← Ch.0645 | Ch.0647 → |
Dịch giả: Mr Củ Cà Rốt
Liễu Minh ném cái đỉnh nhỏ về phía trước rồi liên tiếp đánh ra hai đạo pháp quyết. Cái đỉnh nhỏ ban đầu cao tầm hơn tấc, sau khi ánh sáng màu xanh lóe lên đã biến to ra thành một lò luyện đan cao hơn ba trượng, nó rơi xuống mặt đất tạo ra một tiếng "Rầm!"
Trước khi bắt đầu luyện đan, Liễu Minh đã nắm rõ cách thức sử dụng cái đỉnh nhỏ này rồi.
Với một đạo pháp quyết đánh vào pháp trận nhỏ cuối cùng trên thân đỉnh, cả pháp trận lớn bừng sáng lên ánh sáng màu xanh, chùm ánh sáng màu xanh lá cây sau cùng cũng đã phọt ra mặt ngoài của đỉnh.
Ngay sau đó cái đỉnh màu xanh biếc tỏa ra ánh hào quang muôn màu, cuối cùng từng tia lửa đỏ bừng sáng lên.
Liễu Minh nhanh chóng vung tay áo lên, hắn nhanh chóng đổ Trữ Vật Phù ra, một đống nguyên liệu được chuẩn bị từ trước rơi lả tả xuống đất.
Sau đó hắn tung ra một trảo tạo thành một đạo hắc khí bao quanh đống nguyên liệu trên rồi cuốn chúng bay vèo vào trong cự đỉnh.
Rồi hắn lấy ra một lọ Ngũ Quang Dịch dốc ngược xuống, một thứ chất lỏng trong suốt màu cam liền hóa thành một dòng chất lỏng như dải lụa mỏng từ từ chảy vào bên trong cự đỉnh.
Sau khi đổ hết khoảng một nửa bình, bàn tay hắn vẫy một cái, cái bình nhỏ màu vàng lóe lên một cái rồi biến mất không thấy đâu. Lúc này nắp cự đỉnh mới từ từ đậy lại.
Lúc này hai tay Liễu Minh không ngừng bấm niệm pháp quyết, hắn liên tục rót pháp lực vào ngọn lửa dưới đáycự đỉnh.
"Phừng" một tiếng!
Ngọn lửa đỏ thẫm bốc lên cuồn cuộn bao trùm toàn bộ cự đỉnh.
So với đan dược đẳng cấp Ngưng Dịch, đan dược đẳng cấp Hóa Tinh có thời gian luyện lâu hơn nhiều.
Ban đầu Liễu Minh cho rằng mẻ đầu lô đan dược Uẩn Linh Đan này chỉ cần ba ngày là luyện thành, vậy mà sau bảy ngày liên tục rót pháp lực, Lục Thần Đỉnh mới phát ra một tiểng nổ nhỏ, sau đó một mùi khét lẹt truyền ra ngoài: Đương nhiên mẻ đầu tiên đã thất bại hoàn toàn!
Sau đó Liễu Minh lại lấy Ngũ Quang Dịch thượng phẩm ra làm tiếp mẻ nữa, kết quả vẫn là thất bại. Lần này sử dụng Ngũ Quang Dịch thượng phẩm thì tốn mười ngày cho một mẻ luyện đan.
Cứ như vậy sau nửa năm trời, cuối cùng Liễu Minh mới dùng Ngũ Quang Dịch thượng phẩm luyện chế thành công mẻ Uẩn Linh Đan đầu tiên.
Liễu Minh liếc nhìn viên đan dược trên tay đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt, linh lực bốc lên cuồn cuộn tạo thành một lớp sương mù dày đặc bao quanh, trong lòng hắn không khỏi cảm khái vô cùng.
Với sự hỗ trợ của Lục Thần Đỉnh mà sau gần hai mươi mẻ mới có thể luyện thành đan dược một lần, những khó khăn này đúng là nằm ngoài dự kiến của hắn. Thảo nào đan dược đẳng cấp Hóa Tinh tính về chủng loại hay số lượng đều vô cùng hiếm hoi so với đẳng cấp Ngưng Dịch.
Liễu Minh sau khi tự suy ngẫm một hồi, hắn thu viên đan dược kia lại và lấy một cái bình màu vàng trong tay áo ra, tiếp tục công việc luyện chế Uẩn Linh Đan.
Năm năm sau, Liễu Minh đang cầm trên tay một viên đan dược tỏa ra linh khí như một làn sương mù đậm đặc màu trắng, nhìn xuyên qua lớp sương mù có thể thấy rõ ràng một đạo Đan văn, đây chính là một viên Uẩn Linh Đan phàm phẩm.
Cho đến hôm nay, năm năm trời hắn ngày đêm tập trung luyện đan, thêm nữa lại có sự hỗ trợ của Lục Thần Đỉnh có từ thời Thượng cổ, cuối cùng tỉ lệ thành công của hắn đã lên tới năm thành. Tuy nhiên tỉ lệ đan dược nhập phẩm vẫn còn thấp thảm hại, dùng Ngũ Quang Dịch thượng phẩm luyện chế mà lâu lâu mới ra lò được một viên đan dược phàm phẩm!
Đan dược địa phẩm thì hắn chưa từng luyện ra viên nào.
Kỹ thuật luyện chế Uẩn Linh Đan của hắn cũng đã bị tới hạn, không thể tiến thêm chút nào nữa.
Tỉ lệ thành công hiện thời cũng khiến Liễu Minh có chút hài lòng. Dựa theo kinh nghiệm những lần trước thì hiện nay nếu bỏ công sức ra luyện thêm vài mẻ nữa thì gần như cũng chỉ phí công mà thôi.
Sau đó, Liễu Minh đững vụt dậy, hắn vươn tay vươn chân vài cái rồi chạy đi xem Phi Sọ và Cốt Hạt tu luyện tới đâu rồi.
Cả hai đứa vẫn đang miệt mài tu luyện ở hai góc tường, uy lực của các chiêu thức rõ ràng đã có sự tiến bộ so với trước đây. Tuy nhiên tu vi của cả hai dường như vẫn dậm chân tại chỗ ở Ngưng Dịch viên mãn, chả có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ đột phá lên Hóa Tinh.
Liễu Minh cũng không ngạc nhiên trước tình hình này, hắn vỗ về hai Linh sủng vài câu rồi đi thẳng tới chỗ Hồn Thiên Bia.
La Hầu vẫn ngồi im như tượng bấy lâu nay, lúc này lão đột nhiên mở to hai mắt liếc xung quanh một cái, trên mặt không chút cảm xúc nào.
Liễu Minh chợt rùng mình một cái, hắn khom người và nói bằng giọng cung kính: "Làm phiền La Hầu tiền bối rồi!"
"Ngươi đã muốn bắt đầu tu luyện Thuật Thiên Lôi thì ta đưa ngươi vào thôi."
Dứt lời, La Hầu liền nhấc tay lên một cái, một đạo ánh sáng lập tức bắn thẳng vào Hồn Thiên Bia bên trong Huyễn Ma Đồng.
Sau đó một khắc, Liễu Minh nghe thấy bên tai những âm thanh ầm ầm của sấm sét, hắn vội nhìn ra bốn phía thì đã thấy mình đang đứng bên trong một huyễn cảnh chứa đầy sấm sét.
"Ầm... Ầm!"
Dường như hắn mới xuất hiện thì đã bị từng tia sét màu vàng to cỡ bát ăn cơm từ trên cao ầm ầm đánh thẳng xuống tạo ra từng tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Liễu Minh thấy vậy liền hét lên một tiếng rồi vung hai tay ra, một đám hắc khí cuồn cuộn lập tức xuất hiện bao phủ toàn thân, hắn không hề né tránh mà mặc kệ từng đạo thiên lôi bổ thẳng vào thân mình.
Sau một khắc, bao quanh thân mình hắn là vô số đạo ngân xà ngoằn ngoèo, hắc khí bao quanh cơ thể đang bị mỏng đi dần dần.
Lực lượng thiên lôi vốn là một trong những lực lượng sơ khai của Thiên địa, thân thể các sinh linh bình thường vốn không thể chống lại sức mạnh của nó. Tu luyện giả không cẩn thận mà bị hứng chịu thiên lôi, nhẹ thì thân thể trọng thương, tu vi hạ cấp, nặng thì thịt nát xương tan, đạo hạnh và thân thể đều tan xác!
Vốn dĩ thân thể Liễu Minh cường đại vượt trội so với tu sĩ cùng thế hệ, lại được yểm trợ bởi Long Hổ Minh Ngục Công. Vậy mà khi hắn ngang nhiên cho Thiên lôi đánh thẳng vào cơ thể cũng cảm giác toàn thân vô cùng đau đớn, pháp lực suy giảm vô cùng nhanh.
Tuy nhiên hắn vốn gan lỳ chịu đòn, tâm chí cũng kiên định hiếm người bì được, chỉ sau một lúc hắn đã bắt đầu từ từ thích nghi với hoàn cảnh. Hắn dựa theo pháp quyết ghi trên điển tịch Thuật Thiên Lôi bắt đầu thu nạp lực lượng thiên lôi. Hắn chậm rãi dẫn xuất những đạo thiên lôi ở bên ngoài ra rồi phân chia chúng thành từng tia sét nhỏ và từ từ hấp thụ vào khắp nơi trên cơ thể.
Cứ như vậy sau nửa canh giờ, khi cơ thể không thể hấp thụ thêm lực lượng thiên lôi thì hắn mới nhắm mắt lại và rời khỏi Huyễn cảnh.
Sau một lát, Liễu Minh đã quay trở lại không gian tối tăm ban đầu. La Hầu vẫn nhắm mắt ngồi yên như cũ, hình như lão cũng chả buồn nói thêm lời nào với hắn.
Liễu Minh thấy vậy cũng chả thèm để ý tới lão. Sau khi ổn định tinh thần trở lại, hắn liền thúc dục pháp quyết, một tia sét màu vàng nhỏ như sợi tóc mới được hấp thụ vào trong cơ thể hắn lúc này đang tụ lại trên lòng bàn tay. Hắn liền đổi pháp quyết, ngưng tụ ra một đạo hồ quang điện màu vàng lập lòe ẩn hiện.
Nhìn thấy một đạo nhỏ bé ẩn chứa lực lượng thiên lôi trong tay, Liễu Minh khẽ cười một tiếng rồi vung ngón tay điểm tới bức tường khí trước mặt một cái, đạo hồ quang điện màu vàng liền bay tới nhanh như chớp.
"Ầm!" Một tiếng..
Bức tường bằng khí nháo nhào lên một hồi rồi hiện ra một lỗ thủng đường kính hơn trượng, ở rìa lỗ thủng vẫn còn đang có những tia điện ngoằn ngoèo chớp lên không ngừng, chúng ngăn cản bức tường khí hồi phục trạng thái ban đầu.
"Thuật Thiên Lôi quả nhiên uy lực kinh người, mới chỉ hấp thụ được một chút lôi lực mà khi phóng xuất ra đã tạo hiệu quả mạnh như vậy rồi!" Liễu Minh nhìn thấy cảnh tượng trên, miệng hắn lập tức lẩm bẩm vài câu.
Căn cứ theo điển tịch Thuật Thiên Lôi ghi chép lại, loại công pháp này có chút đặc biệt: Ban đầu phải luyện thể bằng lực lượng sơ khai của Thiên địa là thiên lôi, nhưng khi đã nhập môn rồi thì có thể chuyển hóa pháp lực nội thể thành lực lượng lôi điện dùng tấn công kẻ địch, hơn nữa uy lực của nó khủng gấp mấy lần Thuật Lôi Điện.
Thuật này sau khi đạt cảnh giới Tiểu thành thì với lực lượng thiên lôi của Thiên địa thu nạp lúc trước, tới lúc sau có thể phóng xuất ra từng phần hoặc trong nháy mắt phóng xuất ra toàn lực tấn công kẻ địch.
Nếu tu luyện tới Đại thành thì có thể hợp nhất lực lượng lôi điện tạo thành từ pháp lực nội thể và lực lượng lôi điện hấp thu thừ thiên địa tạo thành một lực lượng thống nhất dùng tấn công kẻ địch.
Nếu luyện tới cảnh giới Viên mãn thì có thể thu nạp được lực lượng thiên lôi bên ngoài cửu thiên, chính thức tạo ra lực lượng thiên lôi ngang với thiên lôi trong Thiên địa với uy lực vô song.
Hôm nay Liễu Minh mới chỉ tạm dẫn xuất lực lượng thiên lôi vào bên trong cơ thể, mặt khác nhằm mục đích khiến cho cơ thể dần thích ứng với loại lực lượng này. Đây chính là phương pháp giúp kích hoạt bản năng sẵn có của cơ thể để sau này chính bản thân mình có thể ngưng tụ ra lực lượng lôi điện.
Sau khi phóng ra lực lượng thiên lôi mà phải khó khăn lắm mới hấp thụ được chút xíu đó, lúc này Liễu Minh cảm thấy cơ bắp toàn thân mình khá đau nhức.
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, Liễu Minh lại mượn nhờ Hóa Thức Trùng trợ giúp, La Hầu tiếp tục sử dụng Huyễn Ma Đồng đưa hắn vào bên trong Huyễn cảnh.
Hai tháng sau, ở bên trong Huyễn cảnh, Liễu Minh nhấc một tay lên, một tia sét màu vàng nho nhỏ liền ngưng tụ ra, sau khi hắn rót từ từ một lượng pháp lực hùng hậu vào bên trong, tia sét màu vàng nhanh chóng biến to ra cỡ bằng bát ăn cơm và trong chớp mắt phóng thẳng ra ngoài.
"Ầm!" Một tiếng!
Ngọn núi nhỏ cao từng bốn, năm trượng ở trước mặt hắn vỡ tan ra, cát đá bay mịt mù tứ phía.
Thời gian qua liên tục tiến vào Huyễn Ma Đồng, Thuật Thiên Lôi của Liễu Minh đã đạt cảnh giới nhập môn, uy lực của nó cao hơn rất nhiều so với những pháp thuật thuộc tính Lôi, hơn nữa tốc độ ra đòn thì càng nhanh hơn nhiều.
Liễu Minh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hắn càng chú tâm hơn trong việc tu luyện loại pháp thuật có từ thời Thái cổ này.
...
Một năm trôi qua, bên trong không gian tối tăm mù mịt, Liễu Minh đang ngồi khoanh chân trên mặt đất. Hắn cảm nhận rất rõ toàn bộ cơ thể mình đã có những biến hóa rõ rệt.
Tới ngày hôm nay hắn vừa mới đạt cảnh giới Tiểu thành trong việc tu luyện Thuật Thiên Lôi. Nội thể đã có thể hấp thụ được một lượng thiên lôi nhất định, hơn nữa lực lượng này đã bắt đầu hòa hợp với pháp lực của bản thân hắn, hiện không còn chút xung đột nào nữa.
Kết qủa tu luyện sau một năm như vậy khiến cho Liễu Minh cảm thấy rất vui. Nếu như là tu sĩ bình thường muốn tu luyện loại pháp thuật này đều phải chờ tới khi trời mưa to sấm sét, nếu may mắn thì mỗi tháng cũng chỉ có vài cơ hội luyện tập. Như vậy một năm qua của Liễu Minh đã bằng với vài chục năm tu luyện bình thường của các tu sĩ khác.
....
Năm năm sau, bên trong Huyễn cảnh, Liễu Minh đang nhắm nghiền hai mắt, cơ thể lơ lửng trên không trung, từng tia sét điên cuồng đánh vào cơ thể nhưng tất cả liền chui hết vào bên trong người hắn.
Đột nhiên Liễu Minh mở to hai mắt ra, hai cánh tay hắn vung lên, lập tức trong cơ thể phát ra những tiếng nổ vang rền, sau đó vô vàn tia sét màu vàng liền tuôn ra từ trên người hắn, chúng nhanh chóng đan vào nhau tạo thành một tia sét lớn màu vàng.
Đồng thời lúc đó trên bầu trời cũng xuất hiện vô số tia sét bổ xuống, chúng nhanh chóng hòa với đám sét trên người Liễu Minh tạo thành một mảng lớn màu vàng trắng.
Liễu Minh hét lên một tiếng, một ngón tay hắn chỉ thẳng vào một quả núi đen sì ở cách đó không xa.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tất cả những tia sét nhỏ trên người hắn đều nhập lại làm một tạo thành một trụ sét màu vàng khổng lồ điên cuồng phóng ra.
← Ch. 0645 | Ch. 0647 → |