← Ch.0437 | Ch.0439 → |
Theo tiếng động nổ vang xuất hiện, chỉ thấy trong thế giới Tiên Thổ, thế nhưng lại chấn động lên, trung tâm của chấn động này, chính là tòa Tử Đông Sơn, một màn này lập tức đưa tới chú ý của mọi người bốn phía, ai nấy đều ngưng thần nhìn lại.
Ngay cả lời nói của Diệp Vân Thiên, cũng bị tiếng nổ vang này trực tiếp đánh gãy.
Hai mắt Đan Quỷ tại nơi không ai phát hiện chớp mắt một cái, trong giây lát lộ ra hào quang trước nay chưa từng có, khóe miệng chậm rãi xuất hiện mỉm cười, nụ cười kia mang theo thỏa mãn, mang theo cảm khái, cũng có thoải mái.
Giờ này khắc này, trong ảo cảnh của Mạnh Hạo, hắn ở tại huyện Đông Lai, lại trôi qua mười ba năm. Một năm này, Mạnh Hạo chín mươi chín tuổi, hắn lại về tới trước mộ phần sư tôn, nhìn mộ bia, trên mặt lộ ra một chút cảm khái.
- Phu thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ, quang âm giả, bách đại chi quá khách.
Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra tươi cười, nhân sinh chính là một hồi lữ hành, ở từng cái chỗ rẽ đều có phong cảnh mới, ở trên con đường này, có dấu chân của hắn, dấu chân này sâu cũng tốt, mỏng cũng thế, đây chính là lựa chọn của hắn.
- Có lẽ, còn chưa tới.
Mạnh Hạo lắc đầu, có lẽ tương lai của hắn, sẽ có một ngày gặp được mục tiêu nhân sinh, nhưng trước mắt, hắn còn chưa có, nếu đã chưa có, cần gì phải cưỡng cầu, đi trong hành trình lịch lãm, bởi vì tương lai không thể nắm lấy, cho nên mới phấn khích.
Mạnh Hạo tiêu sái cười, ở trong nụ cười này, mái tóc bạc của hắn lại trở thành màu đen, thân thể lại trở nên thẳng tắp, dung nhan không còn là tang thương, mà trở lại thành thanh niên.
Hắn hít sâu một cái, hướng về mộ bia, khấu đầu cái thứ ba!
Khấu đầu canh mộ!
Một cái khấu đầu này, kết thành nhân quả, sáng lập tình thầy trò, từ nay về sau ngươi không ngừng, ta không ngừng...
Một cái khấu đầu này, huyện Đông Lai phía sau Mạnh Hạo đã trở thành hư ảo, biến mất không thấy gì nữa.
Một cái khấu đầu này, toàn bộ thế giới chung quanh hắn, phá thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại có hắn cùng với mộ phần trước mặt.
Một cái khấu đầu này, trời cùng đất, truyền ra một tiếng nổ vang, trong tiếng nổ này, toàn bộ thiên địa đều nứt vỡ, Mạnh Hạo... mở mắt ra, thế giới tiêu thất, hắn một lần nữa thấy được bầu trời, một lần nữa thấy được thế giới Tiên Thổ, mà hắn, vẫn đang đứng ở đỉnh của Tử Đông sơn trong thế giới Tiên Thổ.
Nhìn thoáng qua phía xa xa, Mạnh Hạo tiến về phía trước bước một bước, phía trước của hắn xuất hiện gợn gợn sóng nước, hòa tan thân thể của hắn, khi xuất hiện thì Mạnh Hạo cũng rời khỏi thế giới Tiên Thổ, đứng ở bên ngoài đan lô, đỉnh Đông Lai sơn.
Sự xuất hiện của hắn, trong khoảnh khắc liền hấp dẫn mọi ánh mắt nơi đây, bao gồm Diệp Phi Mục sắc mặt âm trầm, bao gồm Diệp Vân Thiên khóe miệng đang lộ ra một chút cười lạnh!
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh thì thanh âm của Diệp Vân Thiên, thản nhiên truyền ra.
- Mới vừa rồi Diệp mỗ vẫn chưa nói xong, An sư huynh, đạp lên đỉnh núi xác thực có hai người, nhưng mà việc này vừa xuất hiện, quyền lợi lựa chọn đã không còn là của hai người bọn hắn nữa, mà là của ta và ngươi, là của tất cả Tử Lô, là của tất cả Chủ Lô.
- Chúng ta, mới là người quyết định ai trở thành Tử Lô, không biết câu trả lời này của sư đệ, An sư huynh có vừa lòng hay không?
Diệp Vân Thiên mỉm cười, không đợi An Tại Hải mở miệng, lão đã phất tay áo.
- Dựa theo quy củ tông môn, xuất hiện hai người đạp lên đỉnh núi, thì đến lượt chúng ta tuyển ra, người nào nhận được nhiều ủng hộ, chính là Tử Lô! Lão phu Tử Lô Diệp Vân Thiên, thỉnh các vị đồng tông đạo hữu chứng kiến, thỉnh chư vị ngoại tông đạo hữu chứng kiến, ta cho rằng Diệp Phi Mục so với Phương Mộc càng có tư cách trở thành Tử Lô hơn, cho nên lựa chọn Diệp Phi Mục!
- Tử Lô Trần Húc Dương, lựa chọn Diệp Phi Mục!
- Tử Lô Thân Long, lựa chọn Diệp Phi Mục!
- Tử Lô Viên Đạo Minh, lựa chọn Diệp Phi Mục!
- Tử Lô Mã Phi Phong, lựa chọn Diệp Phi Mục!
Trong phút chốc, tám Tử Lô đan sư, rõ ràng đã có năm người lựa chọn Diệp Phi Mục, một màn này xuất hiện, làm cho vẻ mặt Diệp Phi Mục kích động, mang theo tâm trạng phấn chấn.
Lâm Hải Long chần chờ một chút, trong trầm mặc nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, không có tức khắc lựa chọn, một Tử Lô đan sư khác bên cạnh ông, là một nữ tử trung niên, người này vẻ mặt lạnh nhạt, giờ phút này cũng không nói gì.
Đệ tử của các tông môn khác ở xung quanh, cả đám đều nhìn một màn này, đám nửa bước Lão Tổ thì lại tựa tiếu phi tiếu, không nói một lời.
- Chủ lô Hà Tiến, lựa chọn Diệp Phi Mục!
- Chủ lô Tôn Trạch Hiên, lựa chọn Diệp Phi Mục!
Ngay sau Tử Lô, Chủ Lô đan sư bốn phía đều mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn thanh âm liên tiếp, đúng là gần như hơn phân nửa người, đều lựa chọn Diệp Phi Mục.
An Tại Hải sắc mặt cực kỳ khó coi, đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì thanh âm của Mạnh Hạo, mang theo bình tĩnh, chậm rãi truyền ra.
- Hỏi Diệp Tử Lô một câu, vì sao nói Phương mỗ ở trên tư cách, không bằng Diệp Chủ Lô, tư cách này thể hiện ở phương diện nào?
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, vẻ mặt xem ra không có bao nhiêu biến hóa, vẫn như thường.
- Thể hiện trên tạo nghệ đan đạo của ngươi, càng thể hiện ở trên danh tiếng của ngươi. Vô luận là đan đạo, thanh danh, còn có đan dược tự sáng tạo, hết thảy, tất cả những điều này chính là cơ sở để lão phu phán đoán, ngươi thiếu tư cách so với Diệp Phi Mục! Trọng yếu hơn là, Diệp Phi Mục mười năm trước danh khí đã oanh động Nam Vực, nửa năm trước lại còn luyện ra một viên đan dược đã vô hạn tiếp cận cửu tuyệt, nhất định là Tử Lô, mà ngươi, chính là khuyết thiếu loại tư cách này!
Diệp Vân Thiên nhìn Mạnh Hạo, không khách khí mở miệng, gần như răn dạy, trên thực tế lấy thân phận của lão, cũng xác thực có thể như vậy đi răn dạy Chủ Lô.
- Tư cách?
Mạnh Hạo ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Vân Thiên một cái, cười cười, tay phải vỗ túi trữ vật, mạnh mẽ hướng ra phía ngoài vung lên, một viên, mười viên, trăm viên, ngàn viên...
Hơn một ngàn viên thuốc, tại một cái chớp mắt, theo cái vung tay của Mạnh Hạo, trực tiếp cuồn cuộn nổi lên, trên mỗi một viên thuốc đều rõ ràng khắc họa một tôn đỉnh. Bộ dạng của cái đỉnh kia, cùng ấn ký của Nhập Ma Đan, giống nhau như đúc!
Theo hơn một ngàn viên đan dược xuất hiện, một mùi thuốc nồng đậm trước nay chưa từng có, tại một cái chớp mắt này, kinh thiên động địa, khuếch trương tản ra. Mỗi một viên đan dược, đều ẩn chứa chín thành dược hiệu, đều là cửu tuyệt đan!
Những đan dược này là sau khi Mạnh Hạo thấy Nhập Ma Đan có được giá trị thị trường cao như vậy, cho nên mới cố tình thường xuyên luyện chế, mục đích là ngày sau tìm một cơ hội bán dần, hôm nay toàn bộ tung ra, kinh thiên động địa!
Giờ phút này đan dược còn phiêu tán ở giữa không trung, đỉnh ấn trên mỗi một viên thuốc nháy mắt làm rung động tất cả đan sư nơi đây, hóa thành hoảng sợ cùng chấn vang trong đầu óc mỗi người, làm cho Sở Ngọc Yên mạnh mẽ đứng lên, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tin.
← Ch. 0437 | Ch. 0439 → |