← Ch.0380 | Ch.0382 → |
Dịch giả: duocsybinh
Biên: nila32
Lúc Liễu Minh thu hồi ánh mắt, phục hồi lại tinh thần, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng.
Bởi vì hắn phát hiện, đám người bên kia ngoại trừ mấy tên thủ lĩnh có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ cùng hai tên lính khác đi theo gã, thì cách đó không xa lại nhiều ra một lão già đầu tóc lộn xộn. Lão giả sắc mặt trắng bệt, người mặc một bộ trường bào màu xám cũ nát, bộ mặt giăng đầy nếp nhăn, hai má là những vết sẹo tung hoành, đôi mắt nhìn đục ngầu có chút nheo lại, thoạt nhìn tựa như lão già sắp chết, nhưng sinh cơ phát ra lại vô cùng mạnh mẽ. Lão giả đứng tại chỗ, trong lúc mơ hồ cùng cảnh vật chung quanh hòa làm một thể. Với Tinh Thần lực khổng lồ của Liễu Minh cũng không có cách nào cảm ứng được tu vi của lão cao thấp thế nào.
Lúc Liễu Minh vẫn còn cẩn thận đánh giá người này, thì tên thủ vệ cầm đầu sắc mặt thập phần cung kính chậm rãi đi đến bên lão giả, cúi thấp người, thấp giọng không biết đang nói cái gì.
Lão già mặt sẹo bỗng nhiên mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Minh, sắc mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó khẽ gật đầu một cái, ba gã thủ vệ liền cung kính vội vàng ly khai nơi đây. Cứ như vậy, tại chỗ chỉ còn hai người Liễu Minh cùng lão già bộ dáng như sắp chết kia.
"Lão phu không biết ngươi lai lịch ra sao, cùng với chuyện vì sao Hải Hoàng đại nhân tự mình điểm danh đem ngươi đưa tới đây. Nhưng nếu như đã đến nơi đây, toàn bộ sống chết của ngươi liền nằm trong tay lão phu, điểm ấy ngươi nên hiểu rõ ràng?" Thanh âm của lão không lớn, nhưng truyền vào trong tai lại rõ ràng như thường.
Liễu Minh thần sắc lạnh nhạt, mắt cũng không chớp cái nào. Mặt sẹo lão giả thấy vậy, hắc hắc một tiếng về sau, lại cũng không hề động phẫn nộ, ngược lại tiếp tục nói:
"Ở chỗ này làm Quáng Nô, chỉ có hai cái quy củ. Một là không được vọng tưởng đào tẩu, nếu không chỉ cần bắt được, lập tức giết ngay tại chỗ, tuyệt sẽ không có chút tử tế. Hai là mỗi tháng đều phải nộp lên một mức khoáng thạch nhất định, đổi lấy giải dược Hải Hoàng Đan của tháng đó, nếu không trong ba ngày sẽ độc phát thân vong."
Ngay khi nghe được năm chữ "giải dược Hải Hoàng Đan giải dược", thần sắc họ Liễu mới hơi động một chút, giờ mới biết viên đan dược mà mình ăn là cái thứ gì. Nghe lão giả nói, mỗi tháng làm cho một viên giải dược, nhưng chỉ là áp chế tác dụng tạm thời mà thôi. Lão giả sau khi nói xong, gặp Liễu Minh mặt lộ vẻ trầm tư, lại cất tiếng hỏi lần nữa:
"Ngươi còn có gì không rõ không?"
Liễu Minh ánh mắt lóe lên, nhàn nhạt hỏi:
"Nếu như ta có thể nộp dư khoáng thạch so với yêu cầu thì sao?"
Lão giả nghe vậy, khẽ nở nụ cười:
"Nếu như ngươi có thể nộp Quáng Thạch nhiều hơn quy định, thì có thể tới chỗ ta đổi lấy chỗ tốt, dù ngươi là Quáng Nô nhưng ta cũng sẽ không xử quá mức với ngươi. Bất quá để được như vậy, ngươi trước hết nghĩ biện pháp sống được sau một tháng đi hãy tính chuyện khác."
Lão giả nói xong lời này, cũng không đợi Liễu Minh nói cái gì, bàn tay khô quắt duỗi ra, từ trong lấy ra một khối pháp bàn, toàn thân hiện lên màu bạc, hào quang thu lại, Pháp bàn lớn hơn hai bàn tay một chút, bên trên mập mờ lưu chuyển linh văn.
Lão giả một tay vỗ lên trên pháp bàn, khuôn mặt bỗng nhiên nghiêm nghị trong miệng nói lẩm bẩm, đồng thời tay phải đem pháp bàn nâng lên khiến cho Pháp lực trong cơ thể quán chú vào đó. Pháp bàn hình tròn lập tức pháp ra màn sáng gai bạc chói mắt. Màn sáng màu lam bao phủ quang cửa động quật, tức thì rung lên, vang ra âm thanh đinh tai nhức óc, mặt đất chung quanh cũng chấn động kịch liệt, bên trong lam màn thình lình hiện ra một phù trận chói sáng.
"Mở!"
Lão giả khẽ quát một tiếng, giương tay đánh ra nhất đạo pháp quyết, bay về phía phù trận cực lớn. Bên ngoài phù trận lúc này từ từ hiện ra từng vòng gợn sóng màu bạc nhạt, trong khoảnh khắc liền mở ra một đạo khe hở. Sau đó hai tay áo lão giả run lên, tuôn ra từng đạo pháp lực. Liễu Minh chỉ cảm thấy thân hình run lên, bản thân liền bị một cỗ man lực kéo tuột về phía khe hở. Trước mắt tối sầm, cả người hắn liền hướng về một chỗ tối đen, cơ thể không ngừng rơi xuống.
...
Cùng một thời gian, trong cung điện ở dưới đáy biển.
Hải Yêu Hoàng mặc trường bào màu trắng, giờ phút này sắc mặt nghiêm chỉnh đang đứng chắp tay, bên cạnh là Lệ Côn cung kính đứng hầu.
" Lời ngươi nói lúc trước là thật hay giả?" Hải Yêu Hoàng nhàn nhạt hỏi.
Lệ Côn giống như sớm đã biết được câu hỏi, mặt không đổi sắc hồi đáp một cách chắc chắn:
"Thật sụ là có việc này, Thương Hải Vương Tộc trong lúc vô tình có người đạt được một tầng đầu tiên, hôm nay ý định muốn thi triển cấm thuật nguyền rủa nghịch thiên nào đó trong ‘Thất Tinh Đoạt Hồn Đại Pháp ’, muốn mượn thứ này ám toán thất hồn ngũ phách của Ngài."
"Hắc hắc, cũng thật đáng thương cho những lão quái vật Hải Tộc đã cất công tìm tới môn đại pháp này!" Thanh niên áo trắng nghe nói mấy chữ 'Thất Tinh Đoạt Hồn Đại Pháp’ liền hắc hắc cười lạnh vài tiếng rồi nói.
Đó là Thượng Cổ cấm thuật, y tự nhiên cũng có nghe nói qua. Chẳng qua là loại đại pháp này thi triển cần điều kiện cực kỳ hà khắc, chẳng những cần gom đủ bảy tên cường giả Giả Đan kỳ, càngquan trọng hơn là phải có tinh huyết của kẻ muốn ám toán, cộng thêm vô số tài liệu trân quý mới có thể thành công. Hơn nữa loại này cấm thuật đã sớm thất truyền nhiều năm ở khu vực Thương Hải, tuy rằng không biết hôm nay Thương Hải Vương Tộc bên kia như thế nào lại có được phương pháp này, hơn nữa chuẩn bị đã đến thời khắc mấu chốt. Nhưng mà nếu như từ trong miệng Lệ Côn nói ra, nghĩ đến không thể là chuyện không nói có Hải Yêu Hoàng trong nội tâm trầm tư một phen về sau, trên mặt nụ cười thu, nghiêm nghị hỏi Lệ Côn:.
"Ngươi nhưng còn có sự tình khác chưa báo cho Bổn Hoàng biết?"
Lệ Côn cảm giác được ánh mắt lạnh như băng rét thấu xương của Y, trong nội tâm khẽ run lên, vội vàng mở miệng nói:
"Theo tại hạ biết, Thương Hải Vương Tộc chuẩn bị khi đang quyết chiến cùng bệ hạ, sẽ đột nhiên thi triển phương pháp này, sau đó nhân lúc thực lực đại nhân suy yếu, sẽ đem người đánh chết tại chỗ. Dù sao Lệ mỗ cũng không phải dòng dõi chính thống của bọn họ, cho nên tình báo cũng chỉ biết tới đó, muốn biết hơn nữa thật sự là không thể ạ."
"Đợi đến thời điểm quyết chiến, mới thi pháp ám toán! Bọn hắn cho rằng đây là ý kiến hay sao chứ!" Hải Yêu Hoàng hừ một tiếng, mặt lộ vẻ do dự nói.
Thời gian một nén nhang qua đi, Lệ Côn cung kính thối lui ra khỏi đại điện. Nhìn theo bóng lưng Lệ Côn phía xa, trong mắt Hải Yêu Hoàng ánh sáng lạnh chớp động. Thanh Cầm chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng dò hỏi:
"Đại nhân, nếu như người này nói là thật, người ý định ứng đối như thế nào?"
"Yên tâm, trong lòng ta đã có chủ ý, loại cấm thuật nghịch thiên như vậy có thể bố trí một cách dễ dàng hay sao? Coi như là bố trí thành công đi, Bổn Hoàng tự nhiên cũng có thủ đoạn ứng phó."
Nghe Hải Yêu Hoàng nói bộ dạng căn bản không thèm để ý, Thanh Cầm mới tỏ vẻ yên tâm.
"Hải Hoàng đại nhân, người đã được đưa đến!"
Đang lúc Thanh Cầm cùng Hải Yêu Hoàng nói chuyện với nhau, thanh âm Xích Lý đột nhiên vang lên.
Thanh âm vừa mới rơi xuống, Hải Yêu Hoàng liền nhìn thấy một thân xiêm y màu đỏ của Xích Lý, ả đang dẫn theo Diệp Thiên Mi, chậm rãi hướng tiến vào đại điện. Diệp Thiên Mi giờ phút này đã thay một bộ quần áo màu xanh nhìn như một tiểu thư khuê các, dáng người lượn lờ, một đôi mắt đẹp tinh quang lưu chuyển, tăng thêm vài phần diễm lệ, nhưng trên mặt như cũ thần sắc lạnh như băng, một bộ dạng như trước mặt không có người. Hải Yêu Hoàng nhìn thấy Diệp Thiên Mi đến, khí thế trên người đột nhiên thu lại, khuôn mặt bỗng nhiên mỉm cười, bộ dáng tao nhã, cánh tay khoát lên, ý bảo hai người Thanh Cầm lui ra ngoài.
"Hải Hoàng đại nhân, thuộc hạ xin được cáo lui trước!"
Thanh Cầm thấy thế lập tức hiểu ý, không dám do dự chút nào, một bên Xích Lý mặt hiện lên vẻ chần chờ, liếc nhìn Thanh Cầm một cái, sau đó liền lặng yên đi ra ngoài. Diệp Thiên Mi đứng cách Hải Yêu Hoàng ngoài ba trượng, mặt không biểu tình nhìn người trước mắt, không có ý mở miệng nói chuyện. Mà Hải Yêu Hoàng trước cô gái tuyệt sắc, trong mắt tràn đầy vẻ hân thưởng.
"Không biết mấy ngày nay, tiên tử có hài lòng với gian phòng mà Bổn Hoàng an bài hay không?" Hồi lâu sau, vẫn là Hải Yêu Hoàng mở miệng nói trước, thanh âm dị thường nhu hòa.
Diệp Thiên Mi nghe nói chuyện đó, đôi mi thanh tú lơ đãng khẽ nhíu, nhưng cũng không trực tiếp trả lời đối phương, ngược lại đưa mắt nhìn ra cửa một cách hờ hững:
"Những lời này cũng không cần nói, các hạ gọi ta đến đây, rốt lại là có chuyện gì?"
Hải Yêu Hoàng nghe vậy, tức thì cười cười trả lời:
"Nếu đã như vậy, Bổn Hoàng cũng nói thẳng. Không biết chuyện song tu mà ta đề nghị trước đó, tiên tử đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Việc này dễ thôi, ngươi chịu thả sư điệt ta ly khai nơi này, ta liền cân nhắc việc này."
Hải Yêu Hoàng vừa dứt lời, Diệp Thiên Mi lông mày nhíu lại, không cần suy nghĩ liền trả lời.
"Diệp tiên tử trả lời như thế, không khỏi quá coi thường bổn tọa rồi. Loại điều kiện này, không cần nhiều lời." Trong nội tâm Hải Yêu Hoàng sớm đã đoán trước, nghe nàng nói như vậy, thần sắc hắn không thay đổi, đã từ chối một cách khéo léo.
"Nếu đã như vậy, đâu còn có gì có thể nói tiếp." Diệp Thiên Mi nghe Hải Yêu Hoàng trả lời như thế, thần sắc lạnh lùng, thân ảnh lay động, liền hướng ngoài điện rời đi.
"Ngươi đã kiên trì như thế, Bổn Hoàng cũng có thể cân nhắc cho ngươi một lần cơ hội." Thấy Diệp Thiên Mi muốn rời đi, Hải Yêu Hoàng trong mắt một tia lãnh ý hiện lên, bỗng nhiên nói tiếp một câu.
Thanh âm Hải Yêu Hoàng không lớn, nhưng Diệp Thiên Mi nghe lại rõ ràng dị thường, khiến cho thân hình nàng dừng lại.
"Cơ hội gì?"
Diệp Thiên Mi không quay đầu lại hỏi, chẳng qua là dùng bóng lưng đối đáp với Hải Yêu Hoàng, nhưng thanh âm vẫn trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng như lúc đầu.
"Chỉ cần ngươi có thể trong vòng mười năm, tiến giai đến Hóa Tinh trung kỳ, Bổn Hoàng sẽ để sư điệt ngươi ly khai. Hơn nữa trong thời gian này, Bổn Hoàng hứa, sẽ không có bất kỳ hành động nào vượt rào lễ giáo đối với nàng." Hải Yêu Hoàng thanh âm trầm ấm như trước, ánh mắt không chuyển nhìn chằm chằm sau lưng Diệp Thiên Mi. Nàng cũng không có phát hiện, nhưng hô hấp cùng nhịp tim cũng không khỏi nhanh hơn vài phần.
Diệp Thiên Mi nhíu mày một cái, không có hỏi nguyên do, sau một hồi suy tính, tại hỏi lại:
"Ta một khi trong mười năm tiến giai Trung Kỳ thì được, nhưng ta làm sao tin được chuyện ngươi hứa đây?"
"Cam đoan? Nếu như ngươi muốn tiểu tử Nhân tộc còn sống trở về, cũng chỉ có thể tin tưởng lời nói của Bổn Hoàng mà thôi. Bất quá dùng thân phận Chân Đan kỳ của ta, há có thể hứa suông một câu với nàng được sao!" Hải Yêu Hoàng hai mắt nhíu lại, khẽ nở nụ cười.
Diệp Thiên Mi nghe nói như vậy, thân hình khẽ run lên, mặt không biểu tình hướng phía ngoài điện chậm rãi đi ra.
Sau khi Diệp Thiên Mi rời đi, khuôn mặt Hải Yêu Hoàng thoáng thay đổi mấy lần, rồi bất chợt trở lại lạnh nhạt. Nhìn theo bóng lưng nàng hồi lâu, hắn thu lại ánh mắt, cánh tay khẽ rung lên, trong tay lại xuất hiện một bức tranh. Hải Yêu Hoàng nhìn bức tranh trong tay một cái, cả người cảm giác như thác lũ đến, ánh mắt nheo nheo, thần sắc ảm đạm.
← Ch. 0380 | Ch. 0382 → |