← Ch.0513 | Ch.0515 → |
Dịch giả: khangvan
Biên: nila32
Từ lúc Liễu Minh tiến vào Thái Thanh Môn, trở thành đệ tử ngoại môn thì cũng đã hơn một năm rồi, điểm cống hiến mỗi tháng phát ra cũng chưa từng nhận qua, ước chừng bây giờ cũng có hơn một nghìn điểm.
Một lúc lâu sau, Liễu Minh mang vẻ mặt bình tĩnh đi ra khỏi Vạn Sự Điện, lệnh bài bên hông giờ đã có nhiều hơn một nghìn điểm cống hiến. Giờ phút này hắn đã có tổng cộng hơn bốn nghìn điểm.
"Có lẽ là đủ rồi."
Hắn tự nói một câu, sau đó tay áo run lên, lấy ra địa đồ của sơn mạch Vạn Linh, thần thức quét qua rồi thu lại, một tay kết pháp quyết, khu vân bay về phía Thái Âm Động.
Trước khi đi thì Liễu Minh đã tìm hiểu một phen về tình huống xung quanh "Thái Âm chi huyệt".
Thái Âm Động, chính là một động quật nằm dưới mặt đất của Thái Thanh Môn, chuyên môn thu thập âm phong. Trong động quật bị ngăn thành từng gian âm huyệt nhỏ, chuyên môn cung cấp cho những đệ tử tu luyện công pháp âm thuộc tính sử dụng.
Bởi vì số lượng Thái Âm huyệt trong Thái Âm Động có hạn, cho nên trừ đệ tử bí truyền ra có thể sử dụng miễn phí thì đệ tử nội môn phải trả một chút điểm cống hiến, còn đệ tử ngoại môn thì cần tiêu tốn điểm cống hiến nhiều hơn một chút, còn về phần đệ tử bình thường thì phải tiêu tốn một lượng lớn điểm cống hiến mới có thể đi vào. Vì vậy nên nơi này đúng là không thể tùy tiện mà đi vào.
Ngoài ra, vì đề phòng âm khí trong huyệt động thoát ra, cho nên toàn bộ bốn phía âm huyệt và trên không được một vị Thái thượng trưởng lão bố trí ra một cấm chế cực lớn, khiến cho âm khí chỉ có thể vào chứ không thể ra. Bởi vậy nên nồng độ âm khí trong huyệt động nồng nặc có thể nghĩ.
Nhưng nồng độ âm khí của cả huyệt động cũng không đồng nhất, cá biệt có vài chỗ, âm khí tập trung tại đó, so với những chỗ mỏng manh thì phải cao gấp hơn gấp đôi. Mà những nơi này thì âm khí thường có một chút công hiệu đặc thù, đối với người tu luyện thì lại giúp ích ở một phương diện nào đó.
Thế nhưng đây cũng không phải điều mà Liễu Minh quan tâm nhất hiện giờ, bởi vì những địa phương này, bình thường chỉ cung cấp cho đệ tử nội môn sử dụng mà thôi.
Nhưng bởi vì hắn muốn nhờ nơi này để trùng kích bình cảnh Ngưng Dịch hậu kỳ, tự nhiên là có vô số lợi ích rồi.
Gần nửa ngày sau, trong một hạp cốc ẩn sâu trong hai tòa sơn phong màu thúy lục của son mạch Vạn Linh.
Liễu Minh đứng tại cửa vào của hạp cốc, một thân áo bào màu xanh theo gió mà phiêu phù bất định, hai mắt híp lại nhìn từ trên xuống dưới.
Cách đó không xa, trên một bãi đất bằng rộng rãi là một cửa đá màu xám cao vài trượng đứng sừng sững. Trước cửa động mà một khối cự thạch màu xám, phía trên viết ba chữ màu bạc to lớn "Thái Âm Động".
Liễu Minh chậm rãi tiến về phía trước, đem lệnh bài bên hông quơ trước đại môn, một đạo ánh sáng màu xanh liền lóe lên bắn vào trước cửa. Oanh một tiếng, đại môn từ từ mở ra.
Hắn bất động thanh sắc, cất bước đi vào. Hiện ra trước mắt là một phòng khách nhỏ có diện tích chừng hai ba mươi trượng, trên đỉnh phòng có gắn một viên Nguyệt Quang Thạch to bằng nắm đấm, phát ra từng vầng ánh sáng trắng, chiếu rọi toàn bộ gian phòng. Mà trong đại sảnh này, trừ một bộ bàn ghế bằng đá ra thì không hề có thêm thứ gì nữa.
Phía sau đại sảnh là một hành lang rộng nửa trượng, Liễu Minh hơi sững sờ, sau đó liền đi thẳng về phía hành lang.
Hành lang dài chừng mười trượng, phía cuối là một thạch thất rộng chừng mười trượng.
Trong thạch thất là một pháp trận màu lam lớn hơn trượng. Xung quanh pháp trận có khảm mấy miếng tinh thạch âm thuộc tính, hẳn là một truyền tống trận.
Phía trước pháp trận là một lão giả mặc áo bào màu vàng, mắt nhắm nghiền, đang khoanh chân ngồi trên một chiếc bồ đoàn.
"Bái kiến tiền bối!" Liễu Minh không cách nào cảm nhận được tu vi của đối phương, rùng mình, chắp tay nói.
"Ngươi là đệ tử của viện nào? Quy củ đã biết chưa?" Lão giả cũng không mở mắt, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Bẩm báo tiền bối, vãn bối là đệ tử của Phiêu Hồng Viện, đã chuẩn bị đầy đủ điểm cống hiến rồi." Vẻ mặt Liễu Minh cung kính, đáp.
"Tốt! Đệ tử ngoại môn, vào Thái Âm chi huyệt tu luyện, mỗi ngày tốn một trăm điểm cống hiến. Ngươi muốn dùng bao lâu?" Hai mắt lão giả hơi mở ra, hỏi.
"Vãn bối muốn thuê bốn mươi ngày." Liễu Minh bất động thanh sắc trả lời, sau đó liền gỡ lệnh bài bên hông xuống, đưa cho lão giả.
Thời gian dài như vậy, đủ để cho hắn ở bên trong Thái Âm Động hoàn toàn củng cố cảnh giới, huống hồ âm khí trong đó vô cùng nồng đậm, cũng khiến cho Hạt nhi tu luyện tốt hơn.
Lão giả nghe vậy, không nói hai lời, tay áo giơ lên, một chiếc ngọc bút từ đó xuất hiện, vẽ qua trên lệnh bài. Một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên, sau đó thì điểm cống hiến của Liễu Minh cũng chỉ còn hơn một trăm điểm.
Lão giả thu ngọc bút lại, một tay vung lên, lệnh bài của Liễu Minh liền bắn trở lại trong tay hắn.
"Tốt rồi, ngươi có thể đi vào. Khi nào hết thời gian thì ngươi sẽ tự động truyền tống về nơi này."
Liễu Minh nhận lấy lệnh bài, đeo lại bên hông, sau đó cúi người hành lễ, rồi tiến về phía pháp trận.
Bàn tay lão giả khẽ chuyển, liền xuất hiện một khối lệnh bài màu đen, đánh ra một đạo pháp quyết vào pháp trận trong thạch thất, sau đó niệm chú ngữ.
Liễu Minh chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân khẽ rung lên, ngay sau đó là một hồi âm thanh ông ông, bốn phía pháp trận nổi lên một tầng lam quang, lóe lên rồi biến mất.
Lão giả một lần nữa nhắm mắt lại.
...
Liễu Minh chỉ cảm thấy lam quang lóe lên trước mắt, hai mắt vừa mới chớp một cái thì chính mình đã xuất hiện trong một thạch động rộng chừng nửa mẫu.
Hắn chỉ cảm thấy một luồng hàn ý rét thấu xương từ bốn phương tám hướng truyền đến, cảm giác được thiên địa nguyên lực vô cùng mỏng manh, hơn nữa khắp nơi tràn ngập một luồng năng lượng âm hàn.
Độ nồng đậm của âm khí bốn phía, đúng là cao hơn gấp bội so với âm huyệt tại Man Quỷ Tông, khiến cho Liễu Minh vô cùng vui vẻ.
Thái Thanh Môn không hổ là một trong tứ đại Thái Tông, cho dù âm huyệt của đệ tử bình thường cũng hơn xa so với những tông môn thông thường.
Liễu Minh đứng trong huyệt động, đánh giá hết thảy.
Nơi đây ngoại trừ tại một góc có một khối cự thạch bằng phẳng, trên đó có một chiếc bồ đoàn màu trắng thì không còn thứ gì khác.
Trên một góc của đỉnh thạch động là một đám linh văn rối rắm, tỏa ra ánh sáng lập lòe, mà xung quanh đám linh văn này có một chút sương mù màu xám, tựa hồ là một dạng cấm chế nào đó.
Mà vách tường xung quanh thạch động cũng có một chút linh văn màu đen đơn giản, chắc có lẽ là một cấm chế phòng ngự nào đó.
Liễu Minh vỗ bên hông, từ trong Dưỡng Hồn Đại tuôn ra một luồng hắc khí, biến thành một con hạt tử ngân sắc xinh xắn lớn vài tấc.
"Chủ nhân..." Hạt tử ngân sắc vừa hiện hình thì rung đôi càng, tựa hồ vô cùng cao hứng.
"Nơi này âm khí nồng đậm, hẳn là ngươi rất vừa lòng, cứ đến một góc mà tự mình tu luyện, không có mệnh lệnh thì đừng quấy rầy ta." Liễu Minh chỉ về một góc của thạch động, phân phó.
"Dạ... chủ nhân..." Thân hình cốt hạt mơ hồ một cái, liền xuất hiện ở góc thạch động, quơ cái đuôi với Liễu Minh, sau đó bắt đầu há mồm thổ nạp âm khí.
Mà Liễu Minh cũng bước vài bước đến góc thạch động, khoanh chân ngồi lên bồ đoàn, hai mắt khép lại, tâm niệm nhanh chóng chuyển động, hồi tưởng về cuộc chiến với Hải tộc và việc tiến vào Thái Thanh Môn.
Hiện tại có hơn một tháng để đột phá bình cảnh, hắn cũng không muốn bởi vì tâm tình bất ổn mà ảnh hưởng đến bản thân.
Một ngày sau, Liễu Minh chậm rãi mở mắt ra. Lúc này trong lòng hắn không còn chút tạp niệm nào, pháp lực cũng ở trạng thái đỉnh phong.
"Đúng là lúc này!"
Hắn thì thào tự nói một câu, sau đó lấy từ Tu Di Loa bên hông ra hai viên dược hoàn, suy nghĩ một chút rồi lại lấy ra Thông Mạch Linh Phù, để ở một bên.
Hắn dùng ngón tay kẹp chặt lấy viên Ô Ngưng Hoàn, đặt trước mắt, cẩn thận đánh giá một chút, sau đó liền nuốt vào.
Viên thuốc này vừa mới trôi vào họng thì lập tức trở nên trắng nõn dị thường, sau đó hóa thành một đạo huyết khí màu đen, theo yết hầu chạy xuống. Sau một khắc, từ trong đan điền nổi lên một luồng khí mát lạnh, nhanh chóng chạy khắp kỳ kinh bát mạch.
Liễu Minh lập tức cảm thấy kinh mạch toàn thân thông suốt vô cùng, cảm giác vô cùng thoải mái.
Hắn điều tức một chút, sau đó lại kẹp lấy Lam Thủy Hoàn, thần thức quét qua rồi lại nuốt vào.
Một lát sau, một luồng khí mát lạnh từ trong miệng tản ra, ngay sau đó liền hóa thành một đạo linh khí âm hàn, sôi trào trong kinh mạch.
Hai tay Liễu Minh không ngừng thôi động pháp quyết, luồng khí âm hàn màu lam và huyết khí màu đen trong kinh mạch không ngừng va chạm vào nhau, sau đó lại hóa thành một đạo khí tức xanh đen, chui vào trong kinh mạch của hắn.
Hắn dùng thần thức quét vào trong cơ thể, chất lỏng màu bạc trong linh hải nghiễm nhiên đã đậm đặc thêm vài phần so với lúc trước, loại chất lỏng này không ngừng hấp thu âm hàn chi khí được hấp thu qua thân thể, không ngừng sôi trào trong linh hải, sau đó thả ra từng đợt chấn động pháp lực kinh người.
Liễu Minh hít sâu một hơi, sau đó khép chặt hai mắt lại, yên lặng luyện hóa dược lực trong cơ thể.
Hiên tượng xung đột như thế diễn ra trong hai ngày. Trong thời gian này, Liễu Minh thỉnh thoảng lại dùng thần thức quét về phía linh hải của mình, lẳng lẳng chờ đợi pháp lực đạt tới giới hạn đỉnh phong, mà đạo khí tức xanh đen kia vẫn thủy chung chuyển động không ngừng trong kinh mạch.
Một ngày này, Liễu Minh cảm thấy pháp lực trong cơ thể đã ngưng luyện đến trạng thái đỉnh phong, pháp lực chấn động trong linh hải cũng đã lớn nhất. Lúc này hắn liền cầm lấy tấm Thông Mạch Phù, dán vào trước ngực của mình.
Lập tức, một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên, một vầng sáng màu xanh từ đó hiện ra, bao bọc toàn thân hắn vào bên trong, sau đó nhanh chóng thẩm thấu vào trong người.
Liễu Minh chỉ cảm thấy một luồng linh khí mãnh liệt chui vào trong kỳ kinh bát mạch, sau đó, một cảm giác tê dại kéo đến. Trong cơ thể hắn bỗng nhiên vang lên một hồi âm thanh ba...ba, kinh mạch toàn thân dưới sự kích thích, lập tức tăng vọt lên.
Cảm thụ được pháp lực dồi dào đang chạy trong cơ thể, trong mắt hắn cũng không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tấm Thông Mạch Linh Phù này quả nhiên thần kỳ!
Theo luồng linh khí mãnh liệt này không ngừng chạy dọc thân thể, mà pháp lực hóa lỏng màu bạc trong linh hải cũng đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, một lần nữa sôi trào, khiến cho từng luồng pháp lực tinh thuần từ trong linh hải không ngừng phun ra, dung nhập vào trong linh mạch.
Liễu Minh thấy vậy thì linh quang trong mắt lóe lên, bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, hai tay hợp lại rồi lại tách ra, trên người lập tức phát ra từng tiếng ba...ba... loạn hưởng, thân hình thoáng cái liền tăng vọt hơn một xích, đồng thời hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, trong khoảnh khắc liền hóa thành hắc vụ cuồn cuộn, bao phủ toàn thân hắn vào bên trong.
Sau đó, hắn bắt đầu niệm pháp quyết Long Hổ Minh Ngục Công, hai mắt chậm rãi khép lại.
← Ch. 0513 | Ch. 0515 → |