← Ch.0423 | Ch.0425 → |
Dịch giả: laka1047
Biên: nila32
Thân hình những người này lập tức bị những sợi chỉ đen quấn quanh. Chúng không ngừng vặn vẹo tỏa ra từng tia khí đen quỷ dị. Những người này chưa kịp giãy giụa cái nào thì ánh mắt đã trở nên ảm đạm. Máu thịt nhanh chóng bị rút đi khiến họ trở thành những cái xác khô quắp. Toàn bộ tế đàn bỗng rung lên nhè nhẹ sau đó phát ra những tiếng "Oanh oanh". Bụi bặm bám bên ngoài bắt đầu tróc ra để lộ vô số khối thịt đỏ thẫm đang nhúc nhích. Ngay bên trong đám khí đen đang bốc lên, tấm bia đá khẽ cong rồi cuốn ra bên ngoài sau đó kéo mấy cái thi thể khô quắt vào bên trong hố sâu.
Tất cả sự việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt. Những quáng nô ở xa hơn thấy vậy vừa kinh sợ vừa giận dữ. Bọn họ nhao nhao bấm niệm pháp quyết bay về phía sau. Chỉ có những người đứng ở xa nhất như Liễu Minh mới có thể nhìn thấy rõ ràng những việc đang xảy ra. Ở mảnh đất trống trải phía trước bất thình lình nổi lên một gương mặt to lớn hung dữ tạo thành từ cát đá. Gương mặt nhìn tựa như Lệ Quỷ thông thường. Mà cái hố sâu cực lớn cùng với tấm bia đá kia chẳng qua là do cái miệng khổng lồ cùng với đầu lưỡi của gương mặt biến ảo mà thành.
Nhưng ngay khi những quáng nô kia vừa mới lui về sau, Lam Tỳ vốn đang đứng im bỗng nhiên vung hai tay lên. Ánh sáng màu xanh chớp lóe. Hai tiếng "Hô" "Hô" vang lên. Hai cỗ man lực vô hình đánh tới những người gần nhất. Thân hình Lam Tỳ lóe lên một cái, dường như biến mất tại chỗ. Sau đó một khắc lão lại xuất hiện ở phía trước mặt quỷ khổng lồ. Hai tay chắp sau lưng, gương mặt không có chút cảm xúc nhìn về phía mọi người.
Vài tiếng "A" vang lên!
Những tên quáng nô không kịp đề phòng liền bị man lực đánh trúng rơi xuống từ trên không. Phía dưới phun ra một chùm chỉ đen thật lớn quấn chặt lấy những người này. Sau đó một đạo hư ảnh cực lớn lóe lên. Bọn họ chỉ kịp hét thảm một tiếng liền không thấy bóng dáng.
Đúng là bị cái lưỡi to lớn phía dưới cuốn đi!
Cái lưỡi nhìn như chậm chạp nhưng tốc độ lại nhanh như một tia chớp. Lúc này đôi mắt trên gương mặt to lớn kia mới mở ra đồng thời trong miệng truyền đến những tiếng nhai nuốt "Rạo rạo". Xa xa trên không trung, Liễu Minh thấy vậy liền biến sắc. Với nhãn lực của hắn mà cũng không nhìn rõ cử động vừa rồi của cái lưỡi. Cho đến lúc này những tên quáng nô còn lại mới kịp phản ứng, sợ hãi chửi ầm lên. Trong đó có hai người vốn là tâm phúc của Lam Tỳ. Vừa rồi may mắn thoát chết làm cho bọn họ càng tức giận hơn. Đến nước này, ai ai cũng hiểu rõ việc Lam Tỳ đưa bọn họ đến đây rõ ràng là không có ý tốt.
Thế nhưng ở trên không nơi này quả thật có một cái tiết điểm không gian. Nếu như lập tức chạy trốn khỏi đây, trong lòng ai cũng đều không muốn. Thứ nhất là vì trong vực sâu mênh mông không dễ gì tìm ra một cái tiết điểm không gian khác. Mà thứ hai nữa là trên người bọn họ không còn linh dịch. Nếu như một lần nữa gặp phải biển nghiệt thú thì chỉ có đường chết. Trong một khoảng thời gian ngắn, mặc dù những người này vô cùng thống hận Lam Tỳ nhưng cũng cảm thấy tiến thối lưỡng nan.
Lúc này, Lam Tỳ lại nhàn nhạt mở miệng:
"Lão phu hứa hẹn mang bọn ngươi chạy trốn khỏi khoáng mạch, giờ cũng đã tìm được phương pháp rời khỏi nơi này. Tiết điểm không gian rõ ràng ở ngay đây sao có thể nói ta lừa gạt? Còn việc các ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không thì tùy vào bản lĩnh mỗi người mà thôi."
Sau đó mặc kệ mọi người, lão bỗng quay sang gương mặt khổng lồ phía dưới, cúi đầu tỏ vẻ cung kính nói:
"Quỷ Lê tiền bối, vãn bối theo như ước định với ngài đã mang đến đầy đủ tinh huyết. Những gì ngài đồng ý với tại hạ lúc trước có phải cũng nên thực hiện?"
"Cạc cạc. Lam tiểu tử, làm được đến thế này cũng có phần thiệt thòi cho ngươi. Ngay từ đầu khi ngươi vô tình liên lạc với ta, ta vốn cũng không hy vọng nhiều. Ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần ta có được số tinh huyết này liền có thể cởi bỏ một phần phong ấn trên người. Với một phần tu vi được khôi phục ta có thể giúp ngươi đột phá bình cảnh trước mắt. Dù sau này ngươi muốn tiến giai đến Chân Đan kỳ cũng một đường thuận lợi." Sau một hồi nhúc nhích, gương mặt khổng lồ phía dưới đột nhiên phát ra tiếng cười quái dị.
Tiếp theo, trong tiếng vang "Oanh oanh long long" gương mặt bỗng co rút lại về chính giữa rồi chậm rãi trồi lên từ dưới mặt đất, cuối cùng biến thành một cái đầu lâu to bảy tám trượng do đất đá tạo thành. Bên ngoài đầu lâu hiện ra từng đường linh văn chợt sáng chợt tối đồng thời tản mát ra từng đợt khí đen nhàn nhạt. Bên trong hai hốc mắt to lớn thình lình xuất hiện hai luồng lửa bạc to như cái chậu rửa mặt nhảy nhót không ngừng.
"Thật tốt! Vãn bối trước tiên đa tạ Quỷ Lê tiền bối. Thế nhưng trong những người này còn có một tên cường giả Chân Đan cảnh. Tiền bối cũng nên cẩn thận một chút." Sau khi nghe Quỷ Lê nói, thần sắc Lam Tỳ có phần buông lỏng nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở.
"Chân Đan cảnh ư? Hừ, kẻ ngươi nói chính là tên tiểu tử yêu tộc kia! Chưa nói thân thể hắn hiện tại có vấn đề, dù là lúc toàn thịnh hắn cũng chưa xứng để ta đặt vào mắt. Trong trí nhớ của ta, một tên tiểu gia hỏa bậc này năm đó ta chỉ xem như con sâu cái kiến. Một hơi của ta liền có thể khiến cho hắn hồn phách tiêu tán, vĩnh viễn không được siêu sinh." Gương mặt to lớn sau khi thoáng quay đầu nhìn thanh niên mặc áo trắng ở phía xa liền hừ một tiếng nói ra, khẩu khí cực kì to lớn.
Lời này vừa nói ra, đám Quáng Nô còn lại kể cả Tân Nguyên tỏ vẻ nghi hoặc nhìn nhau, phần lớn không quá tin tưởng. Theo như lời y nói, ngay cả cường giả Chân Đan cảnh duy nhất của khu vực Thương Hải cũng trở thành tiểu gia hỏa thì một ít tu luyện giả Ngưng Dịch Kỳ ở đây càng không đáng nhắc tới hay sao. Từ sau khi phát hiện gương mặt cực lớn này, Liễu Minh không biết đang suy nghĩ gì mà ánh mắt lại chớp động nhìn chằm chằm vào những đường linh văn bên ngoài đầu lâu.
"Hừ. Mặc kệ năm đó ngươi là tồn tại bậc nào thì giờ đây thực lực cũng chỉ ở cảnh giới Hóa Tinh hậu kỳ mà thôi. Vậy mà cũng dám phát ra khẩu khí lớn như thế." Ở trên không trung, thanh niên mặc áo bào trắng nghe được lời ấy bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống.
Sau một khắc, gã giơ tay đánh một trảo vào không khí. Một thanh đoản xích óng ánh hiện ra trong lòng bàn tay. Hắn khẽ vung lên liền hiện ra một thanh băng thương màu lam cao vài trượng. Sau khi rung lên một chút, thanh lam thương phát ra một tiếng chói tai phóng về phía cái đầu lâu biến ảo từ gương mặt khổng lồ kia. Ánh sáng vừa lóe lên, thanh băng thương đã bắn đến gần trong gang tấc phía trước đầu lâu.
Đầu lâu khổng lồ liền bày ra vẻ mặt dữ tợn. Miệng nó há lớn trực tiếp nuốt thanh băng thương vào. Sau đó phát ra một tràng cười quái dị:
"Mùi vị cũng không tệ cho lắm. Ngươi nếu không ngại thì cứ ném thêm vài cây băng thương nữa lại đây để ta ăn cho đã ghiền."
Hải Yêu Hoàng thấy vậy khóe mắt liền co giật. Rút cuộc cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. Tuy vừa rồi gã chỉ thăm dò một chút nhưng vào thời kỳ toàn thịnh sức mạnh băng thương gã thả ra cũng đánh cho sáu gã cường giả cảnh giới Giả Đan lâm vào thế hạ phong. Vậy mà giờ đây lại bị tên quái vật này trực tiếp nuốt vào. Quả thật hơi có mức kinh người. Lam Tỳ sau khi nhìn thấy cảnh này mới thở dài một hơi. Ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng. Còn về những người khác thấy thế trong lòng không khỏi hoảng sợ. Có hai gã quáng nô không nói lời nào bỗng nhiên xoay người định bỏ chạy. Hải Yêu Hoàng thấy vậy trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Gã vung thanh đoản xích óng ánh trong tay. Ngay lập tức hai thanh băng thương bắn ra.
"Phốc phốc" hai tiếng vang lên.
Băng thương lóe lên liền xuyên thủng thân mình hai gã quáng nô đang chạy trốn, biến bọn chúng thành hai pho tượng băng lấp lánh.
"Kẻ nào lâm trận lùi bước sẽ chịu kết cục như thế. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có cách chung sức giết chết quái vật trước mặt cùng với Lam Tỳ bọn ngươi mới có cơ hội rời khỏi vực sâu này. Nếu không tên quái vật kia hao tâm tổn sức dắt các ngươi đến đây lẽ nào để các ngươi trốn thoát một cách dễ dàng hay sao?" Hải Yêu Hoàng quét ánh mắt nhìn qua Liễu Minh, Tân Nguyên cũng như những tên Quáng Nô còn sót lại, lạnh lùng nói ra.
Ngay khi bọn họ còn đang nói chuyện, cái đầu lâu cực lớn không nói lời nào liền phóng lưỡi vào hai cái tượng băng vừa ngã xuống rồi cuốn vào trong miệng nhai nuốt. Trên mặt tỏ vẻ đang hưởng thụ cảm giác nhấm nháp mĩ vị. Liễu Minh thấy thế cũng có cảm giác sởn hết cả gai ốc. Những tên quáng nô khác nhìn thấy cảnh này sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trong thời gian ngắn ngủi, bên phía Hải Yêu Hoàng tính cả Liễu Minh và Tân Nguyên chỉ còn lại không quá mười người. Để một lần nữa có được tự do, những tên Quáng Nô này từ mạch khoáng trong biển sâu đã vượt qua mọi thử thách chông gai tiến thẳng một đường. Cứ tưởng rằng đã sắp thành công, ai ngờ lại gặp phải thảm cảnh như vậy. Về phần Lam Tỳ, kẻ gây ra chuyện này, ngay từ lúc Hải Yêu Hoàng ra tay công kích đã lui đến đằng sau cái đầu lâu khổng lồ. Trên mặt hắn khẽ cười, dường như chỉ cần lặng im đứng nhìn mọi người ở đây chết đi.
"Động thủ!"
Không chờ cho những tên Quáng Nô còn sót lại này kịp suy nghĩ, Hải Yêu Hoàng nhướng mày khẽ quát một tiếng. Đồng thời một tay của gã ném Già Lam đang ở trong ngực ra, tay kia lại vỗ vào không khí. Ngay lập tức một cơn yêu phong màu lam phóng ra hóa thành một tầng ánh sáng lơ lửng trên bầu trời bảo hộ Già Lam cực kỳ chặt chẽ. Thanh niên mặc áo bào trắng làm xong tất cả những việc trên với tốc độ cực nhanh. Sau đó cổ tay hắn rung lên. Bàn tay cầm đoản xích đánh ra mấy đạo ánh sáng chói mắt. Lúc này vô số xích ảnh xẹt qua trong không khí rồi chằng chịt hiện ra từng thanh băng thương còn to lớn hơn lúc nãy. Chúng khẽ rung lên rồi phá không bay đi.
Lúc này đây Hải Yêu Hoàng rõ ràng đã dốc toàn lực!
Cùng lúc đó, ở không xa, sau khi nhíu hai mắt lại, Liễu Minh liền rung tay áo. Một thanh tiểu kiếm xuất hiện trong tay. Hắn không nói câu nào lập tức bấm niệm pháp quyết. Thanh tiểu kiếm màu lam phát ra một tiếng chói tai, ngay khi phát ra ánh sáng rực rỡ liền hóa thành một đạo cầu vồng phóng về phía đầu lâu. Hắn vậy mà chính là người thứ nhất ra tay sau Hải Yêu Hoàng. Không những thế liền phóng ra uy lực lớn nhất của ngự kiếm thuật. Toàn bộ quá trình này đều liền mạch, không có một chút chần chừ. Phảng phất như hắn đã sớm chuẩn bị động thủ từ trước. Phía bên kia, sau khi chân mày khẽ nhích, Tân Nguyên một tay quét ngang thiết bổng trước người, tay kia hiện lên một vòng sáng. Sau khi một tiếng "Ự...c" phát ra, một đoàn ánh sáng màu vàng cuồn cuộn bao bọc thiết bổng. Trong khoảnh khắc liền hiện ra một cái mũi thương vàng rực bén nhọn. Hắn quát khẽ một tiếng. Hai tay nổi gân xanh. Cổ tay cũng rung lên. Trước người hiện ra từng đoàn thương ảnh hoa mắt sau đó thu lại rồi biến thành từng lớp kim mang chằng chịt chói mắt "Xùy xùy" bắn ra. Đến lúc này, Tân Nguyên rút cuộc phải hiển lộ thực lực chân chính. Thanh Hỗn Nguyên Tấn Thiết Côn trong tay hắn dĩ nhiên không chỉ có chút cân nặng như vậy.
← Ch. 0423 | Ch. 0425 → |