← Ch.0195 | Ch.0197 → |
Dịch giả: hungprods
Đúng lúc này, Bạch Thanh Hải vốn dĩ đứng ở một góc đài cao bỗng nhiên tiến lên một bước, một tay giơ lên, lập tức có hai quả cầu lửa bắn nhanh về phía lão giả.
"Oanh" "Oanh" hai tiếng, hai quả cầu lửa thoạt nhìn uy lực không nhỏ đồng thời vỡ tung ra, nhưng lại chỉ làm cho tầng sáng trên người Miện lão khẽ rung lên, sau đó liền ổn định lại như chưa từng có việc gì xảy ra.
Vẫn chưa hết, cánh tay Bạch Thanh Hải lại khẽ chuyển động, nhanh như chớp lấy thanh trường kiếm sau lưng xuống, thanh kiếm chỉ run lên một cái, thanh âm cao vút vang lên, một đạo Kiếm Khí lành lạnh dài vài thước chém ra.
"Phanh" một tiếng.
Màn sáng màu bạc cũng chỉ lõm vào một chút, sau đó liền bắn ngược đạo Kiếm khí màu trắng kia lại, bộ dạng không bị tổn hại chút nào.
Một màn này khiến cho đám tu luyện giả phía dưới sợ hãi thán phục một hồi.
Mà sau khi Bạch Thanh Hải thu trường kiếm lại, mặt không đổi sắc quay trở về vị trí cũ, một tay Miện lão vỗ vỗ vào phần eo, phần giáp sau lưng biến hình một hồi, không ngờ lại biến ảo thành một đôi cánh trúc màu vàng. Nó chỉ khẽ vỗ một cái liền phóng lên trời, dùng một tốc độ kinh người linh hoạt bay trên không trung đại điện.
Cùng lúc đó, trong đại điện cũng vang lên giọng nói điềm tĩnh của lão giả:
"Đây là công năng phi hành phụ trợ của bộ cơ quan chiến giáp này, chẳng những nhanh gấp mấy lần so với Thuật Đằng Không, mà còn không kém cỏi chút nào so với Thần Hành Phù bình thường. Chứ đừng nói chi là sự linh hoạt của nó trong chiến đấu, lại càng không phải pháp thuật phụ trợ bình thường có thể so sánh. Tiếp sau đây, lão phu sẽ biểu diễn cho chư vị đạo hữu thấy một chút năng lực công kích của nó."
Nói xong mấy lời này, tàn ảnh đầy trời bỗng nhiên tụ lại, Miện lão bỗng mỉm cười xuất hiện trên đài cao, khiến cho phần đông tu luyện giả trong đại điện trợn mắt há hốc mồm.
Đúng lúc này, hai cánh lão giả tay khẽ nhấc, nhắm vào một cái trụ đá hoa cương ở gần đó, chỉ thấy ánh sáng màu bạc trên cổ tay lóe lên, mỗi tay đều hiện ra một ống đồng màu bạc lớn cỡ cánh tay, sau đó âm thanh "rắc rắc" vang lên, từng cái ống đồng liền phun ra một chùm sáng màu bạc trắng.
Sau một khắc, tiếng xé gió vang lên như tiếng mưa rào, sau khi hào quang cuốn qua cột đá kia, trên đó lập tức lộ ra chi chít chằng chịt lỗ thủng nhỏ.
Không ít người tập trung tinh thần nhìn kỹ, lúc này mới thấy rõ bên trong những lỗ thủng kia đều có từng cây châm bạc nhỏ như lông trâu găm chặt vào trong trụ đá, điều này làm cho mặt mũi phần lớn tu luyện giả đều lộ vẻ kinh ngạc.
Với khoảng cách xa như vậy, hơn nữa còn không cần Pháp lực, chỉ dựa vào lực lượng của cơ quan mà có thể dùng châm bạc tấn công đến trình độ này, thật sự là một chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
"Vừa rồi chỉ là một loại công kích có uy lực nhỏ nhất của cơ quan chiến giáp, ngoài ra còn có hai loại khác, vì đảm bảo tính bảo mật cho người đấu giá sau này, lão phu sẽ không biểu diễn nữa. Nhưng tin tưởng điều này cũng đủ để nói rõ giá trị của cơ quan chiến giáp này rồi. Mặc dù nó không thể nào so sánh với chiến giáp cấp Linh Khí trong truyền thuyết, nhưng bởi vì lượng Pháp lực tiêu hao cực ít, cho nên lại càng thích hợp cho Linh Đồ chúng ta sử dụng." Không biết Miện lão lại kích hoạt cơ quan nào trên áo giáp, sau một hồi thanh âm hỗn loạn vang lên, bộ chiến giáp lại một lần nữa biến trở lại thành hộp gỗ nhỏ màu vàng trong màn sáng màu bạc sáng ngời, tiếp đó lão lại tươi cười nói.
"Miện lão, cơ quan chiến giáp này thật sự rất thú vị, nhưng không biết một lần sử dụng tốn bao nhiêu Linh Thạch?" Phía dưới bệ đá có người hỏi một câu.
"Câu hỏi của vị đạo hữu này rất hay, vốn dĩ ngay sau đây lão phu cũng định nói về việc này. Cơ quan chiến giáp này quả thực là rất hữu ích, nhưng bình thường mỗi một lần khởi động, không thể dùng Linh Thạch một cách tùy tiện, nhất định phải là Tinh Thạch thuộc tính Phong mới được, hơn nữa phẩm chất còn phải từ trung phẩm trở lên." Miện Lão không chần chừ trả lời.
Câu trả lời này đương nhiên khiến cho thần sắc không ít người dưới đài hơi thay đổi.
"Tốt rồi, ta đã biểu diễn công dụng của chiến giáp này một lần, hiện giờ chính thức bắt đầu đấu giá. Giá quy định năm vạn Linh Thạch, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn hai nghìn Linh Thạch!" Miện lão lập tức nắm lấy thời cơ, tuyên bố bắt đầu đấu giá.
Tuy cơ quan chiến giáp này khiến cho không ít người cực kỳ thèm muốn, nhưng cái giá trên trời năm vạn Linh Thạch đã làm cho hầu hết mọi người từ bỏ ý nghĩ tranh đoạt.
Mặc dù Liễu Minh cũng khá động tâm với cơ quan chiến giáp này, nhưng nếu nói về mặt phòng ngự, hắn đã có giáp da Giao lân, còn về phần công kích, vật này sao có thể so sánh với Thanh Nguyệt Kiếm trung phẩm trong tay hắn, vì vậy đương nhiên hắn cũng không có ý định tham gia đấu giá.
"Năm vạn Linh Thạch!"
Sau một hồi yên tĩnh, rút cuộc có một thanh âm nghe khá quen tai vang lên, đúng là tu luyện giả họ Nam mà lúc trước đã nhận ra cơ quan chiến giáp kia.
Trong lòng Liễu Minh hơi xao động, vô thức nhìn qua phía đó.
Chỉ thấy người nọ đang ngồi ở một góc khác trong đại điện, đầu đội một cái mũ rộng vành rất lớn kéo xụp xuống, che khuất gần hết khuôn mặt.
Nhưng nhìn bộ dạng những người xung quanh đều có vẻ kiêng kị, hiển nhiên người này cũng không phải là một tu luyện giả bình thường.
"Năm vạn hai nghìn Linh Thạch!" Một thanh âm của nữ tử vang lên, giọng nói này lúc có lúc không, dường như phiêu hốt khắp nơi trong đại điện, cơ bản không tìm thấy vị trí người nói.
"Năm vạn bốn nghìn!" Giọng nói nam tử họ Nam trầm xuống, rõ ràng có chút không vui.
"Năm vạn sáu nghìn!" Thanh âm nữ tử vẫn chậm rãi vang lên.
"Hồ tiên tử, ngươi thực sự cho rằng Nam mỗ không nhận ra là ngươi sao? Ngươi không tinh thông cơ quan thuật, hẳn là cơ quan chiến giáp này không có tác dụng quá lớn đối với ngươi a?" Tu luyện giả họ Nam rút cuộc không nhịn được mà lạnh giọng hỏi.
"Nam huynh, thật sự là hết sức có lỗi! Vốn dĩ với tạo nghệ của ngươi trên phương diện cơ quan thuật, cơ quan chiến giáp này nên chắp tay nhường cho ngươi, nhưng ai bảo đồ vật này lại được ông chủ hiện tại của ta chỉ đích danh. Tiểu muội đành phải đắc tội vậy." Nữ tử kia cười khanh khách một tiếng, trả lời.
"Hừ, ông chủ kia của ngươi thì biết cái gì về cơ quan thuật! Nếu cơ quan chiến giáp này rơi vào tay ta, nói không chừng chỉ cần hai ba mươi năm sau là ta có thể phục chế được một bộ khác. Vật này nhất định ta phải lấy được. Miện đạo hữu, hiện tại ta không có nhiều Linh Thạch như vậy, có thể dùng những bảo vật khác đổi thành Linh Thạch chứ?" Tu luyện giả họ Nam nghe vậy, lại hết sức phẫn nộ nói.
"Nếu không đủ Linh Thạch mà nói, dựa theo quy định của hội đấu giá đương nhiên có thể dùng những bảo vật khác quy thành Linh Thạch tại chỗ. Nhưng bản cư phải chiết khấu một thành phí tổn, không biết Nam đạo hữu có bảo vật gì?" Miện lão không tỏ vẻ gì trả lời.
"Ở đây ta có hai thanh Diệt Ma Đồng gần đây mới luyện chế được, một bộ cơ quan phi chu chỉ cần đưa Linh thạch vào là có thể kích hoạt, đạo hữu hãy đưa ra đấu giá tại chỗ a." Tu luyện giả họ Nam nói như thế.
"Cái gì, Nam huynh đã luyện chế được một bộ cơ quan phi chu sao! Đây thật sự là một chuyện rất đáng mừng!" Miện lão nghe vậy hơi giật mình nói.
Dường như cơ quan phi chu trong miệng tu sĩ họ Nam cũng không phải là bảo vật bình thường.
Những người khác trong đại điện nghe vậy, cũng xôn xao một hồi.
"Tỷ lệ luyện chế thành công cơ quan phi chu này thật sự là quá thấp, với trình độ của ta hiện giờ thì cơ bản ba bốn năm mới có thể hoàn thành được một bộ. Vốn dĩ ta định sử dụng nó vào một mục đích khác, nhưng hiện giờ vì cơ quan chiến giáp này, Nam mỗ cũng bất chấp mọi thứ." Tu luyện giả họ Nam có vài phần bất đắc dĩ trả lời.
Miện lão gật gật đầu, bộ dạng cực kỳ cảm thông.
Lúc này, một tên đầy tớ đã đưa một khay bạc tới chỗ nam tử họ Nam, sau khi nhận lấy ba vật kia liền nhanh chóng trở lại đài cao.
"Tên tuổi Cơ Quan Sư của Nam đạo hữu, chắc chắn không cần lão phu giới thiệu nhiều, đại đa số đạo hữu ở đây có lẽ cũng đã nghe qua rồi. Tuy nhiên công năng của Diệt Ma Đồng và cơ quan phi chu, ta vẫn phải biểu diễn cho mọi người xem một chút." Miện lão vừa mở miệng nói, vừa cầm lên một thanh thiết đồng màu đỏ thắm từ trên khay bạc. Sau đó lão chỉ một cái về phía trụ đá hoa cương ở gần đó, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào một chỗ gồ lên trên thanh thiết đồng.
Tiếng cơ quan khởi động vang lên.
Một đầu thanh thiết đồng lóe lên hào quang, sau đó một đoàn những quả cầu ánh sáng bắn đi, nhưng khi vừa bay được mấy trượng liền tự động vỡ tung ra tạo thành một tấm lưới óng ánh cực lớn giữa không trung, nó chỉ nhoáng lên một cái đã trùm lên trụ đá.
Lúc này, trên trụ đá bốc lên từng luồng khí màu trắng nhè nhẹ, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã ngưng kết thành một tầng băng lạnh.
Liễu Minh chứng kiến một màn này, trong lòng không khỏi rùng mình.
Cơ quan gọi là Diệt Ma Đồng này mặc dù tên gọi có chút khoa trương, nhưng trong khoảng cách gần mà bất ngờ sử dụng thì nó đúng là một lợi khí đánh lén làm cho kẻ địch khó lòng phòng bị.
Đúng lúc này, Miện lão đặt thanh thiết đồng xuống, mặt tươi cười tuyên bố:
"Mỗi một lần sử dụng Diệt Ma Đồng là một lần phải thay đổi Tinh Thạch bên trong, Tinh Thạch có thuộc tính khác nhau, hiệu quả của Diệt Ma Võng cũng khác nhau. Nhưng bình thường sau bảy tám lần sử dụng, tất cả cơ quan linh kiện cũng đều hoàn toàn hỏng mất, vậy nên cho dù có thay đổi Tinh Thạch bên trong cũng không thể kích hoạt được. Hai kiện này đích xác là vừa mới luyện chế ra, dựa theo giá thị trường, giá quy định mỗi một kiện là năm nghìn Linh Thạch, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn năm trăm Linh Thạch."
Nhưng điều kỳ quái chính là sau khi lão giả tuyên bố lời này, trong đại điện lại hết sức yên tĩnh, trong lúc nhất thời lại không có người nào ra giá cạnh tranh một cơ quan lợi khí thực dụng như vậy.
Tu luyện giả họ Nam mặc dù ngồi nguyên tại chỗ không động đậy, nhưng bất kể là ai cũng có thể tưởng tượng ra mặt mũi của gã hiện giờ khó coi như thế nào.
"Khanh khách, Nam huynh! Mặc dù Diệt Ma Đồng không tệ, nhưng nếu sử dụng quá số lần sẽ bị nổ tung, hiện giờ ai dám dễ dàng mua chứ!" Nữ tử họ Hồ kia lại cười khẽ một tiếng, nói.
"Hừ, cái gì mà nổ tung! Rõ ràng là Diệt Ma Đồng đã sử dụng quá số lần quy định, những người kia vẫn tham lam muốn tiếp tục sử dụng nên mới xảy ra chuyện đó." Tu luyện giả họ Nam nghe vậy, cực kỳ tức giận nói.
"Cho dù ta tin tưởng lời này, nhưng những người khác chưa chắc đã tin. Huống hồ có Hồ Xuân Nương ta ở đây, ai dám mua vật phẩm cơ quan của ngươi thì chính là kẻ đối đầu với ta và đại nhân đứng sau lưng ta." Nữ tử họ Hồ nghe vậy, lại cười lạnh trả lời.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm hờ hững của một nam từ vang lên trong đại điện:
"Năm nghìn Linh Thạch!"
Người ra giá này, không ngờ lại là Liễu Minh ngồi ở một góc đại điện.
Lời kia vừa nói ra, chẳng những tiếng cười của Hồ Xuân Nương kia lập tức im bặt, mà mấy tu luyện giả ngồi bên cạnh Liễu Minh lại càng là giật mình, nhao nhao nhìn về phía Liễu Minh.
"Xin hỏi tôn tính đại danh vị đạo hữu này, chẳng lẽ ngươi có chủ tâm đối đầu với bổn tiên tử hay sao?" Giọng nói của Hồ Xuân Nương bỗng nhiên trở nên lạnh lùng vô cùng.
"Đối đầu ư, làm sao lại vậy được. Tại hạ chỉ là hết sức hứng thú với Diệt Ma Đồng này mà thôi." Liễu Minh vẫn thản nhiên trả lời.
"Vậy sao, hy vọng các hạ sẽ không hối hận về việc mình đang làm." Trong lời nói của Hồ Xuân Nương tràn đầy ý uy hiếp.
"Miện huynh, đây là đại hội đấu giá của Bách Linh Cư các ngươi, chuyện uy hiếp người khác ra giá đấu giá như thế này, chẳng lẽ quý cư nhắm mắt làm ngơ sao?" Tu luyện giả họ Nam thấy vậy liền ngẩng đầu giận dữ nói, rõ ràng là một nam tử trung niên xanh xao vàng vọt.
"Hồ tiên tử, mời ngươi chú ý một chút, nếu còn mở miệng uy hiếp những người khác, lão phu nói trước là sẽ hủy bỏ tư cách cạnh tranh của ngươi." Miện Lão đương nhiên cũng nhận ra giọng Liễu Minh, trong lòng có chút kỳ lạ, nhưng sau khi nghe xong lời nói của tu luyện giả họ Nam, sắc mặt trầm xuống nói.
"Được, cho dù Nam huynh có thêm mấy nghìn Linh Thạch này thì có thể làm được gì chứ." Hồ Xuân Nương trầm mặc một thoáng liền cười lạnh một tiếng đáp, sau đó không tiếp tục nói bất cứ câu nào nữa.
← Ch. 0195 | Ch. 0197 → |