← Ch.0105 | Ch.0107 → |
Dịch giả: hoangphu
Biên: hungprods
Những Linh Sư khác nghe vậy đều biến sắc, tất cả đều "Vâng" một tiếng.
"Tốt rồi, thời gian đã không còn sớm nữa, ta cũng nên tuyên bố chuyện ngày mai mười đại đệ tử chiến đấu." Chưởng môn Man Quỷ Tông thấy vậy gật gật đầu, đứng dậy khỏi ghế, đang định bay ra khỏi ngọc đài, chính thức tuyên bố tên của mười đệ tử đứng đầu và trận thi đấu tranh vị trí xếp hạng vào ngày mai.
Nhưng đúng lúc này, ở một hướng khác trên bầu trời bên ngoài ngọn núi bỗng nhiên truyền đến tiếng xé gió. Tiếp đó lớp sương mù nồng đậm tản ra, một con chim quái dị năm màu thân dài mấy trượng từ trong đó bay vút ra. Đầu nó trông giống đầu kền kền, nhưng lông đuôi lại rất dài, đồng thời có một cặp móng vuốt cổ quái cực lớn, màu đỏ tươi như máu.
Quái cầm (chim quái dị) này vừa xuất hiện liền bay thẳng đến núi đá, điều này đương nhiên khiến cho không ít đệ tử nhìn thấy đều kinh hãi một trận.
"Không phải hoảng sợ, đây là Linh cầm của Ngạn sư thúc tổ các ngươi." Chưởng môn Man Quỷ Tông vừa nhìn thấy quái cầm này cũng giật mình, nhưng lập tức lớn tiếng trấn an một câu.
Giọng nói của lão quanh quẩn không ngớt trên không trung ngọn núi đá. Lúc này những đệ tử phía dưới mới chợt hiểu ra, nhao nhao dùng ánh mắt kính sợ nhìn về phía quái cầm ngũ sắc đang bay đến gần.
Chuyện có liên quan đến trong tông còn có một vị sư thúc tổ thần thông quảng đại, đương nhiên là mỗi người đều biết.
Nhưng vị sư thúc tổ này lại chưa bao giờ lộ diện trước mặt người khác. Nghe nói ngay cả các vị Linh Sư trong tông cũng rất ít có cơ hội nhìn thấy chân thân của vị sư thúc tổ này, vì thế càng làm cho mọi người có cảm giác vị trưởng bối cao nhất trong tông này thêm mấy phần thần bí.
Rất nhanh sau đó, quái cầm đã bay đến trên ngọc đài. Sau khi nó lượn một vòng trên không trung, bỗng nhiên một bên móng vuốt màu đỏ máu đang nắm chặt chợt buông lỏng ra, một quả ngọc giản màu xanh lá từ trong đó rơi ra. Sau đó nó không hề dừng lại một chút nào, đập mạnh cánh bay ngược lại hướng mà nó vừa bay đến.
Mặt mũi Chưởng môn Man Quỷ Tông tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng một tay cũng chộp vào hư không một cái. Ngọc giản "vèo" một tiếng đã bay vào trong tay, sau đó lão nhanh chóng áp nó lên trán.
Một lát sau, quả ngọc giản màu xanh lá bắt đầu chớp lóe lên linh quang nhàn nhạt. Nét mặt Chưởng môn Man Quỷ Tông nhanh chóng thay đổi từ ngạc nhiên sang cực kỳ giật mình.
Những người khác thấy vậy, không kìm được mà liếc mắt nhìn nhau.
"Chưởng môn sư huynh, rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Sau khi nhìn thấy Chưởng môn Man Quỷ Tông bỏ ngọc giản trên trán xuống, Sở Kỳ là người đầu tiên không nhịn được mà hỏi.
"Ngạn sư thúc truyền lệnh tới, không cần tiếp tục tiến hành thi đấu xếp hạng nữa. Ngày mai mười đại đệ tử vừa chọn xong sẽ lập tức khởi hành tiến về đảo Phục Giao." Chưởng môn Man Quỷ Tông chần chừ một lúc lâu mới nói ra một câu làm cho mọi người thất kinh.
"Cái gì, vì sao Ngạn sư thúc lại truyền xuống mệnh lệnh như vậy. Hơn nữa còn cho đám Càn nhi đi đến đảo Phục Giao làm gì?" Sở Kỳ cực kỳ giật mình hỏi.
"Sư thúc vừa mới nhận được phi thư của Linh Ngọc thượng nhân Cửu Khiếu Sơn đưa tin. Trong thư nói rằng lúc trưởng lão Hóa Tinh kỳ của Thiên Nguyệt Tông và Huyết Hà Điện trong khi đuổi giết con Yêu Giao kia, đã phát hiện một cửa vào bí cảnh chưa được biết đến ở miệng núi lửa trên đảo Phục Giao. Nhưng cửa vào này bởi vì bị con Yêu Giao kia quấy rối, đã hỏng mất hơn nửa, hiện tại chỉ có đệ tử tu vi Linh Đồ mới có thể đi vào trong đó. Hơn nữa cửa vào này cần phải có các vị tiền bối Hóa Tinh kỳ của mấy tông môn đồng thời ra tay duy trì, nếu không nó sẽ hỏng mất, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ trong một thời gian ngắn. Cho nên sau khi Ngạn sư thúc thỏa thuận cùng bọn họ một phen, cuối cùng quyết định mở thí luyện sinh tử sớm hơn dự tính. Lần này cho phép mười đại đệ tử tất cả các tông môn đi vào trong bí cảnh đó, dựa theo số lượng bảo vật mà các đệ tử này mang trở về nhiều hay ít để quyết định vị trí xếp hạng. Cho nên hiện tại chúng ta không thể lãng phí thời gian, phải mau chóng mang mười tên đệ tử chạy tới đảo Phục Giao." Chưởng môn Man Quỷ Tông vừa nói, vẻ mặt cũng lộ vẻ nôn nóng.
"Cái gì, phát hiện của vào bí cảnh chưa được biết đến?"
"Diện tích của nó rộng bao nhiêu?"
"Có người nào đã vào đó chưa?"
"Trong đó có tồn tại cấm chế gì hay không?"
...
Sở Kỳ, Khuê Như Tuyền, đại hán họ Lôi nghe vậy, hầu như đồng thời kinh ngạc hô lên. Trong sự kinh ngạc và vui mừng, đồng thời giọng nói cũng ẩn chứa một chút ý thèm muốn.
Cũng khó trách bọn họ lại như thế!
Cái gọi là "Bí cảnh" này, thật ra chính là một ít không gian bí ẩn chưa từng bị người phát hiện. Trong đó một phần là do thiên nhiên hình thành, một bộ phận còn lại là do một ít nhân vật mạnh mẽ tạo ra.
Trong đó, phần lớn trong những bí cảnh được tạo thành bởi nguyên nhân đầu tiên chỉ có một ít Linh dược, Linh Thạch và các loại thiên tài địa bảo, mức độ nguy hiểm không cao. Còn cái sau thì phần lớn đều ẩn giấu bảo vật còn sót lại của những nhân vật mạnh mẽ kia, nhưng ở bên trong cũng có nguy hiểm rất lớn, không biết bên trong được bố trí bao nhiêu cấm chế khủng bố có thể làm cho người ta tan thành tro bụi.
Bất kể là loại bí cảnh nào, một khi có người thực sự có thể có đại thu hoạch lớn từ bên trong đó trở về, cũng đủ khiến cho cả một tông môn, thậm chí mấy tông môn có được lợi ích vô cùng. Thậm chí đã từng xuất hiện một môn phái nhỏ, may mắn từ trong bí cảnh nhặt được một bộ công pháp vô danh cực kỳ lợi hại. Từ đó, chỉ trong vòng mấy trăm năm ngắn ngủi, thực lực tăng lên rất nhiều, thoáng cái đã trở thành một thế lực xưng bá mấy quốc gia xung quanh.
Đương nhiên kỳ ngộ và nguy hiểm song song tồn tại, cũng đã từng có một đại tông môn độc chiếm một bí cảnh, dùng toàn bộ lực lượng của tông môn để xâm nhập bí cảnh đó. Kết quả là toàn quân bị diệt, từ đó về sau xóa tên khỏi giới tu luyện.
Mà bây giờ việc phát hiện ra bí cảnh cực kỳ thưa thớt, hơn nữa vài loại bí cảnh có cửa vào chỉ xuất hiện trong phút chốc rồi biến mất. Có loại bí cảnh có thời gian và cách mở ra cửa vào rất hà khắc và hạn chế. Cũng có loại bí cảnh, cấm chế bố trí bên trong cực kỳ huyền diệu, các tông môn căn bản không thể phá giải, vì thế mà cho dù có nhìn thấy nó cũng không thể làm gì được.
Nhưng ngay cả như vậy, mỗi lần có bí cảnh mới bị phát hiện ra cũng vẫn sẽ xảy ra một hồi gió tanh mưa máu.
Có không ít tông môn bởi vì một cái cửa vào bí cảnh mới mà mạnh mẽ ra tay.
Hiện tại, nếu không phải bởi vì phát hiện cửa vào bí cảnh mới đang trong tình trạng sắp vỡ, căn bản là không thể độc chiếm. Chắc chắn Thiên Nguyệt Tông và Huyết Hà Điện cũng sẽ không báo cho Man Quỷ Tông và các tông môn khác làm gì, bọn họ sẽ lặng lẽ giấu giếm tin tức này mà thăm dò một mình.
"Chư vị sư đệ, vấn đề các ngươi hỏi ta đây cũng không rõ lắm, Ngạn sư thúc chỉ nói sơ qua về việc này mà thôi. Hiện tại, bởi vì phòng ngừa vạn nhất mà lão nhân gia người đã đi trước đến đảo Phục Giao rồi. Cho nên sáng sớm ngày mai, ta sẽ đích thân mang theo mười đại đệ tử trong thi đấu lần này đuổi theo. Hoàng sư huynh, Trương sư đệ, hai người các ngươi cũng tương đối am hiểu về trận pháp cấm chế, ngày mai cũng lên đường cùng ta. Những vị sư đệ khác thì ở lại thủ hộ tông môn, yên lặng chờ tin tức là được. Đây là ta dựa theo sự phân phó của Ngạn sư thúc mà làm việc, chư vị sư đệ nhất định phải làm tốt phận sự của mình. Trong thời gian ngắn tới đây tuyệt đối không thể tiết lộ việc này ra ngoài." Chưởng môn Man Quỷ Tông sau khi cười khổ một tiếng trả lời, lại nhanh chóng ra lệnh một phen.
"Vâng, chưởng môn sư huynh. Hai người chúng ta lập tức trở về chuẩn bị cho tốt, nhất định sẽ không làm lỡ đại sự này." Lão giả họ Hoàng và vị Trương sư thúc ăn mặc như đạo sĩ kia nghe vậy, dĩ nhiên là hết sức mừng rỡ, lập tức đáp ứng.
Sở Kỳ, nữ tử họ Lâm và những người khác mặc dù có chút không cam lòng, nhưng khi Chưởng môn Man Quỷ Tông lấy danh nghĩa Ngạn sư thúc mà ra lệnh, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nghe theo.
Lúc này, Chưởng môn Man Quỷ Tông từ trên ngọc đài bay nhanh ra, đứng vững trên không trung mà cao giọng tuyên bố:
"Mười đại đệ tử trong lần thi đấu Đại Giác này đã được xác định, theo thứ tự là mười người Dương Càn, Phong Thiền... Liễu Minh, Lôi Thần. Nhưng bởi vì một vài lý do đặc biệt, trận chiến tranh giành vị trí xếp hạng của mười đại đệ tử ngày mai tạm thời hủy bỏ. Còn nữa, từ ngày hôm nay, bổn tông bắt đầu phong sơn một tháng. Trong khoảng thời gian này, nếu không có mệnh lệnh trong tông thì bất cứ kẻ nào cũng không được tự tiện ra ngoài, người vi phạm lập tức đuổi ra khỏi bổn tông. Được rồi, ngoại trừ mười đại đệ tử ở lại, những người khác lập tức quay về chỗ ở."
Nghe được tuyên bố như vậy, mấy nghìn đệ tử Man Quỷ Tông phía dưới đều chấn động, chẳng ai hiểu ra sao. Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Chưởng môn Man Quỷ Tông đảo qua, dĩ nhiên không kẻ nào dám có chút dị nghị.
Vì vậy tiếp theo mọi người trước sau rời khỏi ngọn núi, trong nháy mắt trên đỉnh núi chỉ còn lại mười đại đệ tử mới mà thôi. Phần lớn trong đám bọn hắn đều mặt mũi tràn đầy vẻ khó hiểu quay mặt nhìn nhau.
"Các ngươi không cần lo lắng, sở dĩ ta giữ bọn ngươi lại đương nhiên sẽ nói rõ nguyên do của tất cả chuyện này. Chuyện là thế này, Ngạn sư thúc tổ của các ngươi ..." Chưởng môn Man Quỷ Tông chậm rãi kể lại sự việc có liên quan đến bí cảnh và thí luyện sinh tử diễn ra sớm một lượt.
Cả đám Liễu Minh nghe xong cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Bởi vì sự việc đột ngột phát sinh, căn bản không có thời gian để các ngươi tiếp tục tiến hành khiêu chiến xếp hạng gì nữa. Các ngươi phải tiến tới bí cảnh với tốc độ nhanh nhất, cùng với những đệ tử của mấy tông môn khác, ở trong bí cảnh tiến hành thí luyện sinh tử mà đúng ra sẽ được tiến hành vào một năm sau. Thành tích của từng cá nhân trong lần thí luyện này, sẽ quyết định vị trí xếp hạng trên bia Thái Âm của các ngươi. Quy tắc cụ thể thì khi đi đến nơi đó, Ngạn sư thúc tổ sẽ tiếp tục nói chi tiết cho các ngươi biết. Hiện tại việc các ngươi phải làm là trở về nghỉ ngơi dưỡng sức cho thật tốt, sáng sớm ngày mai sẽ cùng ta xuất phát. Chỉ cần trong lần thí luyện sinh tử tại bí cảnh này bổn tông có thu hoạch lớn, chắc chắn rằng các ngươi cũng sẽ được ban thưởng hậu hĩnh. Bên cạnh đó, hiện giờ tin tức này vẫn đang phải giữ bí mật, không được tiết lộ lung tung cho các đồng môn khác biết." Chưởng môn Man Quỷ Tông vô cùng cẩn thận nói.
Mười người Liễu Minh sau khi nghe xong mới chợt hiểu ra, mặc dù trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng dĩ nhiên đều khom người đồng ý.
Sau khi Chưởng môn Man Quỷ Tông gật gật đầu, liền xoay người bay về trên ngọc đài, tiếp tục bàn bạc sự việc có liên quan đến bí cảnh cùng những vị Linh Sư khác.
Mười đại đệ tử cũng nhao nhao rời khỏi ngọn núi.
Nửa khắc sau, Liễu Minh đã về tới chỗ ở của mình, lúc này hắn đang bắt đầu cân nhắc sự việc có liên quan đến bí cảnh.
Việc này xuất hiện, thực sự đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn.
Liễu Minh vốn cho rằng còn có thời gian chậm rãi tu luyện gần một năm, mới đến lúc tham gia thí luyện sinh tử có mức độ nguy hiểm cực cao này. Nhưng thật không ngờ, thoáng cái thí luyện sinh tử lại bắt đầu sớm, vả lại còn tiến hành tại nơi bí cảnh phúc họa không rõ kia.
Trong loại bí cảnh không thể biết trước này, e rằng tu vi và công pháp chỉ là thứ yếu, mà quan trọng hơn lại là kỹ năng cảm nhận nguy hiểm và năng lực phán đoán của từng cá nhân. Nếu là như vậy, với kinh nghiệm nhiều năm sinh tử chém giết tại Hung đảo, trên phương diện này có lẽ hắn mạnh hơn so với những đệ tử khác một ít.
Mà Liễu Minh lại nhớ đến một vài ghi chép trong điển tịch, có nói một ít tu luyện giả lấy được các loại thiên tài địa bảo trong bí cảnh, sau khi ra ngoài tu vi lập tức tiến nhanh. Hắn không nhịn được mà tim đập thình thịch.
Các loại thiên tài địa bảo lấy được trong bí cảnh, mặc dù theo lệ cũ khẳng định sẽ phải nộp lại hơn một nửa cho tông môn. Nhưng chỉ cần có thể giữ lại một phần nhỏ trong đó, sợ rằng tài nguyên cần thiết cũng đã đủ để sau này mình có thể tiến giai Linh Sư rồi.
Về phần khả năng gặp phải nguy hiểm mà ngã xuống trong bí cảnh, năm đó khi hắn còn ở trên Hung đảo, không biết đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử chỉ cách nhau một một đường tơ kẽ tóc rồi, hiện giờ cũng không quá để chuyện này vào trong lòng.
Đạo lý "cầu phú quý trong nguy hiểm" và "càng sợ chết, cái chết đến càng nhanh", khi hắn còn là trẻ con đã hiểu rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào.
Cho dù có phải mạo hiểm nhiều hơn nữa cũng chẳng phải là chuyện gì quá to tát, chủ yếu là xem có thể lấy được bao nhiêu lợi từ trong đó, có đáng giá liều mạng một lần hay không mà thôi.
Liễu Minh yên lặng suy nghĩ một lượt, sau khi không tìm thấy bất kỳ lý do gì để tránh né lần thí luyện sinh tử này, mới bình tĩnh nhắm hai mắt lại, bắt đầu yên lặng điều tức, khôi phục lại lượng Pháp lực đã tiêu hao trong lúc thi đấu.
← Ch. 0105 | Ch. 0107 → |