như thế, vậy mà chỉ trong phút chốc đã có thể khôi phục, điều này đúng là một phiền toái lớn.
Dù sao một kích của ba viên Xích Diễm Châu vừa rồi xem như là công kích mạnh nhất của hắn. Nếu như vậy mà vẫn không thể giết chết đối phương, những thủ đoạn khác mà hắn có thể sử dụng chỉ sợ cũng không còn nhiều lắm.
Trong lòng Liễu Minh trùng xuống, nhanh chóng suy nghĩ, nhưng động tác trong tay lại không thấy dừng lại chút nào, điều khiển vòng ánh sáng màu xanh như trăng rằm vây quanh con quái vật đối diện, điên xuồng chém xuống.
Nhưng kiện Phục Ma Liệm kia bây giờ lại huyền diệu lạ thường, hóa thành một con rắn màu bạc bảo vệ quái vật nửa Giao kia cực kỳ chặt chẽ, ngăn cản toàn bộ những công kích của Thanh Nguyệt Kiếm.
Liễu Minh thấy một màn này, sau khi nhìn kỹ sợi xích bảo hộ, lại nhìn con quái vật nửa Giao vẫn đang đứng bất động, ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
"Hắc hắc, thì ra mặc dù ngươi đã trọng tổ lại thân hình, nhưng vẫn trong trạng thái suy yếu, hiện giờ không thể nào động đậy được."
Bỗng nhiên trên mặt Liễu Minh lộ vẻ vui mừng hét lớn một câu, lúc này tinh thần chấn động, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Vành trăng tròn màu xanh cũng phát ra một tiếng trong trẻo rồi phóng lên trời, mặt ngoài lóe lên ba tầng văn trận rồi biến mất, sau đó bắt đầu điên cuồng xoay tròn trên không trung.
Lúc này vành trăng tròn thả ra vô số hàn quang màu xanh, cũng bắt đầu nhanh chóng biến lớn.
Quái vật nửa Giao phía dưới thấy vậy, lần đầu tiên trong mắt lộ ra một chút sợ hãi. Sợi xích màu bạc sau khi phát ra một tiếng ‘vù vù’ bắt đầu dài ra từng tấc một, đồng thời ánh sáng màu bạc cũng ngày càng sáng ngời lên.
"Phanh" một tiếng.
Bạch Cốt Hạt đột nhiên nhảy ra từ dưới mặt đất, bổ nhào về phía quái vật nửa Giao, khi đang lơ lửng ở trên không trung bỗng nhiên há miệng phun ra một đoàn sương mù màu tím, móc câu ở chót đuôi nhoáng lên, hóa thành hơn mười đạo ánh sáng màu xám điên cuồng bắn về phía quái vật.
Nhưng sau một khắc, sợi xích màu bạc bỗng nhiên hóa thành một bức tường màu bạc chắn trước mặt quái vật. Không kể là sương mù màu tím hay là công kích của cái đuôi móc câu đều bị chặn lại. Sau đó một cái bóng xích nhanh như chớp bắn ra từ trong đó, mạnh mẽ đánh bay Bạch Cốt Hạt ra ngoài.
Cốt Hạt liên tiếp lộn mấy vòng trên không trung, rơi phịch xuống mặt đất, sau khi lắc lắc đầu mấy cái, vậy mà thân hình run rẩy, không thể lập tức đứng lên tiếp tục chiến đấu.
Khó trách nó lại như thế!
Lúc trước Bạch Cốt Hạt này đã bị quái vật nửa Giao dùng chân đạp mạnh một phát, sau đó lại hơi bị công kích của Xích Viêm Châu liên lụy một phen, giờ phút này tiếp tục trúng một kích, đúng là đã bị thương không nhẹ rồi.
Trong chút thời gian này, vầng trăng tròn màu xanh trên không trung đã biến lớn thành cỡ bánh xe. Mặt ngoài phát ra hàn quang lành lạnh, thậm chí còn khiến cho quái vật nửa Giao phía dưới cảm thấy một chút bất an.
Lúc này, ánh mắt Liễu Minh lóe lên, pháp quyết trên một tay biến đổi, từng điểm sáng màu lam ngưng tụ ra phía trước người. Sau đó hàn khí không biết ở đâu tuôn ra, một cây băng trùy trong suốt nhanh chóng hiển hiện trước mặt hắn. Ban đầu nó chỉ lớn cỡ một xích, nhưng chỉ sau mấy nhịp thở, đã dài đến bảy tám xích, hơn nữa còn đang không ngừng dài ra.
Vẻ dữ tợn trên mặt quái vật đối diện biến đổi, bỗng nhiên gầm lên một tiếng, hai tay đang buông thong khẽ run lên, mười ngón tay chậm rãi nắm lại thành quyền.
Đồng tử Liễu Minh thấy vậy co rụt lại, không do dự hét lớn một tiếng, một ngón tay điểm nhẹ vào hư không, vầng trăng tròn màu xanh phát ra một tiếng cao vút rồi bắn xuống phía dưới. Đồng thời tay còn lại đột nhiên vỗ vào băng trùy cực lớn trước người.
Lúc này hàn quang lóe lên, băng trùy dài hơn một trượng liền hóa thành một đạo ánh sáng màu lam bắn đi.
Cùng lúc đó, vốn dĩ Bạch Cốt Hạt đang nằm trên mặt đất, cái đuôi bỗng nhiên đập mạnh xuống đất, một lần nữa bổ nhào về phía quái vật nửa Giao.
Quái vật nửa Giao mắt thấy cảnh này, trong mắt hiện lên môt tia hung quang, nó gào lên một tiếng thật lớn, tóc đỏ đầu đầy dựng đứng lên, một cái đầu Giao cực lớn màu đỏ thắm hiển hiện sau lưng.
← Ch. 0142 | Ch. 0144 → |