← Ch.0894 | Ch.0896 → |
Dịch giả: asuconm
Sau khi chờ Liễu Minh rời khỏi đại điện, Điền trưởng lão đứng bên cạnh Âm Cửu Linh thở dài, chậm rãi nói:
"Cơ hội tiến vào phế tích Thượng giới này thật là khó khăn lắm mới có được, đáng tiếc là Hiểu Ngũ sau khi vào Ác Quỷ Đạo đến nay vẫn chưa quay về, nếu không với thực lực của Liễu Minh mà liên kết với Hiểu Ngũ, thì Lạc U Phong của chúng ta có thể có thu hoạch lớn rồi."
"Hiểu Ngũ bỏ lỡ lần này quả thật là đáng tiếc, nhưng sư đệ cứ yên tâm, có Liễu Minh tham gia lần này thì Lạc U Phong của chúng ta sẽ không quay về tay trắng đâu!" Âm Cửu Linh thản nhiên nói.
Tin đồn về Phế tích Thượng giới lan truyền rất nhanh chóng khắp toàn bộ Thái Thanh môn, bất kể là đệ tử nội môn hay ngoại môn, đều say sưa bàn luận về việc này. Dù sao đây là một thiên đại cơ duyên ba vạn năm mới xuất hiện một lần, trước kia có không biết bao nhiêu đệ tử trong tông mong muốn tham dự mà không được đấy.
Không biết vì sao mà tin tức về việc Liễu Minh được chọn tham gia hành trình vào Phế tích Thượng giới lại lộ ra ngoài, sau khi hắn trở lại động phủ không bao lâu, thì có không ít đệ tử đến bái phỏng, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy đau đầu.
Sau khi hắn nhẹ nhàng từ chối vài người, liền dứt khoát đóng cửa động phủ lại, trèo lên giường ngủ một giấc dài. Sau một ngày một đêm, hắn mới tỉnh lại, lúc này tinh thần cảm thấy vô cùng phấn chấn, liền bắt tay vào chuẩn bị cho hành trình vào phế tích.
Sau đó, Liễu Minh đi tới tầng bốn của Tàng Kinh Các, tìm kiếm các tư liệu liên quan đến sự kiện lần này. Theo lời Âm Cửu Linh, Phế tích Thượng giới kia là một trong những bí mật của Thái Thanh môn, cho nên những tin tức liên quan mà hắn tìm được cũng không nhiều lắm, đa số là bút ký sơ sài hoặc một vài lời mô tả do tiền nhân để lại.
Thực ra điều này cũng không có gì là kỳ quái, dù sao lần đầu tiên Phế tích Thượng giới kia mở ra cũng cách đây ba vạn năm rồi, với một khoảng thời gian dài như vậy, đủ để làm cho hầu hết mọi người quên lãng việc này rồi.
Tuy nhiên, từ những tin tức vụn vặt lẻ tẻ mà Liễu Minh tìm thấy, cũng giúp cho hắn hiểu được một ít tình huống. Trong lần phế tích mở ra mấy vạn năm trước, chỉ có một nửa số đệ tử của Thái Thanh môn bình yên trở ra, thậm chí là có một gã đệ tử Chân Đan dẫn đầu đoàn hành trình cũng vẫn lạc bên trong đó. Điều này cho nội tâm của Liễu Minh run sợ không thôi, hắn càng nhận thức rõ ràng hơn về sự nguy hiểm của chuyến đi này.
Tiếp theo, hắn lại làm một chuyến đi đến phường thị của tông môn, đem những đồ vật thu được của đám tà tu bị giết thời gian trước bán ra, sau đó lại mua vào một ít phù lục độn thuật cao giai, một số đồ vật phụ trợ, ... Hắn cũng mua không ít thuốc giải độc chữa thương, đan dược khôi phục nguyên khí. Tóm lại, phàm là những đồ vật có thể có ích bên trong Phế tích, hắn đều chuẩn bị đầy đủ.
Trong khi Liễu Minh đang bận rộn chuẩn bị cho hành trình vào Phế tích Thượng giới. Danh ngạch những đệ tử được chọn đi vào Phế tích cũng dần dần được xác định. Những đệ tử được chọn đều là những đệ tử vô cùng kiệt xuất, tinh anh nhất và cường đại nhất của các Phong, những người này đều được ban cho các bảo vật phòng thân cùng đan dược.
Toàn bộ sơn mạch Vạn Linh sau một hồi oanh động đã rất nhanh trở lại yên tĩnh, tất cả mọi người đang lẳng lặng chờ đợi thời khắc thông đạo vào Phế tích Thượng giới mở ra.
Vào một ngày, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi bên trong mật thất, ở cửa chính của động phủ bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Thời gian này đã có quá nhiều người đến bái phỏng, hắn đối với việc này cũng chẳng muốn để ý tới, bèn tiếp tục ngồi tĩnh tọa. Nhưng tiếng gõ cửa này, sau mỗi chốc lát lại kiên nhẫn vang lên. Sau một hồi, đã không còn nghe tiếng gõ cửa nữa, bỗng một thanh âm vù vù vang lên, một Truyền âm phù màu tím nhạt bay tới trước mặt Liễu Minh.
Liễu Minh khẽ cau mày, đưa tay chụp lấy phù lục màu tím, đưa thần thức tiến nhập vào bên trong. Sau khi xem nội dung bên trong phù lục, sắc mặt của hắn liền thay đổi, đứng dậy đi tới cửa chính của động phủ, phất tay mở cửa ra.
Đứng ở bên ngoài cửa, là hai tuyệt sắc thiếu nữ mặc áo tím, dung nhan thanh tú động lòng người. Hai người này đang đứng kề nhau, đưa mắt nhìn về Liễu Minh đứng bên trong cửa, chính là tỷ muội Âu Dương Thiến và Âu Dương Cầm.
"Liễu huynh, sau khi từ biệt tại sơn mạch Tuyền Mộng, đã lâu rồi không gặp." Âu Dương Thiến sửa lại mái tóc, nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nói.
"Hai vị cô nương Âu Dương, tại hạ thất lễ." Liễu Minh ôm quyền, có chút khách khí nói.
"Chậc chậc, Liễu huynh không hổ là đệ nhất đệ tử nội môn của Thái Thanh môn, giờ đã kiêu ngạo như vậy rồi, tỷ muội chúng ta đứng ở đây gõ cửa một hồi lâu, nếu không phải Thiến tỷ dùng phù lục đưa tin, chắc hẳn Liễu huynh sẽ không hạ mình đi ra gặp chúng ta a." Âu Dương Cầm nhếch miệng lên, giọng điệu trách móc nói.
"Cầm nhi ... " Âu Dương Thiến tay kéo nhẹ Âu Dương Cầm, nói nhỏ một tiếng.
"Thiến tỷ, ta nói thế là đúng, năm đó khi hắn đến Tuyền Mộng Sơn, chúng ta coi hắn như là khách quý, tiếp đãi vô cùng chu đáo. Liễu đại tu sĩ, ta nói thế có đúng không?" Âu Dương Cầm không thèm để ý tới Âu Dương Thiến, đưa mắt nhìn lên người Liễu Minh, bĩu môi hỏi.
"Là Liễu mỗ tiếp đón chậm trễ, kính xin hai vị Âu Dương cô nương thứ tội, cũng bởi vì gần đây có quá nhiều người rảnh rỗi đến đây, tại hạ lại ngại phiền phức nên mới đóng cửa động phủ lại. Xin mời hai vị cô nương đi vào trong nói chuyện a, hàn xá đơn sơ, hai vị cũng đừng chê cười." Liễu Minh cười khổ một tiếng, xoay người lại đem hai nữ nhân tiến vào động phủ.
"Liễu huynh nói đùa, chúng ta thân là tu sĩ, để ý đến những chi tiết này làm gì." Âu Dương Thiến mỉm cười đi vào trong động phủ, sau một hồi quan sát, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Động phủ này đơn sơ đến nỗi không thể đơn sơ hơn được, tuy rằng vô cùng gọn gàng sạch sẽ nhưng xung quanh chỉ có bốn bức tường, còn ở trong phòng khách, chỉ có mỗi cái bàn uống trà cùng mấy cái ghế gỗ bình thường. Trên vách tường cũng không có bất kỳ trang trí nào, chỉ có khảm nạm mấy khối Nguyệt Quang Thạch dùng để chiếu sáng cho phòng khách. Tuy rằng đại đa số tu sĩ không chú trọng nhiều lắm vào việc hưởng thụ vật chất, nhưng động phủ đơn sơ như vậy cũng vô cùng hiếm thấy.
Âu Dương tỷ muội liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được nét kinh ngạc hiện lên trong mắt nhau, lại không tưởng tượng được là đệ nhất đệ tử nội môn của Thái Thanh môn lại ở một nơi như thế này. Còn Liễu Minh thì lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng, sau khi bưng cho mỗi người một ly Linh trà, liền ngồi xuống ghế chủ tọa nói:
"Hai vị không quản đường xa vạn dặm đến sơn mạch Vạn Linh tìm ta, làm cho tại hạ có chút bất ngờ."
Âu Dương Thiến thu lại sự kinh ngạc trong lòng, cùng Âu Dương Cầm ngồi xuống chiếc ghế gỗ, khẽ cười nói: "Như thế nào? Liễu huynh không muốn gặp lại tỷ muội chúng ta sao?"
"Âu Dương cô nương đừng nói thế, lần trước tại Tuyền Mộng Sơn, hai vị đã giúp đỡ ta rất nhiều, tại hạ tuy không dám nhận mình là bậc chính nhân quân tử, nhưng cũng biết đạo lý có ân tất báo." Liễu Minh mỉm cười nói.
"Nghe được Liễu huynh nói như vậy, tiểu nữ cũng an tâm rồi. Không giấu gì Liễu huynh, tỷ muội chúng ta lần này đến Thái Thanh Môn, thật ra cũng là vì hành trình vào phế tích Thượng giới. Âu Dương gia ta không có đủ năng lực để mở ra thông đạo tiến vào Phế tích, bởi vì gia tộc của ta cùng quý tông luôn có giao hảo, gia tộc lần này phái hai tỷ muội chúng ta tiến vào Phế tích Thượng giới cùng với đệ tử của quý tông, tìm kiếm một ít cơ duyên." Âu Dương Thiến thu hồi lại dáng tươi cười, nhìn Âu Dương Cầm bên cạnh, thần sắc nghiêm nghị nói ra.
"Thì ra là thế." Liễu Minh gật đầu, bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cảm thấy kinh ngạc.
Âu Dương thế gia đường đường là một trong bát đại thế gia, cũng không có cách nào một mình mở ra thông đạo đi vào Phế tích Thượng giới. Từ tin tức này mà suy ra, đoán chừng những tông môn có thể chân chính dựa vào thực lực tông môn để mở ra thông đạo, ngoại trừ Tứ đại thái tông, Thiên Yêu cốc và Bắc Đẩu các ... cũng không có nhiều thế lực khác có thể làm được.
Về việc giao hảo của hai tông như lời Âu Dương Thiến nói, đoán chừng Âu Dương thế gia đã âm thầm cung cấp cho Thái Thanh môn một số chỗ tốt, mới có thể đổi lấy hai cái danh ngạch cho hai nữ nhân này a.
Nội tâm Liễu Minh suy nghĩ một hồi, nhưng gương mặt vẫn giữ được nét bình tĩnh như trước.
"Tỷ muội chúng ta lần này đến bái phỏng, trước là cùng Liễu huynh chào hỏi, sau là còn một việc khác. Trước khi chúng ta đi, gia chủ đã viết một phong thư, để cho ta giao cho Liễu huynh." Âu Dương Thiến nói qua, lấy ra một cái phong thư màu trắng.
Trong lòng Liễu Minh nao nao, lập tức đón lấy phong thư mở ra xem, ánh mắt chớp động một hồi.
"Hai vị Âu Dương cô nương có xem qua nội dung trong thư chưa?" Liễu Minh sau khi xem xong, đột nhiên hỏi.
"Khi chuẩn bị đi, gia chủ đã đề cập việc này với tỷ muội chúng ta. Lúc trước, khi Liễu huynh mượn Thanh Diệu Linh Lung Bích, đã hứa hẹn làm cho Âu Dương thế gia chúng ta một việc, cho nên gia chủ muốn mời Liễu huynh tận lực bảo vệ an nguy của hai người chúng ta trong chuyến đi này, xem như trả được lời hứa hẹn lúc trước, hơn nữa sau đó nhất định sẽ có báo đáp khác." Âu Dương Cầm thản nhiên nói.
"Hai vị nếu như đã biết nội dung bức thư, vậy thì dễ nói chuyện rồi. Bất quá tại hạ có một nghi vấn, Âu Dương gia chủ chẳng lẽ đã biết được chuyện Phế tích Thượng cổ sắp mở ra từ mấy năm trước rồi ư? Hơn nữa, khi ta đến Tuyền Mộng Sơn, cũng đã sắp xếp tất cả chuyện này rồi sao?" Trên mặt Liễu Minh hiện lên một tia trầm ngâm, hướng đến Âu Dương tỷ muội hỏi.
"Không giấu gì Liễu huynh, gia chủ vốn là muốn mời Liễu huynh làm một chuyện đại sự khác cho Âu Dương thế gia ta đấy, tuy nhiên bởi vì Phế tích Thượng cổ bỗng nhiên mở ra, nên gia chủ mới tạm thời thay đổi chủ ý." Âu Dương Thiến giải thích.
"Thì ra là thế. Ngày đó tại Tuyền Mộng Sơn tại hạ đã hứa hẹn, tự nhiên sẽ không đổi ý. Hành trình vào Phế tích lần này, Liễu mỗ sẽ hết sức nỗ lực đấy. Bất quá, vạn nhất nếu hai vị đi lạc, không có đi cùng với Liễu mỗ, như vậy cũng không thể tính là tại hạ đã trái với điều ước rồi." Liễu Minh nghe vậy thì gật đầu, nhưng sắc mặt ngưng trọng nói tiếp.
"Điều này là tự nhiên."
Âu Dương tỷ muội nghe vậy, sắc mặt trở nên vui vẻ, hai nữ đối với nhân phẩm tính cách của Liễu Minh cũng có chút hiểu rõ. Nếu như hắn đã đồng ý, sẽ không làm chuyện trái với lương tâm.
"Mặt khác, Liễu mỗ cũng chỉ có thể hứa hẹn bảo hộ hai vị trong phạm vi năng lực của ta. Nếu như gặp phải chuyện mà ngay cả ta cũng có thể gặp nguy hiểm, hai vị cũng phải tự chuẩn bị để bảo vệ mình đó." Liễu Minh sau một hồi suy nghĩ, nói thêm một câu.
"Nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, cũng chỉ có thể trách phúc duyên của tỷ muội chúng ta nông cạn, tuyệt không dám trách tội Liễu huynh đấy. Tuy nhiên, đối với chuyện tự bảo vệ tính mạng, tỷ muội chúng ta vẫn có chút tự tin đấy." Âu Dương Thiến nghiêm nghị nói.
Liễu Minh nghe vậy, mỉm cười rồi gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, chuyện này quyết định như vậy đi. Không biết hai vị đã có chỗ ở chưa? Có cần ta hỗ trợ sắp xếp một chút không?
"Quý tông đã an bài tỷ muội chúng ta ở tại Phiêu Miểu Phong rồi, nghe nói bầu bạn song tu của Liễu huynh chính là một đệ tử của Phiêu Miểu Phong, Già Lam sư muội. Không biết lúc nào có thể cho tỷ muội chúng ta gặp gỡ một chút?" Đôi mắt đẹp của Âu Dương Thiến chớp chớp, cười nhẹ nói.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng trở nên lúng túng.
← Ch. 0894 | Ch. 0896 → |