← Ch.0465 | Ch.0467 → |
- Nơi này lúc nào cũng có thể tan vỡ, một khi tan vỡ, chúng ta sẽ được truyền tống ra ngoài!
Giọng Diệp Phi Mục yếu ớt, không phải nói với tu sĩ Tây Mạc, mà là nhắc nhở những người Tử Vận Tông của phe mình.
Mặt y trắng bệch, nhưng trong sắc trắng, lại có lúc có màu đen lóe lên, đó không phải độc, ngược lại lại như một loại trùng ký sinh trong cơ thể, đây chính là một loại pháp thuật quỷ dị đến từ Tây Mạc, một khi bị hạ, không chết cũng bị thương, hơn nữa tu vi cũng sụt giảm nghiêm trọng.
Nếu không như thế, với tu vi của Diệp Phi Mục, cũng không có tràng diện như hiện giờ.
Sở Ngọc Yên cắn răng, vỗ lên túi trữ vật, lấy ra đan dược nuốt xuống, mọi người đều có vẻ kiên định, chỉ là trừ Sở Ngọc Yên ra, trên mặt ai nấy đều có hắc tuyến di động, mọi người đều trúng phải trùng ký sinh.
Mấy tên tu sĩ Tây Mạc có tu vi không cao hơn đám Sở Ngọc Yên nhiều, trừ một người trong đó khá mạnh, còn lại đều là Kết Đan sơ kỳ, hơn nữa không một ai đạt đến đỉnh phong. Lúc này bọn chúng còn chần chừ một chút, nguyên bản không định lập tức hạ sát thủ, là vì không muốn chọc vào quá nhiều phiền phức ở Nam Vực, nhưng Thạch Bích kia, trong lòng bọn chúng đã xác định là bảo vật, lúc này nhìn thấy vẻ kiên quyết của mấy người Tử Vận Tông, liền nhìn nhau một cái, trong mắt lộ ra sát cơ.
- Giết bọn họ, đoạt lấy trước khi chỗ này tan vỡ!
Ánh mắt mấy tên đó lóe lên, lại ra tay, lực lượng đồ đằng đột nhiên ầm ầm biến hóa, trở thành bốn con hung thú to lớn, lao thẳng về phía đám người Sở Ngọc Yên.
Chính vào thời khắc nguy cơ này, sương khói trên người Mạnh Hạo che phủ thân mình, trong chớp mắt lao đến, ngay khi bốn tu sĩ Tây Mạc còn chưa nhìn rõ, đã trực tiếp xuất hiện trước mặt đám Sở Ngọc Yên, đưa tay ra, vung về phía trước. Tức thời một mảnh ánh sáng màu tím phát tán từ trên người Mạnh Hạo, hóa thành một vầng trăng to lớn.
Vầng trăng màu tím, hóa thành một trảm, va chạm với bốn con hung thú, tạo thành một tiếng nổ vang, bốn tu sĩ Tây Mạc đều biến sắc, lui lại phía sau. Nhưng trong đó có hai người, đồ đằng toàn thân trực tiếp tan vỡ, không thể chống đỡ, trong nháy mắt liền bị chém đứt thân thể, trực tiếp chết đi.
Còn lại hai người, một người phun một ngụm máu, may mắn né được, còn một người là kẻ mạnh nhất trong số tu sĩ Tây Mạc, cũng là kẻ áp chế Diệp Phi Mục, tu vi Kết Đan trung kỳ.
Mạnh Hạo xuất hiện, lập tức khiến đám Sở Ngọc Yên ngây ra, tiếp đó sau khi nhìn thấy Tử Khí Trảm, ai nấy đều kinh hãi.
Thuật này, chỉ có Tử Vận Tông mới có, người ngoài không thể nắm giữ.
- Cút!
Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn hai người còn lại, dửng dưng mở miệng.
Lời này truyền ra, mang theo uy áp, khiến cho tu sĩ may mắn né được Tử Nguyệt Trảm không chút chậm trễ quay người chạy đi. Tu sĩ Tây Mạc bọn họ, sinh sống cực kỳ gian khổ, căn bản không có cái gọi là vinh quang, sinh tồn mới là lựa chọn tốt nhất, vì vậy giờ phút này nhìn thấy người không địch lại, thì lập tức không do dự lựa chọn tránh đi.
Trước khi đi, còn chắp tay vái Mạnh Hạo một cái. Đối với cường giả, cho dù không phải đồng bạn của mình, họ cũng rất tôn trọng.
Còn về tu sĩ Tây Mạc kia, nam tử Kết Đan trung kỳ, lúc này hơi chần chừ, nhìn Mạnh Hạo một chút, lại nhìn đám người Diệp Phi Mục, đang muốn quay người rời đi.
- Để thuốc giải lại!
Mạnh Hạo lạnh lùng nói, nam tử kia thầm than, vung tay ném ra một cái bình màu đen, rồi lập tức chạy đi. Mạnh Hạo không lo kẻ này có mưu đồ, vì nơi này sắp tan vỡ, một khi vỡ tan, mọi người đều ra ngoài, đến lúc đó, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
- Nơi này sắp tan vỡ rồi, các ngươi... Tự lo cho mình đi.
Mạnh Hạo quay đầu, qua màn sương mờ, nhìn đám Sở Ngọc Yên một cái, vẻ mặt có chút phức tạp, rồi quay người đi về phía xa.
- Ngươi là ai?
Sở Ngọc Yên bống thốt lên.
Mạnh Hạo không trả lời, im lặng rời đi, nhưng đúng lúc này, đột nhiên, Diệp Phi Mục nhìn vào bóng lưng của Mạnh Hạo, mở miệng:
- Phương Mộc, có chuyện gì xảy ra!
Câu này vừa nói, Sở Ngọc Yên kinh hãi, những đệ tử Tử Khí nhất mạch bên cạnh, cũng đều nhìn về Mạnh Hạo phía xa.
- Từ giờ trở đi, Tử Vận Tông không còn Phương Mộc...
Bước chân Mạnh Hạo dừng lại, nhẹ thở dài, không nói tiếp nữa, mà tiếp tục đi xa.
Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục ngây ra, vẻ mặt mờ mịt, nhưng rất nhanh, ánh mắt Sở Ngọc Yên ngưng lại.
- Giọng nói vừa rồi...
Nàng thở gấp, ngẩng đầu nhìn tới, thế nhưng phía trước đã không còn bóng dáng Mạnh Hạo.
Tiếng nổ vang vọng, vách tường xung quanh liên tục tan vỡ, thậm chí có nơi còn trực tiếp sập xuống, xuất hiện hư không, cuốn lấy một số tu sĩ rơi vào hư vô, biến mất không thấy.
Đôi mắt Mạnh Hạo ngưng trọng, lại kèm cẩn thận, hắn không biết lúc này bên ngoài thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được nhất định có nguy hiểm. Hắn cũng không lập tức hành động thiếu suy nghĩ, mà quan sát hư vô vừa xuất hiện kia.
Không lâu lắm, tiếng nổ ngày càng lớn, nơi này càng sụp đổ nhiều hơn, ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, đang muốn bước chân tiến vào hư vô, đột nhiên sắc mặt hắn biến hóa, giơ tay lên, vung về một bên, trong nháy mắt rất nhiều khói tím tràn ra, lại lấy ra hai thanh mộc kiếm dường như không thể phá hủy từ trong túi trữ vật ngăn cản bên mình.
Đúng lúc này, tiếng nổ vang truyền ra, nắm đấm của một cô gái, dường như xuất hiện từ hư vô, trực tiếp đánh tới bên người Mạnh Hạo, một quyền này đánh lên làn sương nồng đậm, khiến sương khói tan rã, nắm đấm không hề trì hoãn, giáng thẳng lên thân hai thanh mộc kiếm của Mạnh Hạo.
Một tiếng nổ vang trời.
Hai thanh kiếm mộc kiếm rung động, bật lại đập vào lồng ngực Mạnh Hạo, với thân thể và tu vi hiện giờ của Mạnh Hạo, chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, đau nhức toàn thân, thân thể giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ra, còn phun ra một ngụm máu lớn.
Hai mắt nhìn lại, hắn thấy chủ nhân của nắm đấm đó, là một cô gái, chính là cô gái họ Phương, nàng mặc một bộ trường bào màu xanh, trong thanh lịch có chút cao ngạo, bước từng bước từ trong hư vô ra.
Cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng lại có cú đấm khiến Mạnh Hạo kinh hãi, lực lượng của cú đấm vừa rồi, đã vượt xa Kết Đan sơ kỳ, lực lượng thân thể mạnh mẽ đến mức này, khiến Mạnh Hạo cảm thấy đáng sợ.
Khói tím quanh người Mạnh Hạo trong chớp mắt liền cuộn trào lên, đôi mắt hắn lập tức chuyển thành màu tím, thương thế trong cơ thể cũng nhanh chóng khôi phục, chỉ mấy lần hô hấp, gần như đã khôi phục bình thường, chỉ là sắc mặt có phần tái nhợt.
Mạnh Hạo lau đi vệt máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái họ Phương, vẻ mặt âm trầm.
- Rất mạnh... Phi thường mạnh! Vượt xa Quý Hồng Đông rất nhiều, thậm chí chỉ một quyền vừa rồi, đã có thể đánh chết tươi một Kết Đan sơ kỳ bình thường!
Đồng tử Mạnh Hạo co rút.
- Chạy rất nhanh, nể ngươi giết chết tên Quý Hồng Đông khiến người ta chán ghét, ta có thể không giết ngươi, đem thứ giấu trên người ngươi ra đây, đó không phải thứ ngươi có thể có được.
Cô gái họ Phương dửng dưng nói, trên người cô không có loại ý vị cao cao tại thượng như Quý Hồng Đông, nhưng loại cao ngạo này, còn mạnh hơn cả Quý Hồng Đông.
Còn có cả một cỗ khí thế bá đạo cường liệt, duy ngã độc tôn.
- Không đồng ý? Vậy ngươi có thể chết rồi!
Cô gái nhìn Mạnh Hạo một cái, chỉ đợi hai nhịp thở, liền nói tiếp, thân thể đi về phía trước, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, cũng đưa tay tới, nắm đấm giáng xuống.
Mạnh Hạo hai tay bắt quyết, Huyết Ấn ngũ chỉ trong nháy mắt bộc phát, ánh sáng Huyết Sát giới dưới chân nhanh chóng khuếch tán, Huyết Thân trùng điệp, như dung hợp lại với bản thân, trong khoảnh khắc nắm đấm của cô gái tới nơi, một chưởng được đánh ra.
Ầm một tiếng, kinh thiên động địa, một cỗ lực lượng to lớn quật tung mặt đất giữa hai người, khiến vách tường bốn phía trong nháy mắt tan vỡ, bắt đầu xuất hiện dòng xoáy hư vô.
Mạnh Hạo phun máu tươi, thân thể loạng choạng lui lại, mây tía trùm kín toàn thân, đôi mắt lộ ra tử quang chói mắt, thương thế trên người lại lập tức hồi phục, nhưng vẻ mặt lại càng trắng nhợt.
Mỗi lần khôi phục, Mạnh Hạo đều tiêu hao sinh cơ của bản thân, mà sinh cơ thì đại biểu cho tuổi thọ, lúc này lui lại, trong mắt hắn lộ ra hàn quang, đưa tay vỗ lên túi trữ vật, mặt nạ huyết sắc đã nằm trong tay.
Cô gái kia lui lại hai bước, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ vẻ sắc bén.
- Ở Kết Đan sơ kỳ, đã có thể khiến ta lui lại, ngươi là kẻ đầu tiên!
Cô ta kiêu ngạo mở miệng.
- Ta còn có thể khiến ngươi đổ máu.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn ý, tay phải đưa lên, đang muốn đeo mặt nạ, chính vào lúc này, cô gái họ Phương hừ lạnh một tiếng, sát cơ trong mắt càng thêm cường liệt, thân thể trong nháy mắt xông lên, lao thẳng về phía Mạnh Hạo, cánh tay lại đưa lên, một quyền lại tới.
- Phương!
Miệng nàng ta nhẹ nhàng thốt ra một chữ, nắm đấm của nàng ta trong chính thời khắc này, hóa thành màu xanh, có vô số tia chớp màu xanh chạy quanh, phát tán một cỗ khí tức khiến Mạnh Hạo kinh hãi.
Nhất là tốc độ của nàng cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, khiến trong lòng Mạnh Hạo dâng lên nguy cơ cường liệt, nguy cơ này, cho dù là khi hắn gặp Quý Hồng Đông cũng không hề cảm thấy, thậm chí có thể nói, hắn đã rất lâu không bị một kẻ cùng lứa, áp chế toàn diện như vậy.
- Chết!
Giọng cô gái họ Phương vang vọng, cánh tay giáng xuống, đánh thẳng về phía Mạnh Hạo.
Vào khoảnh khắc này, tay phải Mạnh Hạo đưa lên, mặt nạ đã đặt lên mặt, một cỗ sát khí màu máu trong nháy mắt bộc phát.
Cũng chính lúc này, tay phải Mạnh Hạo, vì cầm mặt nạ đeo lên mặt, cho nên mu tay đưa về phía cô gái họ Phương, mà chính lúc này, trên mu tay Mạnh Hạo, ấn ký màu xanh tạo thành lúc Kết Đan, vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, mà chậm rãi chớp động, lúc này... chính là chớp lên.
Ấn ký màu xanh, giống như phù văn, đồng thời, chiếu vào trong mắt cô gái họ Phương. Nàng vừa nhìn thấy ấn ký này, đột nhiên mở to đôi mắt, lộ vẻ không thể tin tưởng cùng không thể tưởng tượng được.
Nhìn thấy nắm đấm cách Mạnh Hạo càng lúc càng gần, cô gái họ Phương đột nhiên tức giận hét lên, liều chịu cắn trả, cánh tay thay đổi phương hướng, thuận theo bên cạnh Mạnh Hạo, giáng thẳng lên mặt đất.
Ầm một tiếng, mặt đất hoàn toàn tan vỡ, hóa thành hư vô, thậm chí ngay cả hư vô, cũng rung động, như bị một quyền này đánh đến khiến suýt nữa tan vỡ.
Nàng phun ra một ngụm máu, mái tóc rối tung, quay đầu nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lại lộ vẻ tức giận và rầu rĩ.
Cảnh này, khiến Mạnh Hạo ngây ra, hắn có phần không rõ vì sao vừa rồi vào thời khắc quyết định, nàng lại chuyển hướng nắm đấm, phải biết vào lúc đó, làm như vậy, bị thương nhất định là bản thân nàng.
← Ch. 0465 | Ch. 0467 → |