← Ch.0362 | Ch.0364 → |
Nhưng mà giờ phút này là người bên ngoài giảng đan, Mạnh Hạo cho dù cảm thấy dông dài, cũng sẽ không làm cái việc khách đoạt chủ, dù sao thì điều mình không muốn, cũng không nên làm cho người khác.
Nhưng vì hắn ở cách đài cao không xa, cái hành vi ngáp dài kia lập tức đã bị lão già đang thao thao bất tuyệt kia liếc thấy. Lão già này vốn đã không ưa Mạnh Hạo, giờ phút này hứng trí lại đang rất cao, mắt thấy Mạnh Hạo nơi này hiển nhiên là bộ dạng lười biếng, không biết sao cơn tức của lão nổi lên.
- Phương Mộc Chủ Lô, hay là ngươi cho rằng những lời nói vừa rồi của lão phu có gì không đúng.
Lời nói lão già biến đổi, lão không hề giảng đan nữa mà là nháy mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra từng tia sắc bén, lời nói lại càng bén nhọn chói tai.
Những lời này vừa được nói ra, dược đồng bốn phía vẫn như si như say, nhưng trong nháy mắt liền phấn chấn tinh thần, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.
Xem bộ dáng của bọn họ, có chỗ nào đâu mà như si như say, rõ ràng tất cả vẻ mặt lúc trước đều đã trở thành thói quen, trong đó có lẽ cũng có thực, nhưng giả dối cũng chiếm cứ không ít.
- Hai vị Chủ Lô đối đầu với nhau, loại chuyện này bao nhiêu lần nghe giảng, cũng không gặp được một lần đâu.
- Chu Chủ Lô này tính khoan dung luôn không cao, nếu lão ngồi giảng đan mà bất mãn, chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo một hồi. Vả lại mỗi lần nghe lão giảng giải, nhất định phải là vẻ mặt say mê, bằng không chắc chắn sẽ không hay ho....
- Một người mới quật khởi, thanh danh hiển hách ở trong đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch, Phương Chủ Lô. Một người là Chủ Lô thâm niên lâu nhất trong các Chủ Lô, Chu Chủ Lô. Hai người này ai sẽ chiếm cứ thượng phong...
Đám dược đồng bên trong sơn cốc một mảnh yên tĩnh, nhưng trong long tại một cái chớp mắt này, cũng hiện lên đủ các loại suy nghĩ.
Mạnh Hạo liếc mắt nhìn lão già họ Chu kia nói:
- Phương mỗ không hoài nghi Chu Chủ Lô giảng giải, chỉ là do luyện đan mỏi mệt, nên nghỉ ngơi một lát.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng nói.
- Mở mắt nói láo, ngươi rõ ràng bất kính với lão phu, lão phu muốn nghe xem, đối với những lời lão phu đã giảng giải lúc trước, ngươi có chỗ nào hoài nghi. Hiện nay nếu nói không ra lời, ngươi hãy lập tức đi chỗ khác nghỉ ngơi, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi làm cho lão phu chán ngán.
Lão già họ Chu vừa thấy Mạnh Hạo nhượng bộ, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ khinh miệt, trực tiếp quát lên.
Trong mắt Mạnh Hạo hàn quang hiện lên, hắn thật sự đã nhượng bộ hai lần, dù sao hiện nay ở đây đối phương đang giảng giải, chính mình lúc trước đã làm cho hỗn loạn, cũng thật có chút không ổn. Nhưng lão già này lại từng bước khí thế bức nhân, Mạnh Hạo tính tình mặc dù tốt, nhưng hôm nay từ trong mắt cũng xuất hiện hàn ý, có chút không vui.
- Vốn là nể mặt hắc bào Chủ Lô trên thân của ngươi, Phương mỗ không muốn làm ngươi khó xử. Nhưng Chu Chủ Lô lại cố ý bắt buộc Phương mỗ phải nói ra, Phương mỗ thật sự có chỗ hoài nghi.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng nói, trong giọng nói mang theo một chút sắc bén.
Lời vừa nói ra, tinh thần dược đồng bốn phía đều run lên, bọn họ thầm nghĩ trò hay đã đến, cũng có không ít đan sư hai mắt lộ ra tia sáng ngời, bọn họ đều tập trung tinh thần, so với như si như say vừa rồi, chân thật hơn nhiều lắm.
Lão già họ Chu kia hừ lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, lời còn chưa kịp nói ra, liền trực tiếp bị Mạnh Hạo không chút khách khí đánh gãy.
- Ngươi vừa nói thảo mộc trong đan đạo, trước cần đem tất cả biến hóa của thảo mộc định liệu trước trong long, lúc này mới có thể luyện đan. Việc này quả thực là rắm chó không kêu!
- Phương Mộc, ngươi thật to gan, ngươi nói lại lần nữa.
Lão già họ Chu gầm nhẹ một tiếng, căm tức nhìn Mạnh Hạo.
- Luyện đan như vậy, ngươi luyện cái đan gì, đan đạo sẵn có, cần đi từ ngộ, ở trong từng lần thất bại suy nghĩ thành phương pháp thành công. Hơn nữa, trong quá trình luyện chế là phân biệt rõ thật giả, căn cứ thiên thời địa lợi, nhiệt độ của hỏa diễm, trạng thái của những dược thảo khác nhau, để tùy thời thay đổi dược thảo phối hợp. Ta nói ngươi rắm chó không kêu, là nói sai sao? Ngươi muốn cho ta lặp lại lần nữa, Phương mỗ tôn trọng ngươi là lão tiền bối, Phương mỗ theo lời ngươi nói lại lần nữa, rắm chó không kêu.
Lời nói Mạnh Hạo bình tĩnh, nhưng khí thế bức nhân trong lời nói, lại là vượt qua lão già họ Chu này, trong nháy mắt, lão già này bực tức thân thể run lên, lão chỉ vào Mạnh Hạo, bộ mặt dữ tợn.
- Đại nghịch bất đạo, đan dược một đường có quy tắc, ngươi miệng còn hôi sữa, dùng thủ xảo tấn thăng Chủ Lô, là một sỉ nhục rất lớn, làm cho Chủ Lô chúng ta cảm thấy xấu hổ. Ngươi có biết hai chữ quy củ, ngươi có biết hai chữ đan phương! Đan phương chính là quy củ, luyện đan theo như lời, lão phu, chính là dựa theo đan phương để luyện.
Lão già họ Chu thanh âm bén nhọn, truyền khắp bốn phía.
- Cái gọi là đan phương, cũng chỉ là một loại quá trình đơn giản hóa được ghi chép lại, chỉ có thể được đan sư coi đây làm chỗ dựa, giống như một con đường, một phương hướng trong bóng tối mà thôi.
Mạnh Hạo chậm rãi nói.
- Ngươi...
- Nếu ngươi dựa theo đan phương để luyện, xác thực là có thể luyện ra đan dược, nhưng mà luyện đan như vậy, ngươi vẫn chỉ là đan sư, làm sao xứng là Chủ Lô? Ta xem ngươi rõ ràng chỉ là một con rối, không có tư tưởng luyện đan.
Lời nói của Mạnh Hạo càng thêm sắc bén.
- Ngươi ngươi... Đan phương là quy củ, ngươi...
Lão già họ Chu muốn phát cuồng rồi, đang muốn biện giải, nhưng âm thanh của Mạnh Hạo lập tức cao lên, đánh gãy lời lão.
- Ngay cả nói cũng nói không rõ ràng, đan phương là quy củ, nhưng ngươi xem đan của thiên hạ một chút. Bất kỳ một cái đan dược nào cũng có một đan phương lưu truyền, nhiều thì cũng đến có hơn trăm loại đan phương phối hợp bất đồng, nhưng luyện chế ra đều là một loại đan dược. Nếu ngươi nói đan phương là quy củ, chẳng lẽ một loại đan dược tồn tại nhiều loại quy củ hay sao?
- Cho dù thực sự có quy tắc, xuất hiện đan phương thứ nhất, nhưng đan phương thứ hai là ai sáng tạo? Đan phương thứ ba, thứ tư, thậm chí đan phương thứ một trăm là ai sáng tạo?
Tiếng nói của Mạnh Hạo trào dâng truyền khắp sơn cốc, khiến cho tất cả dược đồng nghe được đều tâm thần chấn động, trong mắt lộ ra tia sáng sắc bén. Còn đám đan sư thì hơi thở lại càng dồn dập, hoàn toàn đắm chìm ở trong lời nói của Mạnh Hạo. Bọn họ trong lúc này, nhìn thì khá giống bộ dạng như lúc trước lão già họ Chu giảng giải, duy chỉ có bọn họ là biết được, chênh lệch trong chuyện này lớn như thế nào.
- Đại nghịch bất đạo, phản nghịch đan đạo.
Lão già họ Chu lửa giận ngút trời, cả người đều run lên, tiếng gầm nhẹ truyền ra.
- Ngươi còn dám nói, đệ tử Đan Đông nhất mạch nơi đây, không phải hậu thế của loại đan dược nào, mà là người sáng tạo ra đan phương thứ một trăm linh một!
Những lời này của Mạnh Hạo vừa truyền ra, dược đồng bốn phía đều tâm thần nổ vang, càng có không ít người nghe được mà phấn chấn quên mất sự tồn tại của lão già họ Chu, trực tiếp mở miệng trầm trồ khen ngợi.
← Ch. 0362 | Ch. 0364 → |