Vay nóng Tima

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 0639

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 0639: Răng nanh gãy! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)

Siêu sale Shopee


- Mạnh tiểu nhi! Chính ngươi muốn chết nên không thể trách lão phu. Tuy ta và ngươi là khách khanh cùng một bộ lạc, nhưng ngươi lại ra tay với ta, nên ngươi là gian tế của bộ lạc khác. Đã thế... Lão phu giết ngươi! Cho dù ngươi có nói bỏ quyền cũng vô dụng!

Trong lúc Mặc Tử nói thì bầy Giao Long chung quanh lão đã lao tới được hơn một nửa. Con Giao Long hai đầu cũng đang lao tới.

Tiếng nổ vang trời! Đại Mao hóa thành luồng ánh sáng trắng trông vô cùng hung tợn. Mỗi một lần con dơi màu đen lóe lên, hàm răng sắc nhọn của nó chớp lóe xuất hiện là lại có một con Giao Long bị khô héo toàn thân, thê lương chết đi.

Mặc Tử thấy vậy liền biến sắc. Lão ta đã dự đoán là Mạnh Hạo rất mạnh, nhưng lại không ngờ rằng con sói trắng và con dơi đen kia lại mạnh kinh người đến vậy. Mà cái con dơi kia lại làm cho lão thêm uất ức, vì nó vốn là của lão. Tại vì lão cảm thấy tư chất của nó sau này, không bằng mấy con Giao Long nên mới đem cho con mình hộ thân.

Nhưng không ngờ rằng, con dơi đen này rơi vào tay Mạnh Hạo, lại thể hiện ra thực lực kinh người như thế.

- Lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi! Lão phu định sẽ dùng thủ đoạn này đối phó với đối thủ, nhưng giờ cho người biết một chút cũng hay!

Mặc Tử cười lạnh, lão đưa tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức có tiếng gầm nhẹ truyền ra từ trong đó! Một đám Giao Long nháy mắt bay ra, tạo thành một đoàn dài, số lượng mấy trăm con. Trong đó có đến hơn mười con Giao Long hai đầu.

Những con Giao Long này vừa bay ra liền tạo nên khí thế ngập trời. Các Tư Long khác thấy thế đều cả kinh, càng không nói đến cảm xúc của những người đứng bên ngoài.

- Đây hoàn toàn không phải là bắt đầu, mà là kết thúc!

Mạnh Hạo nhìn những con Giao Long kia rồi lạnh nhạt nói. Tay phải của hắn bấm niệm pháp quyết, đưa tay nhấn vào đan điền một cái, Kim Đan trong cơ thể hắn lập tức chấn động mãnh liệt. Ở trong Kim Đan, yêu đan của Ứng Long thượng cổ, trong nháy mắt truyền ra một tiếng rít gào.

Trong tiếng gầm thét mãnh liệt, một hư ảnh Ứng Long hiện ra trên đỉnh đầu Mạnh Hạo. Hư ảnh con Ứng Long này có thân hình đến trăm trượng, cái đuôi rất dài, đôi cánh sắc bén, còn có đầu rồng, với hai mắt đỏ như máu. Lúc nó xuất hiện, khí thế bỗng dâng lên ngút trời.

Cả kim quang cũng phải vặn vẹo do chịu áp lực mạnh, các Tư Long khác ở quanh đấy đều mặt mày đại biến.

- Đây là...

- Dị yêu cấp mười một! Trời ạ! Đây là... Đây là hư thần mà chỉ có dị yêu cấp mười một mới có thể xuất hiện!

- Loại uy áp này... Người này... Chẳng lẽ người này là Đại Tư Long!

Tất cả Tư Long trên đài đều kinh hô. Bọn họ phát hiện ra, trong chớp mắt, cả đám dị yêu của mình đều đang run rẩy. Ánh mắt chúng nó vô cùng hoảng sợ mà nhìn lên Ứng Long trên trời.

Một luồng áp chế thuộc đẳng cấp bên trên, trong nhất thời xuất hiện ở khắp mọi nơi, không chỗ nào mà không có.

Một luồng uy áp khó có thể hình dung được, bao trùm trời đất giáng xuống đài cao trong kim quang này. Trong chớp mắt khi Ứng Long xuất hiện, tất cả Giao Long ở xung quanh của Mặc Tử lập tức run rẩy. Chúng nó phát ra tiếng gào rú thê lương thể hiện sự hoảng sợ cùng cực, là sự sợ hãi mãnh liệt nhất trong đời chúng.

Toàn bộ dị yêu co rúm lại, cùng lui về phía sau. Trong đó có một số con dị yêu run rẩy quá độ, giống như chúng nó không thể thừa nhận được sự uy áp đáng sợ này nữa. Chúng nó kêu lên thảm thiết, thân mình lúc nào cũng sắp đổ sụp xuống.

Mạnh Hạo lạnh lùng vung tay phải lên, hư ảnh Ứng Long trên đầu hắn lập tức phát ra tiếng gầm thét kinh trời, kim quang vặn vẹo kịch liệt, trời đất ở bên ngoài biến đổi. Ứng Long thượng cổ là vua của bầu trời. Nó lộ ra tư thế ngạo nghễ đất trời, xông thẳng đến chỗ bầy Giao Long đang run lập cập kia.

Những nơi nó đi qua, mấy con Giao Long đang run rẩy kia đều không dám kêu rên tiếng nào, mà để cho Ứng Long tùy ý cắn nuốt. Con hai đầu hay con bình thường đều yếu ớt, không có chút sức phản kháng nào ở trước mặt Ứng Long. Chỉ trong mấy hơi thở, toàn bộ bầy Giao Long đã bị cắn nuốt hết.

Mặc Tử không thể tin được mà la lên một tiếng kinh hãi, sắc mặc lão tái nhợt đi, thân thể không ngừng lui ra sau. Hư ảnh Ứng Long đang gầm thét lao đến chỗ lão. Trong mắt Mặc Tử lộ vẻ điên cuồng, lão vươn một tay, chộp lấy Mặc Phương đang ở gần mình, ý muốn được sống sót của lão càng điên cuồng và mãnh liệt hơn.

- Mặc Tử ta đây đắm chìm trong con đường Tư Long nhiều năm, mong muốn của ta, tâm huyết suốt đời của ta là có thể nghiên cứu ra dị yêu mạnh nhất! Mạnh tiểu nhi! Ta không phục!

Trong lòng Mặc Tử gào lên, đồng thời tay trái của lão cũng bấm niệm pháp quyết. Trong lúc Ứng Long sắp đến gần, vẻ mặt của Mặc Phương còn đang là vẻ khó có thể tin và mờ mịt, thì một tay Mặc Tử đặt trên đỉnh đầu Mặc Phương - con lão, vỗ một cái. Mặc Phương lập tức phun máu tươi, sau đó đầu của gã nứt toác, vỡ tan.

- Dùng thân thể con ta, chăn ấu yêu! Lấy hồn con ta nuôi dưỡng dị yêu mà nhất mạch Tư Long Mặc gia ta đời đời truyền thừa, Mặc Giao chín đầu!

Ở trong tiếng hô, thi thể Mặc Phương run rẩy mãnh liệt, một tiếng gào rú vang lên từ trong đầu lâu vỡ nát của gã, từ trong đó, một con Giao Long màu đen đột ngột bay ra.

Một đầu, hai đầu, ba đầu... Trong chốc lát, tổng cộng có bảy cái đầu sinh ra từ thân thể của Mặc Phương, sau đó phóng lên trời.

Thân thể Mặc Phương trực tiếp nát bấy, nhưng máu thịt của gã không tiêu tán, mà tụ lại một chỗ, trong chốc lát hình thành cái đầu Giao Long thứ tám. Một con Giao Long có tám cái đầu, thân hình tầm trăm trượng, lập tức xuất hiện trước mặt Mặc Tử.

Hai mắt Mặc Tử đỏ thẫm, lão ngửa mặt lên trời hét to, con Giao Long tám đầu ở phía trước lão cũng gào rú, bay thẳng đến chỗ Ứng Long thượng cổ.

- Giết cho ta!

Tinh thần Mặc Tử rơi vào trạng thái điên cuồng, hét lên.

Con Giao Long tám đầu này, có thực lực hơn xa những con Giao Long bình thường. Nó gầm thét, gắng gượng chống cự lại uy áp, mà bay đến trước mặt Ứng Long thượng cổ. Giao Long tám đầu và Ứng Long thượng cổ cùng lao vào, tấn công đối phương, tạo nên tiếng nổ ầm trời.

Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, lạnh lùng nhìn cảnh này. Tất cả Tư Long ở bốn phía đều thầm chấn động tâm thần, chăm chú nhìn xem diễn biến trận đấu. Còn người của năm đại bộ lạc ở ngoài kim quang cũng nín thở, nhìn chằm chằm vào trận chiến trong kim quang, giống như thế giới của họ chỉ còn lại một màn Long Giao chiến này!

Trong tiếng nổ ngập trời bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết. Con Giao Long tám đầu đã bị vỡ nát hết ba đầu, máu thịt lẫn lộn bị Ứng Long nuốt trực tiếp luôn. Còn năm cái đầu còn lại của Giao Long vẫn gào rú, vùng vẫy nhào vào cắn xé với Ứng Long. Ứng Long ngửa đầu rống to, giống như uy nghiêm của nó bị khiêu khích, thân hình nó mau chóng biến lớn đến tầm một trăm trượng, trực tiếp đụng vào thân con Giao Long kia.

Tiếng nổ khủng khiếp, vang vọng đất trời, con Giao Long còn năm đầu kêu lên thảm thiết. Nó run rẩy và sợ hãi muốn lui ra sau trốn chạy, nhưng còn chưa tránh được bao xa, thân mình nó bị Ứng Long đụng một cái, nát bấy thành một đống máu thịt. Ứng Long khẽ há miệng đã nuốt hết toàn bộ đống máu thịt kia.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1965)