← Ch.0425 | Ch.0427 → |
Dịch giả: Thienthan200
Biên: nila32
Đoản xích trong tay Hải Yêu Hoàng sớm đã đại thịnh lam mang lúc này đột nhiên vung lên, trước người chợt lóe một mảnh ánh sáng lam nhạt chợt lóe, chớp mắt thân hình biến mất tại chỗ.
Ở phía đối diện, đầu lâu cực lớn thấy vậy, lại không thèm để ý chút nào. Sau khi phát ra một hồi tiếng cười kiệt kiệt quái dị, đầu lâu có chút chuyển động, cái miệng khổng lồ trương lên, lại là một mảnh chỉ đen như thủy triều bay vọt mà ra, bắn tới một chỗ trong hư không.
Kết quả "Oanh" một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!
Một đoàn sóng lửa màu bạc cao mấy trượng từ tia lưới màu đen bỗng nhiên bùng lên, tiêu hủy những thứ chỉ đen tựa hồ đao thương bất nhập này trong chớp mắt. Mà ở trung tâm sóng lửa, một thân áo bào trắng, Hải Yêu Hoàng, một tay nâng một đăng diễm màu bạc giống như một đóa hoa sen, lúc này hiện ra. Khuôn mặt mang theo nụ cười quỷ dị. Tiếp đó, gã thình lình ném đi đăng diễm đang cầm trong tay về phía phụ cận đầu lâu cực lớn, để lại hư ảnh màu bạc liên tiếp trên không trung. Chính mình tức thì nhoáng một cái lập tức bắn ngược về sau, cùng lúc mang theo một loại ánh mắt kỳ dị nhìn hướng đối diện.
Đầu lâu cực lớn hầu như theo bản năng há to miệng, nuốt chửng đăng diễm màu bạc, sau đó cười to rồi nói:
"Ta tế luyện Âm Uế Thần Quang không biết bao nhiêu năm tháng, có thể vấy bẩn vạn vật thiên hạ, bất luận Linh Khí Pháp bảo nào, một khi bị nhiễm, linh tính sẽ mất hết. Mặc cho ngươi còn có bảo vật gì, có thể thi triển đi ra đều được cả."
"Không! Quỷ Lê tiền bối, vật kia là Phổ Đà Đàm Diễm của Phật môn, tuyệt đối không được nuốt!"
Phía dưới truyền ra động tĩnh lớn như vậy, rút cuộc lại để cho Lam Tỳ ở giữa không trung, ánh mắt hướng bên này nhìn lướt qua, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng đầu lâu cực lớn nuốt mất đăng diễm màu bạc, lúc này sợ quá bèn la lớn một cách kinh hãi.
"Phổ Đà Đàm Diễm!"
Đầu lâu cực lớn sau khi nghe rõ liền khẽ giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng thì trong thể nội đột nhiên truyền ra một hồi thanh âm phạm âm thiên nhạc. Thanh âm này một khi truyền vào trong tai người, lập tức để cho tất cả cảm giác phiền não đang quanh quẩn trong lòng mọi người đều bị quét sạch. Cái phạm âm này dường như có hiệu dụng rửa sạch thần thức không thể tưởng tượng nổi!
Mà cùng lúc đó, bề mặt đầu lâu cực lớn đột nhiên hiện ra một đám Phạn văn màu bạc nhạt, đan xen lưu chuyển, từ đó ngưng ra nhiều đóa ngân liên lớn cỡ chén ăn cơm. Khi ngân liên nở rộ, chỉ sau một khắc hóa thành từng đoàn từng đoàn ngân diễm, dung hợp lẫn nhau, kết thành một mảnh biển lửa màu bạc rào rạt. Trong khoảnh khắc hoàn toàn che lấp đầu lâu quỷ dị kia khiến lớp bên ngoài thân của nó bắt đầu nóng chảy với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được
Lam Tỳ đang ở giữa không trung, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, không nói hai lời, liền quay người một cái, ngân quang quanh thân lóe lên, kích bắn về phía xa xa. Nhưng Hải Yêu Hoàng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên tay áo vung lên, đoản xích óng ánh trên không trung rạch một cái mà qua, bảy tám chuôi trường thương màu lam liền biến ảo mà ra, giơ lên phía dưới, trường thương liền không chút nào dừng lại hợp thành một chỉ, bắn đi theo phương hướng kia.
"Phanh phanh" vài tiếng giòn vang về sau, một tiếng "Phốc" truyền ra!
Tầng màn sáng bên ngoài thân Lam Tỳ, bị đòn tấn công do vô số băng thương hợp thành này kích nát bấy. Cuối cùng, đầu vai của lão bị một thanh trong số đó bắn trúng khiến cho nửa người biến thành tượng băng. Lam Tỳ mặc dù đau nhức cực kỳ, vẫn cắn răng bóp nát một miếng ngọc bội trong tay áo. Lúc này, bên ngoài thân một màng hào quang ngũ sắc nhè nhẹ liền bao bọc toàn thân, tiếp tục phá không mà đi.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một đạo thê lương tiêm minh truyền ra từ trong hư không phụ cận!
Một đạo quang mang màu trắng bỗng nhiên bắn tới, sau một cái chớp động, liền trực tiếp xuyên thủng hào quang năm màu cùng cương khí hộ thể của Lam Tỳ, từ một bên đầu lâu chìm ngập đi vào, lại từ một bên khác mang theo một cỗ huyết tuyến kích bắn mà ra. Tiếp theo, tia sáng trắng quay tít một vòng, liền biến thành vô số mảnh cốt bạo liệt mà ra. Lam Tỳ hét thảm một tiếng về sau, liền từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống phía dưới, trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất, rút cuộc không cách nào nhúc nhích.
Lúc này, Liễu Minh ở nơi xa mới thở dài một hơi, thu hồi Linh Khí trong tay. Lam Tỳ cuối cùng cũng bị một quả cốt chùy, xuất kỳ bất ý đánh chết. Mắt thấy cảnh này, thanh niên áo bào trắng hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng hừ một tiếng về sau, tay áo bỗng nhiên run lên, thình lình lại là một thanh băng thương như lưu tinh kích bắn mà đi.
"Phanh" một tiếng!
Một đoàn Lục Khí từ trong miệng mũi trên thi thể Lam Tỳ vừa mới bay ra, lập tức bị một kích của băng thương tiêu diệt. Liễu Minh thấy vậy, thần sắc hơi động, nhưng ánh mắt lại vừa nhìn về phía hỏa diễm màu bạc đã không còn tiếp tục nghe thấy bất kỳ tiếng động gì phát ra, trong lòng không khỏi hoảng sợ!
"Phổ Đà Đàm Diễm này rút cuộc là loại thần vật gì, vậy mà vừa đối mặt, đã có thể giết chết quái vật nhìn như vô cùng lợi hại kia một cách dễ dàng như vậy."
"Không nghĩ tới... Thế gian này, vậy mà thật sự có Phổ Đà Đàm Diễm, một loại thánh vật Phật Môn. Ta còn tưởng rằng đây chỉ là đồ do những tín đồ thượng cổ tại trong điển tịch bịa đặt." Tân Nguyên ở gần đó cũng đem cự cung rủ xuống tại một bên, khuôn mặt lộ vẻ kinh nghi thì thào nói ra.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng khẽ động, đang muốn mở miệng hướng hỏi thăm một phát thì thấy thanh niên áo bào trắng vốn dĩ đang đứng ở trước biển lửa màu bạc, bỗng nhiên biến sắc, một chân thình lình đạp mạnh, thân hình lại mơ hồ bắn ngược về sau. Hai cái chớp động về sau, liền trở về vị trí chỗ đứng cũ, một tay ôm lấy Già Lam đang treo giữa không trung. Thân hình hóa thành một đạo cầu vồng óng ánh hướng phương hướng ngược lại mà mọi người tới, phá không mà đi.
Những động tác này của Hải Yêu Hoàng nhanh vô cùng, giống như tốc độ ánh sáng. Ngay tại thời điểm Liễu Minh cùng Tân Nguyên còn đang kinh nghi, từ trong ngân diễm rào rạt lại lần nữa truyền ra tiếng cười quái dị "Cạc cạc" của đầu lâu cực lớn:
"Chậc chậc, không nghĩ tới trong tay tiểu gia hỏa ngươi vẫn còn có một đóa Linh diễm Phật Môn, nếu bản thể ta thật sự là một Quỷ vật thuần túy mà nói, chỉ sợ thật đúng là không cách nào may mắn thoát khỏi đạo vẫn tiêu thân. Nhưng đáng tiếc chính là, bộ dáng bây giờ của ta chẳng qua là mượn nhờ một ít Âm khí của địa phương này, ngưng tụ một cỗ hóa thân mà thôi."
Vừa dứt lời, bên trong ngân diễm đột nhiên phát ra một hồi thanh âm ông ông, sau đó liền phun ra một cây phù liệm đen sì như mực, chỉ là một cái chớp động, liền kéo dài qua ra hư không mấy trăm trượng, hướng phương hướng thanh niên áo bào trắng đã trốn mà hiện chỉ còn lại một cái điểm đen.
Hải Yêu Hoàng ôm Già Lam đang toàn lực thúc giục độn quang bỏ chạy, cảm giác được sau lưng tiếng gió vù vù, sắc mặt đại biến. Đoản xích óng ánh đã lần nữa hiện ra trong tay, toàn thân thúc giục Pháp lực, đoản xích liền rời khỏi tay hướng về phía sau, đón gió hóa lớn thành mười trượng, cũng điên cuồng xoay tròn, lúc này giống như nhấc lên hàn phong màu lam ngập trời, gào thét lên, bay nhanh nghênh hướng phù liệm màu đen. Theo thanh âm "Chi lạp" không ngừng phá không truyền đến, phù liệm màu đen, tại phía dưới vòi rồng quét qua, bị đóng băng liên tiếp, trên không trung kết thành hình dáng một cái băng đầu màu lam chiếu lấp lánh, tản ra hàn khí nhè nhẹ. Hải Yêu Hoàng tức thì nhân cơ hội này tế ra một trương Phù Lục khiến cho tốc độ độn quang thoáng một phát tăng vọt gấp mấy lần, trong nháy mắt lại thoát ra xa mấy trăm trượng.
Nhưng vào lúc này, phía sau gã cách đó không xa bỗng nhiên thanh âm giòn vang liên tiếp phát ra, vẻn vẹn một cái hô hấp liền thấy cái băng đầu óng ánh đã vỡ nứt ra. Phù liệm màu đen mơ hồ một cái về sau, lại lần nữa chui vào trong hư không, không thấy bóng dáng.
Thanh niên áo bào trắng kinh hãi, nhưng còn chưa áp dụng loại hành động nào, một cỗ chấn động trong hư không phụ cận xuất hiện, phù liệm màu đen liền lóe lên xuyên thủng bắn ra, cũng thoáng một phát biến ảo thành hư ảnh trùng trùng điệp điệp quấn lại. Hải Yêu Hoàng cảm giác hai tay xiết chặt, thân thể trì trệ, liền cùng Già Lam bị khốn trói rắn chắc, toàn thân dưới rút cuộc không cách nào nhúc nhích mảy may, tiếp theo tại dưới một cỗ man lực, lập tức bị kéo ngược về hướng bay đi.
Vẻn vẹn mấy cái thời gian hô hấp, Hải Yêu Hoàng cùng Già Lam liền xuất hiện lần nữa tại vị trí trước khi chạy trốn.
Lúc này, trên mặt Hải Yêu Hoàng tái nhợt mười phần. Sau khi bị phù liệm trói lại, thể nội liền bộc phát ra mấy lần khí tức kinh người, bên ngoài thân ánh sáng màu lam cũng chợt hiện, ý đồ đều muốn cưỡng ép giãy giụa mà ra. Nhưng phù liệm này quả thực là cực kỳ quỷ dị, vô luận thân thể chi lực cường đại hay vẫn là Pháp lực tinh thuần trong thể nội, một khi thúc giục, liền giống như trâu đất xuống biển, nhao nhao tiêu tán ở bên ngoài thân, căn bản không cách nào triển khai.
Cùng lúc đó, ngân diễm rào rạt đang thiêu đốt ngập trời bỗng nhiên thu vào, bên trong liền lăng không nổi lên một đoàn sương mù tối om, lại quay tròn ngưng tụ về sau, liền tràn ra xung quanh, vặn vẹo biến thành một trương gương mặt cực lớn. Chỉ là lúc này, gương mặt do hắc khí ngưng tụ thành, đang hé nụ cười đắc ý, cũng lộ ra có chút mơ hồ không rõ!
Biến đổi lớn kinh người như thế, tự nhiên nằm ngoài ý liệu của Liễu Minh cùng Tân Nguyên!
Bất quá hai người cũng không phải tu luyện giả bình thường, phản ứng cũng coi như cực kỳ nhanh, hầu như ngay lúc Hải Yêu Hoàng không đánh bỏ chạy đi trong chốc lát, hai người lại cũng không nói hai lời, đồng dạng quay người mà chạy.
Lúc này, bên ngoài thân Liễu Minh, hắc vụ cuồn cuộn, cuốn theo kim giáp Khôi Lỗi đang ở bên thân, hóa thành một đoàn hắc khí phá không mà đi! Tân Nguyên tức thì không cần nghĩ ngợi, cự cung màu đen trong tay nhoáng một cái, liền lần nữa hóa thành một cây cự bổng màu đen, khẽ quát một tiếng phía dưới, cánh tay khẽ cong uốn khúc, hướng một phương khác, mãnh liệt quăng.
"Vèo" một tiếng.
Cự bổng màu đen liền dẫn theo một đạo hư ảnh màu đen, phá không kích bắn mà đi, cũng đón gió tăng vọt ra. Thân hình Tân Nguyên tại chỗ mơ hồ một cái, sau một khắc không ngờ xuất hiện ở vài chục trượng bên ngoài, phía trên cự bổng, dường như tên nỏ kích bắn mà đi.
"Đi"
Lúc này đây, gương mặt khổng lồ màu đen không có nói nhảm cái gì nữa mà thấp giọng quát. Hai cái phù liệm bình thường như lúc trước, lập tức từ trong miệng một cái bắn ra, một cái mơ hồ chui vào hư không trước người, không thấy bóng dáng. Tân Nguyên chỉ nghe được bên tai tiếng xé gió vừa vang lên, đã bị phù liệm từ trong hư không phụ cận xuyên thủng mà ra, lập tức trói lại rắn chắc. Pháp lực trong thể nội ngưng tụ lại, bản thể cùng với cự côn đồng thời từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Ngay khi Liễu Minh cảm ứng được sau lưng truyền đến không gian chấn động, sắc mặt lúc này đại biến, một tay bấm niệm pháp quyết, nguyên bản kim giáp Phù Binh đang cất cánh trốn đi theo, đột nhiên thân hình tăng vọt một đoạn, một cái mơ hồ về sau, lập tức hướng về phía sau bổ nhào, đồng thời cánh tay điên cuồng đánh ra vô số quyền ảnh màu vàng, mơ hồ hình thành một đạo vòi rồng màu vàng mênh mông, che chắn phía sau Liễu Minh.
"Phốc" một tiếng!
Phù liệm màu đen từ trong hư không phía sau bắn ra, đối với vòi rồng màu vàng nhìn như không thấy, chợt lóe lên trực tiếp xuyên thủng đầu lâu kim giáp Phù Binh, lại một cái mơ hồ về sau, liền quỷ dị xuất hiện ở trên thân thể Liễu Minh, đồng thời quấn quanh mấy cái, mạnh mẽ trói hắn chặt lại.
← Ch. 0425 | Ch. 0427 → |