← Ch.71 | Ch.73 → |
Dịch giả: Vananh Vu
Ngày đại hội Thất Mạch Hội Võ cử hành rất nhanh đã được Thông Thiên Phong của Ngọc Thanh Điện công bố. Ngay lập tức, trên dưới Thanh Vân Môn đều xôn xao. Tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về nơi này, sau đó theo quy định, danh sách đệ tử tham gia tỉ thí chính thức của các phong chưa nộp lên, cũng rất nhanh sẽ chuyển đến Ngọc Thanh Điện.
Hôm nay, Tô Như lại một lần nữa kéo sư tỷ Thủy Nguyệt lên Ngọc Thanh Điện, vẫn là muốn nghe ngóng về sự tình danh sách Đại Trúc Phong. Từ giờ tới đại hội Thất Mạch Hội Võ chỉ còn năm ngày, tất cả danh sách các phong cũng đã cơ bản xác định rồi.
Thủy Nguyệt là Đại đệ tử của Chân Vu đại sư thủ tọa Tiểu Trúc Phong. Đạo hạnh, thiên tư, dung mạo đều cực kì xuất sắc, trong Thanh Vân Môn cũng là người có tiếng tăm, người người đều coi đây là người đương nhiên sẽ được chọn làm người kế vị Tiểu Trúc Phong. Vì thế, dù là Đạo Huyền hay Vạn Kiếm Nhất thì đều có vài phần khách khí đối với Thủy Nguyệt. Về phần Tô Như chính là lôi kéo da hổ làm đại kỳ.
Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất quen biết hai nàng đã lâu, cũng không ngại phiền toái. Đạo Huyền trực tiếp đi lấy danh sách Đại Trúc Phong, đưa cho Thủy Nguyệt xem.
Tô Như đứng bên cạnh có chút lo lắng, nôn nóng liếc liếc, nhìn hết một dãy, nhưng vẫn không thấy ba chữ "Điền Bất Dịch". Đây không phải chuyện nhỏ, Tô Như suýt nữa muốn kêu lên. May mắn là rốt cục, ánh mắt nàng cũng thấy được ba chữ chờ đợi đã lâu trong một nhóm tên ở phía cuối danh sách.
Tên Điền Bất Dịch được ghi tại phần cuối danh sách, rút cuộc cũng miễn cưỡng chen vào được võ đài này.
Tô Như tay đặt lên ngực, thở phào một cái, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Đạo Huyền đứng một bên nhìn phản ứng của Tô Như, thầm lắc đầu, liền quay đầu lại nhìn Vạn Kiếm Nhất, lại chỉ thấy Vạn Kiếm Nhất đứng đó mỉm cười, nói với Tô Như: "Tô sư muội, chỉ còn năm ngày nữa là đến đại hội Thất Mạch Hội Võ. Ta nhớ là ngươi cũng có mặt trong danh sách của Tiểu Trúc Phong, hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?"
Tô Như cười hì hì, lấy tay vỗ vỗ ngực, nói: "Vạn sư huynh yên tâm, lần này hãy xem ta thể hiện thần uy nha. Tuy rằng chưa dám nói chắc, nhưng vì có huynh cùng sư huynh Đạo Huyền còn có cả sư tỷ nữa mà, nên những kẻ khác, muội thật sự không sợ một người nào cả!"
Nói rồi, nàng còn tiện thể giơ tay lên, lập tức, Hổ Phách Chu Lăng trên người phất phơ theo gió.
Vạn Kiếm Nhất nhìn qua Hổ Phách Chu Lăng, mỉm cười nói: "Hổ Phách Chu Lăng, thật là pháp bảo cực kì lợi hại, xem ra Tô sư muội thật sự rất tự tin, như vậy chúng ta cùng đợi đến lúc đó xem biểu hiện của muội nha."
Tô Như cười ha ha, lập tức nhớ ra điều gì đó, liền cáo từ Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất, rồi kéo Thủy Nguyệt ra khỏi đây.
Nhưng xem ra Thủy Nguyệt lại không có ý muốn đi ngay lập tức, vẫn đứng cách Vạn Kiếm Nhất không xa, một bước cũng không nhúc nhích. Trái lại, Vạn Kiếm Nhất liếc nhìn Tô Như, bỗng cười nói: "Đúng rồi, Tô sư muội, muội từ từ hãy đi. Ta có một thứ muốn tặng muội."
Tô Như có chút kinh ngạc, xoay người lại nhìn Vạn Kiếm Nhất, cười nói: "Vạn sư huynh, hảo huynh muốn tặng muội thứ gì vậy?"
Vạn Kiếm Nhất lấy ra một hộp kiếm, đưa cho Tô Như, nói: "Tô sư muội, trong hộp có một thanh đoản kiếm thần kì hiếm thấy, tên là "Mặc Tuyết", vô cùng sắc bén, linh lực tràn đầy, thích hợp nhất cho nữ sử dụng. Kiếm này là đoạt được từ tay một yêu nhân trên đường tiến vào Man Hoang, hôm nay tặng cho muội đấy."
Tô Như kinh hãi, vội vàng từ chối: "Vạn sư huynh, như vậy sao được?"
Vạn Kiếm Nhất cười cười, đem hộp kiếm ấn vào tay Tô Như, nói: "Chẳng qua chỉ là một thanh linh kiếm thật tốt mà thôi, có gì mà phải bận tâm. Muội nhìn kỹ đi rồi hẵng nói."
Đạo Huyền và Thủy Nguyệt đứng bên cạnh vẻ mặt kì lạ, ánh mắt đều nhìn vào hộp kiếm kia.
Nhất là Thủy Nguyệt, vẻ tươi cười vốn có trên mặt lúc này cũng đã lặng im, không còn thấy nữa.
Tô Như do dự một chút, nhìn ánh mắt cổ vũ của Vạn Kiếm Nhất, rồi mở hộp kiếm ra.
Ánh sáng trong trẻo của thanh kiếm, đột nhiên từ trong hộp phát ra, như sương như tuyết, lạnh lẽo vô cùng. Trong nháy mắt, mọi người chung quanh đều cảm thấy thân thể có chút mát lạnh, dường như nhiệt độ xung quanh cũng giảm đi một chút.
Tô Như chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một thanh đoản kiếm đang nằm trong hộp, chuôi kiếm như ngọc đen, mũi kiếm trong suốt như nước, linh khí bức người, nhìn qua hào quang tỏa ra bốn phía, thần uy đầy mình.
Tô Như dù sao cũng là đệ tử của Thanh Vân danh môn, lại đang theo Chân Vu đại sư tu hành, ánh mắt tinh tường nào có sai, liếc nhìn là biết thanh Mặc Tuyết này là thần binh lợi khí cực kì sắc bén, nếu linh lực đạo hạnh càng lớn, uy lực của nó lại càng khó có thể tưởng tượng được. Lập tức kinh hãi đến mức cả hai tay run lên một chút.
Tựa hồ trong nháy mắt, nàng như bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi vài phần, lắc đầu liên tục, nhìn Vạn Kiếm Nhất, thấp giọng nói: "Vạn sư huynh, cái này, thanh thần kiếm Mặc Tuyết này thật sự quá quý giá, muội không nhận được, xin huynh hãy thu lại đi."
Vạn Kiếm Nhất mỉm cười, khoát tay nói: "Vật đã tặng rồi, làm sao có thể lấy lại. Tô sư muội, muội nhận lấy đi. Thứ nhất, ta đã có Trảm Long Kiếm, không cần thứ này, giữ ở bên người thật là lãng phí. Thứ hai, thanh Mặc Tuyết nhỏ bé này để nữ tử dùng vẫn thích hợp hơn."
Nói rồi, hắn lại quay đầu nhìn về phía Thủy Nguyệt đang đứng một bên, cười nói: "Thủy Nguyệt sư muội, đáng lẽ muội dùng thanh kiếm Mặc Tuyết này cũng không tồi, song nếu lời ta đoán không sai, đại hội Thất Mạch Hội Võ lần này, e là Chân Vu sư thúc sẽ đem thanh Thiên Gia Thần Kiếm thiên hạ vô song kia truyền cho muội."
Thủy Nguyệt gật gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười, thần sắc nhìn qua ôn hòa không ít.
Tô Như vẫn muốn từ chối. Vạn Kiếm Nhất một mực ngăn cản nàng, cười nói nàng vài câu, Tô Như cuối cùng đành phải im lặng nhận lấy. Một lát sau, Thủy Nguyệt dẫn Tô Như cáo từ rời đi.
Trước kia, Đạo Huyền một mực thờ ơ lạnh nhạt cùng Vạn Kiếm Nhất đưa từng người các nàng đến cửa Ngọc Thanh Điện. Sau khi nhìn hai cô nương cực kì xinh đẹp đoan trang kia sóng vai nhau rời đi, Đạo Huyền xoay người, lại thấy Vạn Kiếm Nhất vẫn đang đứng chắp tay, nhìn xa xa về phía hai bóng lưng đang đi khuất kia.
Gió núi thổi qua, áo trắng trên người hắn phất phơ chầm chậm, mày kiếm mắt sáng, phong thái hiên ngang. Cho dù thiếu đi một tay, vẻ phóng khoáng anh tuấn và khí chất hùng hồn của hắn cũng không hư hao chút nào. Đạo Huyền muốn nói lại thôi, cuối cùng, chỉ khe khẽ thở dài trong lòng, quay người trở vào trong Ngọc Thanh Điện.
※※※
Một ngày trôi qua, Vạn Kiếm Nhất rảnh rỗi lên Thông Thiên Phong đi dạo, vốn là đến Bích Thủy Hàn Đàm chào Linh Tôn Thủy Kỳ Lân, nhưng Linh Tôn lại nằm ngáy o..o... không để ý tới hắn. Sau đó hắn liền đi qua Hồng Kiều, tới phía trên Vân Hải.
Lúc Thanh Vân Sơn đang thời điểm chính ma đại chiến, Vân Hải địa thế bằng phẳng rộng lớn được hai bên coi là nơi quyết chiến quan trọng nhất. Các loại thần thông, đạo pháp giống như ném tiền qua cửa sổ mà đua nhau tung ra, khiến cho một nơi đẹp đẽ của tiên gia trở nên tối tăm rối loạn, tổn hại nghiêm trọng. Nhưng đến bây giờ, trải qua thời gian tu sửa Thanh Vân Môn, cảnh sắc Vân Hải rõ ràng lại có thêm vài phần tiên khí mờ ảo, trừ nơi xa xôi giáp ranh vẫn có thể thấy mấy vết tích hư hại bên ngoài, phần lớn vùng này đều đã được khôi phục lại như ban đầu.
Đương nhiên cũng ít nhiều liên quan tới việc Đạo Huyền những ngày này chủ trì Thanh Vân Môn đã xử lí ổn thỏa rất nhiều sự vụ. Trong lòng Vạn Kiếm Nhất cũng là có chút khâm phục, nhìn khắp nơi, tán thưởng vài tiếng rồi rời đi, lại thấy hai người từ bên kia Vân Hải đi tới, chính là Thương Tùng và Thương Chính Lương.
Hai người này đều theo chân hắn cùng đi tới Man Hoang, cùng vào sinh ra tử, thật sự là tình cảm còn thân thiết hơn cả tính mạng. Bên kia hai người thấy Vạn Kiếm Nhất đứng ở chỗ này, vội vàng tiến đến chào hỏi.
Vạn Kiếm Nhất cũng hết sức vui vẻ, cùng hai người bọn họ tán gẫu một hồi, cuối cùng, lại dặn dò họ một câu: "Hai người các ngươi đều muốn tham gia Thất Mạch Võ Hội, những ngày này vết thương đều đã khá lên chưa? Đừng để lại nội thương, đến lúc đó lại ảnh hưởng tới thành tích Hội Võ, ta đây không yên tâm."
Thương Tùng cùng Thương Chính Lương đều nở nụ cười, sau đó Thương Tùng nói: "Sư huynh quá lo, thương thế của chúng đệ sớm đã chữa trị nghỉ ngơi tốt rồi, chỉ còn chờ Thất Mạch Hội Võ bắt đầu mà thôi."
Thương Chính Lương cũng cười nói: "Đúng vậy, tuy nói lần tới chúng ta không dám so bì thứ hạng với Vạn sư huynh, nhưng chuyến này tới Man Hoang, ta cũng cảm thấy nắm chắc vài phần thành công, cũng không bại bởi những sư huynh đệ khác trong sư môn. Đến lúc đó không thể nói trước, cũng phải liều mạng tranh hạng một lần."
Vạn Kiếm Nhất vỗ tay cười nói: "Nói hay lắm, nhị vị sư đệ có chí khí, vi huynh sẽ phải mỏi mắt mong chờ rồi."
Ba người ta nói ngươi cười một hồi, rồi giải tán.
Vạn Kiếm Nhất đi vài bước lên Vân Hải, trong lòng liền nghĩ tới hai người khác cùng đi Man Hoang. Tăng Thúc Thường sư đệ là con trai độc nhất của thủ tọa Phong Hồi Phong Tăng Vô Cực sư thúc, đương nhiên không cần lo lắng, trái lại Điền sư đệ của Đại Trúc Phong, nhất định phải tới gặp.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Vạn Kiếm Nhất suy tư một lát, dứt khoát gọi Trảm Long Kiếm ra, nhảy lên, điều khiển kiếm quang rời khỏi Thông Thiên Phong, đi thẳng một mạch hướng tới Đại Trúc Phong.
※※※
Bây giờ trên Đại Trúc Phong của Thanh Vân Sơn, so với ngày xưa lại náo nhiệt hơn vài phần. Nguyên nhân rất đơn giản, so với những phong đông đúc khác của Thanh Vân, nhân khẩu ở Đại Trúc Phong tương đối thưa thớt, hiện nay lại có thêm một con chó hoạt bát, tiếng sủa sang sảng.
Đó là một con chó nhỏ màu vàng, là do đệ tử Đại Trúc Phong là Điền Bất Dịch bỗng một ngày mang về. Khi có người hỏi, hắn chỉ nói là vô tình cứu được sau một lần xuống núi, rồi cảm thấy có duyên với con chó này nên mang lên trên núi nuôi.
Lời giải thích nghe có vẻ dễ khiến người ta cảm thấy kì lạ, nhìn thấy một đứa trẻ thiên tư xuất sắc rồi thu làm đệ tử, gọi là có duyên với nó còn nghe được, hắn đây nhận nuôi một con chó cũng gọi là có duyên sao?
Chẳng qua trên Đại Trúc Phong hầu như tất cả đều là nam tử, ngày thường tuy là môn phái tiên gia, nhưng là đã quen với âm thanh ầm ĩ, cho nên cũng không để ý, kể cả thủ tọa Trịnh Thông cũng chẳng muốn quan tâm chuyện nhỏ nhặt thế này. Cho nên vài ngày vừa rồi, tiểu hoàng cẩu có thể an tâm ở lại Đại Trúc Phong, ngày thường đều theo chân Điền Bất Dịch chạy đông chạy tây, hơn nữa bị Điền Bất Dịch thuận miệng gọi là "Đại Hoàng", nên nghiễm nhiên đã một bước lên trời, trở thành một thành viên chính thức trên Đại Trúc Phong.
Đại Hoàng là một con chó rất bình thường, bây giờ cũng chưa quá lớn, lúc mới cứu được bộ dạng vẫn là hữu khí vô lực, nhưng có lẽ là mạng rẻ, Điền Bất Dịch cũng không phải cứu chữa nhiều, chẳng qua là sau khi kín đáo đưa đồ ăn đầy đủ cho nó. Thế rồi, Đại Hoàng phàm ăn, dường như là chỉ qua một đêm liền hồi phục.
Bây giờ, bộ lông Đại Hoàng sáng bóng mềm mại, nhìn qua cực kì đáng yêu. Cũng vì Điền Bất Dịch đã cứu nó, nên nó tỏ ra vô cùng thân thiết với Điền Bất Dịch, cũng không muốn rời xa. Hơn nữa, thấy đồ vật gì thú vị đều rất hiếu kỳ, nhìn đông nhìn tây, cả ngày không ngừng vẫy đuôi, há miệng vô cùng vui vẻ.
← Ch. 71 | Ch. 73 → |