← Ch.0595 | Ch.0597 → |
Đẩy cửa sân, Mạnh Hạo vừa đi vào trong, liền nghe được tiếng kêu grừ grừ uy hiếp. Hắn vừa nhìn liền thấy trong sân có một nhà gỗ, trong đó có năm con sói con màu xanh lớn bằng bàn tay, đang hung tợn nhìn hắn.
Khi nhìn thấy những con sói con này, Mạnh Hạo chợt nở nụ cười, nụ cười của hắn mang theo ôn hòa. Những tiểu tử này làm cho hắn nhớ tới bộ dáng lúc nhỏ của Huyết Ngao còn đang ngủ say.
Lông mềm như nhung, vô cùng đáng yêu.
Trong lúc Mạnh Hạo vừa cười, năm đạo thanh quang chớp mắt lao ra, Mạnh Hạo cười to hơn, tay phải vung lên, năm đạo thanh quang kia lập tức tan biến, hóa thành năm con sói nhỏ, bị hắn nắm lấy nhúm da trên cổ, cứ như thế bị kiềm giữ thân thể, không thể cắn được Mạnh Hạo. Bọn chúng chỉ có thể kêu ô ô uy hiếp, nhưng chúng nhanh chóng chuyển thành cầu xin.
Ném năm con sói con vào trong nhà gỗ, Mạnh Hạo nhìn lại chung quanh, tuy rằng luôn có tiếng hung thú gào thét quanh quẩn, nhưng cũng tương đối yên tĩnh.
Trong sân, ngoài nhà gỗ nuôi dưỡng dị yêu thì còn một phòng nhỏ đơn giản. Hắn đẩy cửa tiến vào, bên trong có chút loạn, Mạnh Hạo vung tay, một luồng gió quét qua, sau một lát, nơi này liền trở nên chỉnh tề hơn một chút. Những thứ dư thừa, Mạnh Hạo không cần, một cái giường, vậy là đủ rồi.
- Dị yêu chỉ là một cách xưng hô, mơ hồ bao hàm toàn bộ hung thú Tây Mạc, đối với tu sĩ Tây Mạc, dị yêu cực kỳ trọng yếu!
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên giường gỗ, lúc này là buổi trưa, ánh mặt trời dày đặc, nhưng vì chỗ này là thâm sơn, cây cối che khuất, cho nên làm cho ánh sáng bị cắt thành những mảnh nhỏ, khiến nơi này hơi có chút âm u.
Hoàn cảnh như vậy, Mạnh Hạo rất thích. Hắn lấy ngọc giản, trong đó có giới thiệu về Tây Mạc của Nghiêm Tung, bên trong có trọng điểm nói tới dị yêu, kết hợp với hiểu biết của Mạnh Hạo về Tây Mạc, sau một lúc lâu, khi hắn ngẩng đầu lên, trong lòng đã giảm đi vài phần bỡ ngỡ đối với dị yêu Tây Mạc.
- Là một bộ phận trọng yếu tạo thành bộ lạc Tây Mạc, số lượng dị yêu có thể quyết định sự phồn thịnh của một bộ lạc. Đối với tu sĩ Tây Mạc mà nói, dị yêu không những là đồng bạn chiến đấu, nó còn là công cụ di chuyển, vô luận là ký kết phong ấn, hay là đồ ăn, đều cần dị yêu.
Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ hiểu rõ.
Trong lúc cần thiết, dị yêu cấp thấp cũng có thể trở thành đồ ăn của bộ lạc, điểm này Mạnh Hạo có thể hiểu được.
- Tu sĩ đồ đằng bình thường, mỗi người đều có được số đồ đằng và số lượng dị yêu bằng nhau, không thể khống chế quá nhiều, trừ phi là Tư Long...
- Chỉ có Tư Long, mới có thể khống chế dị yêu số lượng lớn, dù là tu vi bản thân không đủ, nhưng chỉ cần có đầy đủ dị yêu, cũng có thể bù đắp. Hơn nữa, bản thân Tư Long, chẳng những có thể khống chế lượng lớn dị yêu, mà còn cần phải chăn nuôi, thậm chí còn phải dùng đủ loại phương thức bất đồng để thuần phục cùng diệt sát.
- Cho nên.. ngày đó ở ngoài Thánh Tuyết Thành, độc của ta bị ngộ nhận là Tư Long, mà ảo ảnh Ứng Long, sở dĩ bị ngộ nhận là Thiên Yêu, đó là vì dị yêu cao giai!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, như có điều hiểu ra.
- Dị yêu này rất đặc biệt, chia làm chín cấp, ba cấp đầu tiên tương đương Ngưng Khí, ba cấp tiếp thep có thể so với Trúc Cơ, mà ba cấp sau cùng thì bằng Kết Đan... Một khi xuất hiện dị yêu có thể so với Nguyên Anh, đó là địa yêu!
Mạnh Hạo đọc lướt qua ngọc giản.
- Địa yêu không thấy nhiều, mà hiếm thấy hơn nữa là Thiên yêu, có thể so với tu sĩ Trảm Linh!
Mạnh Hạo nghĩ tới ảo ảnh Ứng Long của mình, từng bị người tưởng lầm là Thiên Yêu, hắn càng hiểu rõ hơn.
- Trên Thiên yêu còn có mười một cấp, thật sự là vô cùng hiếm có, dị yêu ở cấp độ này được gọi là Đồ đằng, có lực lượng Vấn Đạo đỉnh phong, thiếu chút nữa là có thể so với tiên!
- Đồ đằng chẳng lẽ là hình thành như vậy?
Mạnh Hạo nghĩ nghĩ, nhớ lại những đồ đằng mà mình đã từng nhìn thấy, đã từng nghiên cứu qua, lại nghĩ tới gốc đại thụ trong Ô Đạt bộ. Hắn càng hiểu ra, trong đầu cũng hiện lên đồ đằng cổ xưa cấu thành Tiên Thổ phù, hắn lắc lắc đầu.
- Có lẽ đồ đằng chính là hình thành như vậy, nhưng dù là đồ đằng thì cũng phân mạnh yếu!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, thu hồi lại ánh mắt từ trong ngọc giản, nhìn lại năm có sói con màu xanh đang run rẩy trong nhà gỗ.
- Mới sinh ra không bao lâu đã có được thực lực cấp một, Mộc lang này có tư chất khá cao rồi. Loại hung thú này không thường thấy ở Nam Vực, từ đó có thể thấy được, đất Tây Mạc này phù hợp cho Dị yêu sinh tồn hơn.
Mạnh Hạo nhắm mắt, yên lặng suy tư.
Tới lúc đêm khuya, Mạnh Hạo nghe được thanh âm nức nở như khóc, cũng giống như làm nũng, lúc đầu chỉ là lục tục, nhưng khi tới trời sáng thì đã vang lên không ngừng.
Thanh âm thê lương, trong lúc mơ hồ như là gặp phải chuyện bất công nhất trong trời đất, càng về sau càng thêm mãnh liệt, phát ra sự bất mãn cực điểm.
Mạnh Hạo cau mày mở mắt, lúc này sắc trời đã tờ mờ, hắn vừa liếc mắt liền thấy năm con sói còn màu xanh kia đang không ngừng dùng móng vuốt mà cào lên cửa gỗ, dùng răng nanh mà cắn lên cửa gỗ, bọn chúng đều tái mặt rồi, đó là... Đói!
Chúng nó không ngừng phát ra tiếng kêu rên thê lương, lúc này cả đám bọn chúng đều run rẩy, giống như không còn chút khí lực, càng khoa trương hơn là, cái cửa gỗ kia đã bị chúng gặm đi một khối lớn.
- Câm mồm!
Mạnh Hạo trừng mắt.
Năm con sói con liền co rụt thân hình, cả đám đều lùi ra sau, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo. Trong đôi mắt to lóe lên vẻ ấm ức, cũng có bộ dáng đói khát. Từ khi sinh ra tới giờ, chúng chưa từng bị đói qua, cảm giác đói bụng này làm chúng sợ hãi.
Nhất là sự khiển trách của Mạnh Hạo làm chúng nó thật sự ấm ức.
Năm con sói con cùng một người, tại trong sắc trời mông lung, nhìn nhau!
Qua khoảng mười phút, năm con sói nhỏ lại tiêp tục kêu rên, chúng nó ấm ức, chúng nó đói a một ngày không được ăn cái gì, lúc này cũng không để ý tới khiển trách của Mạnh Hạo, càng phát ra tiếng nức nở chói tai. Nhất là sau khi Mạnh Hạo nhìn thấy thân hình run rẩy cùng với vụn gỗ trên khóe miệng chúng nó, thì đứng dậy, đi tới bên cạnh nhà gỗ. Khi hắn vừa tới gần, đám sói con liền nhào tới gần cửa, cả đám trơ mắt nhìn Mạnh Hạo, phát ra tiếng kêu càng mãnh liệt hơn.
Mạnh Hạo vươn tay túm lấy một con sói con, những con khác như là phát hiện có điều không ổn, nhanh chóng lui về sau, núp vào một góc.
Con Mộc lang con bị Mạnh Hạo bắt lấy, trên trán nó có một vệt trắng, cũng không quá rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện.
Vừa túm con sói này lên, nó liền phát ra tiếng kêu rên thê lương, thân hình run rẩy, đôi mắt to lộ vẻ bất lực cùng sợ hãi.
- Kêu cái gì mà kêu? Vừa rồi ngươi chính là đứa kêu to nhất!
Mạnh Hạo trừng mắt, giáo huấn mắng.
Con sói con có vệt trắng này càng thêm ủy khuất, phát ra tiếng ô ô. Mạnh Hạo cũng nghe được tiếng bụng đói kêu gào của nó, hắn sờ sờ một chút, liền cảm giác được bụng sói con này đã sớm dính vào lưng rồi.
← Ch. 0595 | Ch. 0597 → |