← Ch.0197 | Ch.0199 → |
Dịch giả: hungprods
Liễu Minh đương nhiên không có ý kiến gì với điều đó, lúc này liền lấy ra một cái túi da từ trong ngực áo ném về phía đối phương.
Tiền đông chủ đưa tay bắt lấy, sau khi mở túi nhìn lướt qua bên trong liền khẽ gật đầu, tiếp đó vẫy tay một cái.
Nàng thị nữ xinh đẹp kia lập tức thướt tha bước tới.
Tay áo Liễu Minh run lên, thu lại toàn bộ ba thứ trên chiếc khay bạc.
Sau thời gian uống hết một chén trà nhỏ, khi Liễu Minh đi ra từ một cánh cửa bên hông đại điện, tu luyện giả họ Nam đội mũ rộng vành kia được một tên tùy tùng dẫn dắt cũng vừa khéo đi tới trước mặt.
Gã vừa nhìn thấy Liễu Minh, bước chân liền dừng lại.
"Vừa rồi đa tạ đạo hữu tương trợ, nếu không Nam mỗ thực sự là không có cách nào lấy được cơ quan chiến giáp này. Tuy nhiên Nam mỗ là người không thích thiếu nợ người khác, sau này nếu đạo hữu cần chế tác cơ quan khí cụ nào, chi bằng đến Nam Trúc Tự một chuyến, Nam mỗ sẽ tận lực giúp đỡ." Tu luyện giả họ Nam bỗng nhiên mở miệng nói, tiếp đó tay áo run lên, một thanh trúc bài màu vàng nhạt bắn về phía Liễu Minh.
"Nếu đạo hữu đã nói như vậy, Càn mỗ mà từ chối thì thật bất kính." Liễu Minh nghe thế mặc dù có chút bất ngờ, nhưng đương nhiên sẽ không từ chối việc tốt đưa đến tận cửa này. Hắn lập tức đưa tay bắt lấy trúc bài, sau đó sải bước đi qua người đối phương.
Khi hắn trở lại chỗ ngồi trong đại điện, trên bệ đá đã xuất hiện bốn gã Linh Đồ đeo mặt nạ màu xanh đen dữ tợn, hơn nữa sau khi bọn gã đứng quay mặt ra bốn phía đài cao, mới có một thị nữ dung mạo tuyệt sắc hơn xa mấy thị nữ lúc trước, tay nâng một cái bình nhỏ màu vàng nhạt, cẩn thận từng li từng tí bước lên đài cao.
Miện lão nhận lấy bình nhỏ màu vàng, sau đó thần sắc nghiêm nghị nói với mọi người trong đại điện:
"Tiếp theo chính là kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng trong đại hội đấu giá lần này, cũng là vật phẩm áp trục có giá quy định cao nhất, tin tưởng có không ít đạo hữu đã nghe được chút phong thanh từ lâu rồi. Đúng vậy, vật này chính là một phần Thiên Tinh Chân Sát mà Bách Linh Cư chúng ta đã bỏ ra vô số tâm huyết cuối cùng mới mua được. Chân Sát này cực kỳ quý hiếm, thậm chí số lần xuất hiện trên toàn bộ đại lục Vân Xuyên cũng tuyệt đối không quá năm ngón tay. Cương Khí cô đọng từ Chân Sát khí này, chẳng những có được hiệu quả tuyệt hảo trên hai mặt công kích phòng ngự, mà ban đêm còn có thể củng cố Tinh Thần lực, có hiệu quả không thể tưởng tượng nổi trong việc phụ trợ tu luyện."
Lão giả vừa nói xong lời này liền hít sâu một hơi mở nắp bình nhỏ màu vàng ra, sau đó sử dụng Pháp lực kích nhẹ vào đáy bình.
"Phốc" một tiếng!
Từ bên trong miệng bình bay ra một dải sáng màu vàng, sau khi bay múa cao thấp xung quanh bình nhỏ một hồi, trong hư không quanh nó liền xuất hiện từng điểm sáng màu vàng lấp lánh không thôi, trông hệt như những ngôi sao trên bầu trời, cực kỳ mờ ảo diễm lệ.
"Đó chính là Thiên Tinh Chân Sát ư, quả nhiên bất phàm!"
Có người biết rõ vật phẩm đấu giá cuối cùng này là Thiên Tinh Chân Sát, nhìn dị tượng xuất hiện trên bệ đá không rời mắt, lẩm bẩm nói.
Về phần những người hoàn toàn không biết tí gì về chuyện này, lại càng trợn mắt há mồm, nheo mày líu lưỡi nhìn không thôi.
Vài gã thần thần bí bí trong đại điện, thái độ luôn thờ ơ với những vật phẩm đấu giá lúc trước, lúc này tinh thần cũng cực kỳ chấn động, ánh mắt tràn đầy vẻ thèm muốn nhìn chằm chằm vào bình nhỏ màu vàng không chớp mắt.
"Tốt rồi, lão phu cũng không cần nói thêm những chuyện khác nữa, một phần Thiên Tinh Chân Sát này, giá quy định hai mươi vạn Linh Thạch, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn năm nghìn Linh Thạch!" Miện lão đợi đám người trong đại điện bình tĩnh một chút, sau đó mới thu dải sáng màu vàng trở lại bình nhỏ, điềm tĩnh nói.
"Hai mươi mốt vạn!"
Một người toàn thân giấu trong áo choàng màu xám lập tức ra giá!
"Hai mươi ba vạn!"
Một người khác đeo mặt nạ quỷ dữ tợn lập tức không do dự tăng giá lên hai vạn.
"Hai mươi tư vạn!"
Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo như ma quỷ vang vọng không dứt trong đại điện.
"Hừ, cứ thêm một chút như vậy đến bao giờ mới có thể kết thúc, lão phu ra giá ba mươi vạn Linh Thạch, xem xem có ai dám tranh giành với ta." Một thanh âm già nua cuống tiếu một trận rồi nói.
Mức giá này vừa công bố, chẳng những khiến cho hai mắt vô số người trợn lớn, mấy người ra giá ban đầu kia lại càng kinh sợ.
Trong lúc nhất thời, cả tòa đại điện chìm trong yên lặng!
******
Nửa canh giờ sau, Liễu Minh xuất hiện một mình trên một con đường khá vắng vẻ, hai bên ngoài mấy gian cửa hàng thoạt nhìn rất cũ nát, cả con đường cũng chẳng có mấy người.
Nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến điều này, vẫn tiếp tục chậm rãi bước đi, hơn nữa sau khi rẽ trái quành phải mấy cái, bỗng nhiên đi vào trong một con hẻm không một bóng người.
Liễu Minh nhìn qua trong hẻm một lượt, sau đó bỗng nhiên nói một câu:
"Sau khi ta ra khỏi hội đấu giá, đạo hữu vẫn luôn đi theo sau. Tu vi của ngươi so với ta cũng là người tám lạng kẻ nửa cân mà thôi, ngươi thực sự cho rằng có thể qua mắt được Càn mỗ sao?"
"Hừ! Quả nhiên ngươi chính là Càn tiên sinh nổi danh gần đây của Bách Linh Cư kia! Nếu đã như vậy, thiếp thân cần phải hỏi tiên sinh một số chuyện, vì sao tiên sinh phải phá hư chuyện tốt của ta trong hội đấu giá?" Trước lối vào con hẻm nhỏ sau lưng Liễu Minh bỗng nhoáng lên một bóng người, một bóng dáng thon thả lặng yên không một tiếng động đứng chắn ở đó.
"Ra là Hồ tiên tử, tại hạ cứ tưởng rằng là Thạch đạo hữu." Liễu Minh thản nhiên trả lời một câu, sau đó quay người lại.
Chỉ thấy sau lưng hắn không xa, một thiếu phụ mặt đeo mạng che bằng lụa màu trắng, đầu đầy châu ngọc, nhưng hai mắt lại lộ ra sát khí, đang lạnh lùng nhìn hắn.
Tuy hơn nửa khuôn mặt nàng này đều bị che khuất, nhưng hai mắt và hai đầu lông mày trông rất quen thuộc lại khiến Liễu Minh có chút ngẩn ngơ, không kìm được mà nhìn chăm chú vào gương mặt đối phương với vẻ hoài nghi.
"Không ngờ Càn tiên sinh trong lời đồn lại là một gã háo sắc!"
Thiếu phụ che mặt thấy cảnh này, trong lòng giận dữ, giọng nói càng thêm phần lạnh lẽo.
"A, Hồ đạo hữu vừa nói gì vậy! Thật có lỗi quá, vừa rồi Càn mỗ chợt phát hiện đạo hữu rất giống một người, cho nên có chút thất thần a." Lúc này, Liễu Minh mới giật mình tỉnh táo lại từ cơn mê muội, cười cười ôm quyền nói.
"Giống một người? Càn đạo hữu cho rằng thiếp thân có thể tin được lời đó sao? Được rồi, việc này không nói nữa, dường như đạo hữu vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta lúc trước!" Hồ Xuân Nương nửa tin nửa ngờ, nhưng thần sắc cuối cùng cũng hòa hoãn xuống hai phần, hỏi lại.
"Ta có thể trả lời thế nào được? Càn mỗ nhìn trúng mấy cơ quan kia, đương nhiên muốn lấy thứ mình thích. Đạo hữu có nghi ngờ gì sao?" Liễu Minh khẽ cười một tiếng trả lời.
"Cho dù Càn đạo hữu không có ý gì, nhưng làm như thế lại phá hư đại sự của thiếp thân, chuyện này phải xử lý như thế nào đây?" Hồ Xuân Nương hừ một tiếng nói.
"Điều này thực sự là không có cách nào! Hồ tiên tử chỉ có thể coi như là vận khí không tốt. Tuy nhiên, nếu Tiên tử vẫn cảm thấy không cam lòng, chúng ta cũng chỉ có thể tranh đấu một trận. Dù sao đối với tán tu như chúng ta mà nói, nắm tay người nào lớn thì người đó đúng." Liễu Minh cười hắc hắc một tiếng, đáp.
"Được, thiếp thân cũng muốn mở mang kiến thức về bản lĩnh chân chính của Càn tiên sinh. Không biết lúc nào các hạ rảnh rỗi, chúng ta hảo hảo luận bàn một chút!" Thiếu phụ nghe thế, trong lòng sinh ra một chút nghi ngờ, những trên mặt lại không lộ ra chút nào, nói.
"Hôm khác lại thêm phiền phức, luôn hiện giờ đi. Đương nhiên nơi đây không thích hợp cho chúng ta động thủ, không bằng tại đỉnh Thiết Linh Sơn cách cửa Tây Huyền Kinh vài dặm. Càn mỗ đi trước một bước, ở chỗ đó đợi đạo hữu đại giá quang lâm." Liễu Minh cười cười nói, sau đó thân hình khẽ chuyển động, giống như một làn gió lướt qua bên người thiếu phụ.
Hồ Xuân Nương giật mình, nhưng cuối cùng vẫn kịp nhìn thấy Liễu Minh vượt qua người mình trở lại đường lớn, bước đi về phía cửa Tây Huyền Kinh.
"Được, ta cũng muốn xem xem ngươi là dạng yêu ma quỷ quái gì mà dám lớn mật như thế!" Gương mặt thiếu phụ sau lớp mạng che thay đổi một hồi, rút cuộc cũng giậm chân đuổi theo sau.
Mấy canh giờ sau, trên đỉnh một ngọn núi nhỏ cách cửa Tây Huyền Kinh vài dặm.
Liễu Minh và Hồ Xuân Nương đứng từ xa đối mặt nhau.
"Nếu đã tỷ thí, đương nhiên cần một ít tiền đặt cược. Nếu thiếp thân thắng, Càn đạo hữu hãy giao ra mấy vật phẩm cơ quan mới lấy được. Trái lại nếu như đạo hữu thắng, ta sẽ hai tay dâng lên một phần Hỏa Nguyên Chân Sát kia!" Gương mặt Hồ Xuân Nương lạnh như băng nhìn Liễu Minh một lúc lâu, sau đó một tay bỗng nhiên lật lại, lấy ra một cái bình nhỏ màu hồng, không khách khí nói.
"Hỏa Nguyên Chân Sát! Không ngờ một phần vật ấy lại rơi vào trong tay Tiên tử, thảo nào ngươi lại không đủ tài lực để tranh đoạt kiện cơ quan chiến giáp lúc sau. Giá trị một phần này đúng là không chênh lệch nhiều lắm với mấy thứ ta vừa lấy được, cứ quyết định như thế đi." Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, sau đó sắc mặt lần đầu tiên tỏ vẻ ngưng trọng.
"Rất tốt, vậy Càn đạo hữu hãy xem sử lợi hại của Điệp Vũ Đại Pháp thành danh của ta!" Hồ Xuân Nương vừa nói xong liền thu lại bình nhỏ, hai tay áo đột nhiên trùng xuống, sau đó chợt hiện lên từng dải sáng năm màu.
Những dải sáng này nhanh chóng tụ lại thành đoàn, càng ngày càng nhiều, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập non nửa hư không.
Liễu Minh thấy vậy, hai mắt không khỏi nheo lại.
Hồ Xuân Nương bỗng quát khẽ một tiếng, tất cả những đoàn ánh sáng liền quay tít một vòng hóa thành từng con bướm lớn năm màu. Chúng vừa xuất hiện đã khẽ đập cánh, hóa thành Điệp ảnh diễm lệ đầy trời, lao thẳng về phía Liễu Minh.
Cùng lúc đó, thân hình thiếu phụ nhoáng lên, vậy mà cũng lẫn vào trong những Điệp ảnh cực lớn này, không thể phát hiện được nàng ta đang ở đâu.
Trong lòng Liễu Minh hơi rùng mình, nhưng một tay bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, lập tức trước người hiện lên từng điểm sáng màu xanh, bảy tám đạo Phong Nhận phát ra tiếng xé gió bắn đi.
"Đương", "Đương" vài tiếng.
Phong Nhận màu xanh vừa mới chui vào trong tầng tầng lớp lớp Điệp ảnh đã bị vật gì đó đánh ngược trở lại.
Liễu Minh thấy vậy không do dự chút nào, tay áo run lên, mấy quả cầu lửa đỏ thẫm từ trong đó bắn ra.
"Oanh", "Oanh" vài tiếng.
Quả cầu lửa còn chưa tới gần màn Điệp ảnh đã bị mấy đạo hàn quang từ trong đó bay ra chém vỡ.
Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, khí đen bên ngoài cơ thể bỗng nhiên cuồn cuộn bốc lên, lập tức hóa thành mấy cái xúc tu màu đen điên cuồng vũ động.
Đúng lúc này, Điệp ảnh đầy trời đột nhiên cuốn một cái, liền giống như tầng tầng mộng ảo tươi đẹp bao phủ lên Liễu Minh.
Liễu Minh được màn sáng do những xúc tu màu đen biến thành bảo vệ, đứng ở phía xa lạnh lùng nhìn Điệp ảnh rực rỡ xoay quanh bốn phía, tinh quang trong hai mắt chớp động không thôi, trong tay không biết từ bao giờ đã nắm chặt một thanh đoản kiếm màu xanh nhạt.
Bỗng nhiên Điệp ảnh bốn phía tụ lại, hóa thành hai đạo hàn quang từ hai hướng khác nhau chém tới phía hắn.
"Đương", "Đương" hai tiếng.
Cổ tay Liễu Minh run lên, hai đạo Kiếm khí màu xanh chém chuẩn xác vào hai đạo hàn quang đang bắn tới.
Tiếp đó hắn lại quát khẽ một tiếng, thanh đoản kiếm trong tay vung lên, bỗng nhiên vô số Kiếm khí màu xanh phun ra, hóa thành một vòng tròn màu xanh như trăng rằm phóng lên trời.
← Ch. 0197 | Ch. 0199 → |