← Ch.0650 | Ch.0652 → |
Tiếng gầm nhẹ này là thanh âm của Mạnh Hạo, nó giống như một tiếng thét dài, kèm theo đó có ảo ảnh một Thanh Mộc thật lớn ở trong sương mù huyễn hóa hiện lên.
Cùng lúc đó, sương mù trong miệng núi lửa nhanh chóng giảm bớt, giống như là bị cắn nuốt, rất nhanh, mọi người liền có thể nhìn vào bên trong miệng núi lửa này. Họ thấy có một cái thân ảnh khoanh chân ngồi ở trong một cái hồ, khi mở miệng ra thì đem tất cả sương mù nuốt vào trong miệng.
Cũng chính là ở trên cái thân ảnh này, xuất hiện cái ảo ảnh Thanh Mộc khổng lồ kia.
- Là Mạnh đại sư.
Mọi người tộc Ô Đạt Bộ lập tức nhận ra thân phận người đang khoanh chân ngồi ở trong hồ, khi bọn họ tâm thần chấn động, lại lập tức nhìn thấy ở nơi đó, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, mạnh mẽ hít vào một cái, nước ao bốn phía nhanh chóng giảm bớt, từng trận từng trận khí trắng không ngừng bị Mạnh Hạo hấp thu, dung nhập vào trong ảo ảnh Thanh Mộc, khiến cho hư ảnh này từ từ biến thành rất thật, giống như nó thật sự tồn tại.
Hơn nữa vào một khắc này, sáu cái núi lửa khác ở bốn phía đồng loạt nổ vang, tất cả đều có khí trắng bốc lên không, bay thẳng đến nơi đây, gào thét bay qua bên người những người tộc Ô Đạt Bộ, chui vào trong miệng núi lửa, tiến thẳng đến thân thể Mạnh Hạo.
Thanh Mộc trên thân thể Mạnh Hạo giờ phút này mạnh mẽ chấn động, dần dần xuất hiện vòng tuổi, những vòng tuổi này từng vòng từng vòng không ngừng dày đặc. Hơn nữa ở trên thân Thanh Mộc, còn xuất hiện lớp vỏ già cỗi, để lại dấu vết năm tháng, giống như từ một cái cây nhỏ, lớn lên thành một đại thụ che trời.
Thậm chí theo người bên ngoài nhìn vào, nó dường như không phải đang trưởng thành, bởi vì nó còn có những vết sẹo, giống như tự nhiên mà thành, xuất hiện ở trên Thanh Mộc, cảnh tượng này rõ ràng là...
- Phản tổ, đồ đằng Thanh Mộc của Mạnh đại sư vậy mà lại phản tổ.
*phản = trở về, quay ngược lại; tổ = già, lão hóa...
Tế tự bầu trời của Ô Đạt Bộ hít vào môt hơi, thất thanh cất tiếng.
- Thanh Mộc phản tổ.
Tộc Công Ô Đạt Bộ chấn động, hơi thở dồn dập, trợn mắt há hốc mồm.
Giờ phút này, Mạnh Hạo ỏ bên trong nước hồ, cũng chợt mở mắt ra. Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, bản thân toàn lực hấp thu lực lượng đồ đằng trong Tạo Hóa trì, dung nhập vào bên trong đồ đằng Thanh Mộc, lai có thể khiến cho đồ đằng Thanh Mộc, tự mình xuất hiện lực phản tổ.
- Sẽ phản thành cái gì? Lão Thanh Mộc.
Mạnh Hạo kinh ngạc.
- Hoặc cũng có thể là, cái cây năm đó, từ sơn hải thứ chín, vượt qua tinh không, đi vào Nam Thiên Tinh ... Vô Thượng Thanh Mộc kia!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, sau khi hít vào một hơi, sáu ngọn núi lửa ở ngoại giới nổ vang, sương trắng cuồn cuộn gào thét, ùn ùn kéo đến nơi Mạnh Hạo.
Sau khi không ngừng dung nhập vào bên trong cơ thể của Mạnh Hạo, hai mắt Mạnh Hạo hiện lên tinh mang.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn cây Thanh Mộc thật lớn, ở giữa không trung phát ra những tia sáng màu xanh rực rỡ, hào quang đó trong nháy mắt tràn ngập bầu trời, bao trùm mặt đất. Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, khí thế của Thanh Mộc dâng lên kinh thiên, toàn bộ thánh địa Ô Thần, tất cả cỏ cây đều đồng loạt chấn động.
Tộc nhân Ô Đạt Bộ hô hấp dồn dập, họ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Cùng lúc đó ở bên ngoài ngoại giới, trong lãnh địa của Ô Đạt Bộ, bên trong dãy núi giờ phút này cũng có tia sáng xanh phóng lên cao. Thụ nhân khổng lồ kia từ từ bay lên không trung, nhìn về hướng thánh địa Ô Thần ở phía xa xa.
- Mộc...
Nó nhẹ giọng thì thào.
Ngay cả những người của bốn bộ lạc khác ở bên ngoài khu vực kim quang, cũng đều kinh hãi. Bọn họ mặc dù không nhìn thấy tất cả những điều đã diễn ra trong thánh địa Ô Thần, nhưng giờ phút này, một loại kinh hãi không biết từ đâu đến, cũng đã làm cho sắc mặt mọi người đại biến.
Hơn nữa, vào lúc này, đến từ trong núi của bốn bộ lạc khác, biến ảo sinh mệnh đồ đằng Thánh Tổ của từng bộ lạc, đều gào thét tự xuất hiện. Một nhóm đó cùng với thụ nhân đều đồng thời có mặt, giờ phút này đồng loạt nhìn về phía Thánh địa Ô Thần, từ trong miệng, ở một cái chớp mắt thế nhưng đều truyền ra một từ giống nhau.
- Mộc... !
Trong chớp mắt, cái chữ này xuất ra ở cửa miệng, bốn phương tám hướng, trong núi non vô tận, tất cả cỏ cây đều ở một khắc này, không gió mà bay, đồng loạt lay động, phát ra tiếng động sàn sạt. Giống như một thanh âm thần phục, như triều thần trong một triều đình đồng thanh bái phục, một quân vương thuộc tính Mộc mới sinh ra.
Cùng lúc đó, năm sinh mệnh kỳ dị đến từ những ngọn núi xung quanh năm đại bộ lạc, trong một cái chớp mắt này, thế nhưng cũng đồng loạt cúi đầu. Như là cùng cúi chào kỳ tích thiên địa xuất hiện trong Thánh địa Ô Thần.
Trong khoảnh khắc khi bọn họ cúi chào, trong thánh địa Ô Thần, những tộc nhân của Ô Đạt Bộ như muốn dừng hô hấp. Bọn họ thấy cái cây Thanh Mộc vô cùng khổng lồ, giờ phút này đang nhanh chóng thu nhỏ lại, nhưng khi nó càng thu nhỏ lại, thì ánh sáng xanh mà nó phát ra lại càng sáng ngời.
Đến cuối cùng, khi cây Thanh Mộc này chỉ lớn khoảng trăm trượng, thì nó giống như hóa thành một mặt trời màu xanh, nhuộm đẫm toàn bộ thiên địa tang thương. Mạnh Hạo hít sâu vào một cái, hắn nhìn cây Thanh Mộc thu nhỏ lại, từ trăm trượng, ba mươi trượng ... cho đến mười trượng.
Năm trượng, ba trượng, một trượng ... hai thước, một thước .... ba tấc, hai tấc ...
Tốc độ thu nhỏ lại của nó cực nhanh, giống với tần suất giảm bớt của Tạo Hóa trì, theo lượng lớn sương mù bị Mạnh Hạo hấp thu, trong chớp mắt, cây Thanh Mộc kia liền thu nhỏ còn khoảng một tấc.
Giờ phút này, ánh sáng xanh của nó rất mạnh, hơn nữa còn xuyên thấu thánh địa Ô Thần, rồi xuất hiện ở ngoại giới, làm cho tất cả cỏ cây ở trong sơn mạch, núi non ngoại giới quỳ gối cúi chào, năm đại sinh mệnh vinh danh kính chào. Hơn nữa lại làm cho tất cả tu sĩ có đồ đằng thuộc tính mộc trong khu vực này, từ trong đáy lòng sinh ra xúc động mà sùng bái.
Cùng lúc đó, ở trong thánh địa Ô Thần, trước mặt Mạnh Hạo, ánh sáng xanh của cây Thanh Mộc một tấc này chợt lóe lên, phóng thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc liền khắc vào ngay mi tâm của Mạnh Hạo. Một tiếng nổ vang, tiếng vang vọng ngập trời, trong khoảnh khắc ánh sáng xanh tiêu tán, mọi người ở bốn phía đều có thể tận mắt thấy được, trên mi tâm của Mạnh Hạo xuất hiện một dấu hiệu đồ đằng ... từ trước đến nay bọn họ chưa từng gặp qua, từ trước đến nay chưa hề có.
Cái đồ đằng này là một văn tự cổ đại.
Mộc!
Không có cây xanh, không có hình ảnh, không có ánh sáng gì rực rỡ, giống như trơn nhẵn không có gì lạ, nó chỉ là một cổ văn, một chữ Mộc.
Nhưng chỉ là một chữ Mộc hình thức như thế, lại giống như đại biểu cho tất cả những gì mang thuộc tính mộc trong thiên hạ. Một chữ Mộc như vậy, giống như toàn bộ thương thiên đại địa, nó đã không cần dùng hình ảnh, dùng cây cỏ để diễn tả mình nữa, bởi vì nó ... chính là Mộc.
Mộc trong toàn bộ thiên địa.
Thiên địa nổ vang, cỏ cây triều bái, sinh mệnh cúi chào.
- Mộc...
← Ch. 0650 | Ch. 0652 → |