← Ch.0312 | Ch.0314 → |
Dịch giả: ngayxanh
Biên: nila32
"Ma Mãng? Ngươi nói đây là một con Ma thú Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ, mà không phải là Yêu thú bình thường?" Mặc dù Liễu Minh luôn luôn tỉnh táo, nhưng nghe nói như thế cũng không khỏi lớn tiếng thất thanh.
Với tu vi và thân phận hiện giờ của hắn, tất nhiên không có khả năng giống như Linh Đồ mới nhập môn, đối với sự khác nhau giữa Yêu thú và Ma thú hoàn toàn không biết gì cả được. Liễu Minh hoảng sợ, ý nghĩ chuyển động, liền đem mọi ghi chép liên quan đến Ma thú từ trên điển tịch đảo qua một lượt trong lòng. Hiển nhiên, Ma thú là gọi chung các loài yêu thú do bị ma khí xâm nhiễm mà sinh ra biến dị. Nghe nói một khi Yêu thú đã biến dị thành Ma thú, chẳng những thân hình sẽ sinh ra dấu hiệu Ma hóa, tính tình cũng trở nên cuồng bạo khát máu vô cùng, thực lực bản thân so với cùng giai Yêu thú cũng mạnh hơn phân nửa hơn nữa còn có một bộ phận thần thông Ma hóa không thể tưởng tượng nổi, thật sự là tồn tại vô cùng khủng bố.
Cũng may toàn bộ Vân Xuyên Đại Lục, cũng không có mấy địa phương còn tồn tại Ma khí, hơn nữa phần lớn những địa phương này cũng bị các đại tông môn Ma Đạo chiếm cứ hết rồi, căn bản sẽ không để cho Yêu thú bình thường tiến lại gần. Cho nên mấy ngàn năm qua, Ma thú tại Vân Xuyên Đại Lục từ lâu cũng đã tuyệt tích, chỉ còn được xem là tồn tại trong truyền thuyết. Vậy mà hôm nay ở trong Trấn Yêu Tháp lại xuất hiện một con Ma thú Ngưng Dịch hậu kỳ, thử hỏi làm sao Liễu Minh không chấn động được.
"Thì ra là một con Ma thú, cũng khó trách Hàn huynh đệ không có nắm chắc mười phần. Tuy nhiên Trấn Yêu Tháp không phải chỗ phong ấn Yêu thú ư? Làm thế nào lại xuất hiện một con Ma Mãng được?" Liễu Minh cuối cùng cũng đã khôi phục vẻ trấn định, nhưng mặt vẫn lộ ra vẻ ngưng trọng rồi hỏi.
"Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, hình như là con Ma Mãng này ở trong tầng thứ sáu bỗng nhiên xuất hiện. Thế nhưng là trước kia tại tầng thứ năm chưa bao giờ có người gặp qua. Cũng có khả năng là từ Bí Cảnh vô duyên vô cớ trực tiếp chui ra." Thiếu niên miễn cưỡng trả lời.
"Nói như vậy, Trấn Yêu Tháp này cùng với Bí Cảnh ở bên trong giống nhau, có thể sẽ có tồn tại Ma khí?" Liễu Minh có chút động dung.
"Cái này cũng khó mà nói được. Bổn tông cũng đã từng phái người tiến vào trong Bí Cảnh tìm tòi qua rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ phát hiện bên trong có tồn tại Ma khí." Thiếu niên lo nghĩ nói.
"Chẳng qua là chưa phát hiện được mà thôi, cũng không thể khẳng định là bên trong Bí Cảnh thật sự không có tồn tại Ma khí. Tất nhiên, cái đó đối với Liễu mỗ cũng không có quan hệ gì. Nhưng hiện tại nếu nói đúng là Ma Mãng, đích thật cũng có chút khó đối phó. Tuy nhiên Hứa đạo hữu đã dám để cho ngươi tiến vào nơi đây, hẳn có lẽ cũng chuẩn bị sẵn một ít thủ đoạn đặc thù?" Liễu Minh suy tính một chút rồi hỏi.
"Phái, trong tay của ta có hai tấm Phù Lục, một bộ trận kỳ và một kiện Linh Khí đặc thù do Chưởng môn giao cho trước khi xuất phát, đối phó Ma thú có lẽ cũng sẽ có chút tác dụng khắc chế" Hàn Lê không lưỡng lự trả lời.
"Nếu chỉ có vậy mà nói, ta và ngươi liên thủ cũng không phải là không thể cùng con Ma Mãng này đánh một trận. Tuy nhiên đến lúc đó nếu muốn chọn sách lược để dùng, cũng không thể chọn cứng đối cứng với con mãng xà này được. Nếu không, mặc dù ta và ngươi có thể thắng, cũng sẽ nhận được một kết cục thắng thảm." Liễu Minh một tay sờ cằm như có điều suy nghĩ rồi mới nói ra.
"A, chẳng lẽ Liễu huynh có chủ ý gì tốt?" Thiếu niên trừng mắt nhìn rồi hỏi.
"Hàn huynh đệ, trước hết ngươi hãy đem tất cả mọi tin tức liên quan đến Ma Mãng mà ngươi được biết, đều nói qua cho ta một lần, kể cả hoàn cảnh của chỗ cư trú của con thú này, cùng với một ít tình huống của tầng thứ sáu." Liễu Minh thần sắc trịnh trọng nói.
"Những cái này không có vấn đề. Tầng thứ sáu là..." Thiếu niên miệng liền đáp ứng, bắt đầu từ từ thuật qua mọi việc.
Liễu Minh chăm chú lắng nghe, cũng thỉnh thoảng gật đầu.
Tại hai tòa loạn thạch trên núi, ;Đơn Cam' lơ lửng trong không trung, tất cả trận bàn bay múa bên người, cùng nhau tương tác cộng hưởng liên tục phát ra tiếng ông ông, và ra đủ mọi màu sắc hào quang. Trên mặt đất, có bảy tám cỗ thi thể sừng hươu khổng lồ, bị chém thành mấy chục khối nằm ngang đầy đất. Đơn Cam nhìn chằm chằm vào trận bàn bên người, trên mặt hiện ra đầy vẻ kinh hỉ:
"Rút cuộc đã có phản ứng. Ta biết ngay, thứ đó khẳng định đã bị phong ấn tại nơi đây. Rất tốt, chỉ cần đã tìm được chỗ phong ấn, liều mạng tổn thất một nửa tuổi thọ của thân thể này, chắc cũng có thể cưỡng ép mở ra được một cái cửa vào."
Thanh niên thì thào mấy câu nói đó, rồi tay áo run lên, lập tức từ đó bay ra chằng chịt vô số quang cầu, cũng hướng bốn phương tám hướng kích bắn đi, chợt vài cái chớp động rồi biến mất không thấy bóng dáng. Phía dưới mặt đất, một khoảng lớn hơn gần mẫu kịch liệt run rẩy liên tục, từ đó từng tấm bia đá lại ngoi lên mãnh liệt, chằng chịt nhiều hơn chừng trăm khối, cái lớn nhất cao khoảng mười trượng, nhỏ nhất cũng cao ba bốn trượng, mặt ngoài mỗi một khối đều khắc rõ rất nhiều Linh văn màu đen, hơn nữa riêng phần đỉnh được khảm nạm một viên Tinh Thạch đen tuyền, mơ hồ hợp thành một tòa pháp trận cực lớn.
'Đơn Cam' cúi đầu nhìn nhìn đại trận phía dưới, trên sắc mặt lộ ra một tia đau lòng. Mặc dù những tấm bia đá phía dưới này chỉ được dùng một lần duy nhất, nhưng tài liệu chế tạo thưa thớt khó tìm, dù cho trước đây hắn là thân gia đệ nhất nhân ở Vân Xuyên, cũng phải hao phí trọn vẹn hơn trăm năm thời gian mới gom đủ được. Nếu lần này thi pháp không thành công, chỉ sợ căn bản cũng không có khả năng làm lại lần thứ hai. Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, cắn răng lấy ra một cái sừng cong màu trắng bằng hổ phách từ trong ngực, mặt ngoài phảng phất sáng óng ánh long lanh, bên trong mơ hồ có một tia dung nham giống như rặng mây đỏ chớp động không ngừng.
Chỉ thấy 'Đơn Cam' đem sừng cong hướng trước người để xuống, hai tay lại chà xát một cái, liền đem hổ phách cứng rắn nghiền nát thành bột phấn óng ánh, rồi phóng rơi vãi xuống trong đại trận. Những bột phấn óng ánh này vừa rơi xuống, liền lập tức nhập vào trong pháp trận phía dưới, tất cả đều chui vào trong tấm bia đá không thấy bóng dáng. Tấm bia đá nguyên bản nhìn như màu xám trắng, ở bên trong hào quang chớp động, toàn bộ lại liền biến thành màu sắc hơi mờ. 'Đơn Cam' thấy vậy, lúc này một tay mới giơ lên, một đạo pháp quyết, sớm đã chuẩn bị tốt, hướng phía dưới bắn ra.
"Phốc" một tiếng, pháp quyết liền chui vào một khối bia đá ở trong trung tâm không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, tấm bia đá này khẽ run lên, tiếp theo những tấm bia đá khác ở bên cạnh liên tiếp lóe sáng lên, vô số phù văn màu đen nhạt từ trên tấm bia đá phấp phới chui ra, mơ hồ hình thành bóng dáng một cái cự phù. Đúng lúc này, 'Đơn Cam' mới từ từ đáp xuống, vừa vặn rơi vào bên trong bóng phù, tiếp theo một tay bấm niệm pháp quyết, mấy cái trận bàn bên người đột nhiên cùng hướng một chỗ bay đi, lập tức hợp nhất thành một cái cự bàn to xấp xỉ bằng chậu rửa mặt. Sau khi cự bàn quay tít một vòng, một cỗ hấp lực từ trong đó quay cuồng thoát ra. Phù văn màu đen bốn phía dốc sức giống như liều mạng, dũng mãnh hướng vào trong trận bàn cực lớn lao tới, làm cho thể tích của nó lần nữa điên cuồng tăng lên gấp bội, rồi sau một tiếng trầm đục, một cột sáng màu đen từ đó bắn ra, mục tiêu đúng là chỗ hư không chính giữa hai tòa tiểu sơn.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Chỗ hư không kia, lúc đầu nhìn như trống rỗng, sau khi bị màu đen cột sáng bắn lên đánh trúng, lúc này vô hình chấn động một hồi rồi run rẩy mở ra, tiếp theo phụ cận chỗ hư không sau một hồi mơ hồ, chợt hiện ra một cái quang trận cực lớn chớp động ra màn sáng bảy màu, mặt ngoài vô số chữ triện màu vàng di động không ngừng. 'Đơn Cam' thấy vậy, trên mặt càng vui vẻ, đột nhiên há miệng phun một cái, phun ra một ngụm máu tươi chui vào bên trên trận bàn trước mặt. Ở bên trong cột sáng màu đen được chiếu ra từ mâm tròn, chợt có nhiều hơn sắc đỏ tươi nhè nhẹ, cực lớn quang trận nguyên bản đang lẳng lặng bất động, cũng bắt đầu hơi có chút run rẩy rung lên. 'Đơn Cam' chứng kiến cảnh này, sắc mặt lại biến đổi, trong nội tâm không khỏi có chút âm thầm kêu khổ không ngừng. Phong ấn này trình độ lợi hại vậy mà còn hơn hắn dự đoán trước đó, dựa theo tình hình hiện tại, nếu muốn giải khai phong ấn mà nói, chỉ sợ sẽ mất không ít thời gian, hiện tại thọ nguyên lực của thân thể này chỉ sợ cũng phải hao tổn thêm nữa. Tuy nhiên, nếu như đã tìm được nơi phong ấn, hắn tất nhiên sẽ tuyệt đối không có khả năng có bất cứ cử động lùi bước nào, chỉ có thể từ trong lòng móc ra đan dược nuốt vào, rồi cách mỗi đoạn thời gian phun ra một ngụm tinh huyết, làm cho uy lực của cột sáng màu đen luôn luôn bảo trì tại trạng thái lớn nhất. Quang trận màu vàng trong hư không, ở dưới sự trùng kích liên tục của cột sáng màu đen, cuối cùng ở mặt ngoài vốn đã rung động cũng nổi lên từng vòng ánh sáng màu vàng.
...
Hai người Liễu Minh, với điều kiện tiên quyết là không có chủ động trêu chọc trung kỳ Yêu thú trung kỳ khác, cũng đã đi ra rừng cây, rồi rất thuận lợi dựa theo địa đồ tìm được pháp trận tiến tới tầng thứ sáu, cuối cùng ở bên trong bạch quang chớp động, toàn bộ mơ hồ không thấy bóng dáng. Liễu Minh thoát ra từ mê muội, một lần nữa mở đôi mắt ra, sau khi hướng mọi nơi quét qua, không khỏi khẽ giật mình. Chỉ thấy rằng tuy thân hắn và Hàn Lê ở bên trong pháp trận, nhưng ở bên ngoài màn sáng màu trắng, toàn bộ là cát vàng mênh mông bát ngát dài đằng đẵng.
"Đây là có chuyện gì? Dựa theo lời Chưởng môn sư huynh nói nơi đây có lẽ phải giống tầng thứ năm, chỗ đặt pháp trận phải ở trong đại điện chứ. Khu vực xung quanh cũng không phải là sa mạc, mà phải là một cái hồ nước khổng lồ mới đúng." Thiếu niên chứng kiến cảnh sắc bốn phía, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, trên mặt tràn đầy biểu lộ giật mình.
"Nếu là hứa Chưởng môn tự mình nói ra, nghĩ đến có lẽ cũng không có giả dối. Xem ra sa mạc bên ngoài hẳn là gần đây mới hình thành, nếu không cũng không có cách nào giải thích thông suốt được." Liễu Minh sau khi chau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng mới phán đoán nói.
"Mới gần đây? Nhưng Kim sư huynh lần trước tiến vào tầng thứ sáu cũng mới là chuyện mấy năm trước mà thôi!" Thiếu niên vẫn thì thào nói ra.
"Nếu là như vậy, con Ma Mãng kia có lẽ còn phiền toái hơn so với trong dự liệu, tựa hồ còn trực tiếp đem cả hang ổ đến khu vực xung quanh. Như thế, phương pháp xử lý mà trước đây chúng ta nghĩ ra, chỉ sợ cũng không cách nào dùng tới rồi." Sau khi Liễu Minh đem ánh mắt vừa thu lại, sắc mặt âm trầm nói.
" Ý tứ Liễu huynh là.." Hàn Lê tuy rằng tư chất hơn người, nhưng dù sao kinh nghiệm xử lý tình huống quá ít, nghe vậy cũng không khỏi theo bản năng hỏi.
"Cái khác tạm thời không nói, trước tiên phải xem một chút con Ma Mãng kia có ở ngay bên ngoài hay không." Liễu Minh ánh mắt chớp động nói, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay hướng trên trán điểm tới một điểm.
Lập tức một cỗ Tinh Thần lực khổng lồ từ hai đầu lông mày tuôn ra, hướng bốn phương tám hướng quét qua. Hàn Lê ở một bên thấy vậy, cũng đồng dạng thi pháp dò xét khu vực xung quanh. Sau không tới một lát công phu, hai người trước sau liền thu pháp thuật.
"Vậy mà không có ở xung quanh đây! Xem ra con Ma Mãng này cũng không phải là ngu ngốc, biết nếu ở chỗ cách quá gần màn sáng phòng hộ, đối với nó sẽ mười phần bất lợi. Nếu đã là như thế, vậy đi ra ngoài trước thôi. Con ma thú này, hơn phân nửa có lẽ ở địa phương cách đây ngoài mười dặm." Liễu Minh sau khi vừa đưa cánh tay hạ xuống, liền nói ra như thế.
"Ngoài mười dặm! Liễu huynh như thế giống như khẳng định?" Thiếu niên bộ dạng có chút ngoài ý muốn
"Hắc hắc, nếu như con Ma Mãng này đã có một ít linh trí, cũng không có mai phục ở bên ngoài pháp trận, liền chắc chắn cũng sẽ không ở khu vực cách chỗ này quá gần. Nếu không căn bản là vẽ vời cho thêm chuyện ra rồi! Tuy nhiên sau đó làm cách nào tìm được Ma thú, còn cần đạo hữu ra tay hỗ trợ." Liễu Minh thập phần trấn định trả lời.
"Không có vấn đề! Lần này ta mang đến một tấm Phù Lục, vừa vặn có thể truy tung ra vị trí đại khái có Ma khí." Hàn Lê không cần suy nghĩ nói ra.
"Như vậy thì càng tốt. Trước tiên phải tìm được con Ma Mãng này, sau đó tại xung quanh bố trí pháp trận xuống, rồi lại cân nhắc những chuyện khác."Liễu Minh thở khẽ một hơi nói, rồi bước đi ra bên ngoài màn sáng.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, cũng không thật sự có ý tứ phản đối, sau cùng đi theo ra bên ngoài màn sáng, rồi một tay lấy ra tấm Phù Lục màu vàng nhạt, thoắt một cái đón gió lăng không tự cháy bay lên.
← Ch. 0312 | Ch. 0314 → |