← Ch.0679 | Ch.0681 → |
Nhìn thì bình thường, nhưng Mạnh Hạo không biết vì sao, luôn cảm thấy lưu tâm với giọt mưa màu tím rơi trên người, lạnh lẽo đến mức như có thể diệt tuyệt sinh cơ, không thể tiêu tán này.
Triệu U Lan cũng phát giác ra những giọt mưa này, nàng vốn đang cắn môi, trơ mắt nhìn tộc nhân chết đi, nhưng lại không có cách gì, trận chiến này, đã không phải chỉ dựa vào nàng chỉ huy là có thể chiến thắng.
Trận chiến này, đã trở thành hỗn chiến, ngay khoảnh khắc táng ca của tộc nhân ngũ bộ truyền ra, Triệu U Lan đã hiểu, trận chiến này, Độc Chu nhất mạch họ, hoàn toàn thua rồi.
Lòng nàng chua xót, nhưng đau xót hơn, là trong trận chiến này, thân ảnh duy nhất in dấu trong đáy lòng nàng, thân ảnh này, lại khiến nàng chịu đả kích chưa từng có, khiến thí luyện của nàng thất bại, lại gần như suýt giết nàng, người này... dĩ nhiên chính là Mạnh Hạo.
Lúc này, một giọt mưa tím, rơi lên tóc nàng, theo đó chảy xuống, lướt qua gương mặt, cảm giác lạnh lẽo, khiến thân thể Triệu U Lan chấn động. Nàng bất giác đưa tay, lau đi giọt mưa, cúi đầu nhìn ngắm, đôi mày đang cau, lại càng nhíu chặt hơn.
- Mưa tím?
Triệu U Lan sửng sốt.
Mưa chỉ rơi vài hạt, rất nhanh đã bị người ta lãng quên, nhưng chỉ có Mạnh Hạo và Triệu U Lan, đều mơ hồ cảm thấy, giọt mưa này xuất hiện, dường như... có gì không đúng. Ánh mắt hai người, bỏ qua hỗn chiến, một lần nữa nhìn nhau, trong ánh mắt, còn có cảnh giác lẫn nhau.
- Không phải hắn.
- Không phải nàng.
Mạnh Hạo và Triệu U Lan ngay khoảnh khắc này, nhìn ra vẻ chần chừ của nhau, ánh mắt vừa tiếp xúc liền tách ra...
Đột nhiên, từng tiếng u u, truyền tới từ nơi xa xôi, lại vang động, tiếng động này không phải táng ca, mà là khẩu hiệu chiến tranh. Nó xuất hiện, lập tức khiến cho những tu sĩ Độc Chu nhất mạch đứng giữa sống chết này, phấn chấn tinh thần, chiến ý tiêu tán, ngay tại lúc này, một lần nữa quật khởi, ai nấy tinh thần kích động, ngẩng đầu gào thét.
Ngay cả trưởng lão Nguyên Anh của Độc Chu nhất mạch giữa không trung, lúc này cũng không nén được kích động, hai vị trưởng lão bên cạnh Triệu U Lan, như thở phào một hơi, chỉ có Triệu U Lan, im lặng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Bầu trời xa xôi, lúc này lại có một mảng đen xì, như biển cả màu đen đang cuộn trào, dậy lên những cơn sóng lớn, ầm ì, phía trên đó, hình bóng một con bọ cạp màu đỏ to lớn như bước đi trên mặt nước, gầm thét.
- Độc Hạt nhất mạch!
Tộc công Ô Binh bộ đang giao chiến với đại tế tự, nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt co rút, hít sâu một hơi, trên lộ chút vẻ bi thương. Nếu không có Vực Ngoại Tâm Ma hoa, với thực lực của ngũ bộ, cũng có thể miễn cưỡng duy trì trận chiến này, nhưng hiện giờ...
Giữa không trung, tất cả tộc nhân ngũ bộ, đều dừng truy kích, mà nhanh chóng tụ lại, ai nấy điên cuồng, nhìn lên con bọ cạp như lướt trên biển đi tới giữa không trung!
Con bọ cạp kia, lúc này đã tới gần, lập tức bị mọi người nhìn thấy, đó căn bản không phải biển cả màu đen, mà là khoảng năm nghìn tu sĩ mặc đồ đen kết hợp thành đại quân.
Bọn họ đến, che trời lấp đất, tiếng tù và truyền khắp nơi, ngay vào lúc này, hơn năm nghìn người đồng thanh gầm lên.
Tiếng gầm truyền khắp trời đất, hư ảnh bọ cạp to lớn phía trên bọn họ, ngẩng đầu, cũng phát ra một tiếng rít cao vút.
Trong tiếng rít gào, thân thể của nó tăng tốc, lao thẳng tới giữa trời, trong nháy mắt tiếp cận khu vực chiến trường giao chiến giữa Chu Thánh và đồ đằng Thánh Tổ của ngũ bộ, nơi không gian gấp khúc mà người bên ngoài không nhìn rõ.
Tiếng nổ kinh thiên động địa, bọ cạp cùng một cấp độ với Chu Thánh, có nó gia nhập, lập tức phá vỡ thế cân bằng giữa Chu Thánh và đồ đằng Thánh tổ ngũ bộ.
Trong xa xưa, Đồ Đằng của ngũ bộ vốn cùng một cảnh giới với bọ cạp và Chu Thánh, nhưng năm tháng trôi qua, Ô Thần ảm đạm, tộc nhân thưa thớt, khiến bọn chúng cũng yếu đi rất nhiều, vì vậy trước đó Chu Thánh mới có thể cùng lúc đấu với năm đồ đằng.
Hiện giờ, thế cục thay đổi!
Trận chiến giữa bọn chúng, người ngoài không thể nhìn thấy, cái nhìn thấy được, chỉ là sau khi bọ cạp xông vào trong không gian gấp khúc, cũng khoảng mười mấy nhịp thở, tu sĩ Độc Hạt nhất mạch còn chưa kịp tới gần, một tiếng thở dài trầm sâu, truyền khắp không trung. Đồng thời, một thạch nhân to lớn, lao ra từ trong không gian gấp khúc.
Thân thể nó đang nhanh chóng tan vỡ, trên người có vô số sợi tơ màu đen quấn quanh, đặc biệt là ở vị trí lồng ngực, còn có một lỗ hổng lớn. Nó là Đồ Đằng Thánh Tổ của Ô Đấu bộ, nhưng hiện giờ... Tử khí nồng nặc đang bao phủ lấy người nó.
Trong tiếng thở dài, nó xông ra, nhưng còn chưa được bao xa, tộc nhân ngũ bộ cũng còn đang kinh hãi, lại tận mắt nhìn thấy một bóng đen, xông ra từ không gian gấp khúc, hóa thành đuôi bọ cạp, quấn lấy người thạch nhân, mũi kim đâm vào thân thể Thạch nhân. Ầm một tiếng, thân thể Thạch nhân lập tức tràn đầy vết nứt, trong khoảng khắc, bạo phát quang mang màu vàng đất. Trong quang mang này, có thể nhìn thấy một đồ đằng màu vàng đất mơ hồ xuất hiện, nhưng lại tràn đầy nứt nẻ, ầm một tiếng, liền tan vỡ!
- Đồ Đằng Thánh Tổ của Ô Đấu bộ!
- Người... ngã xuống rồi...
Cảnh tượng này, đả kích tộc nhân ngũ bộ không hề kém hơn việc tộc nhân tử vong dưới Vực Ngoại Tâm Ma hoa, vì đồ đằng, đặc biệt là đồ đằng Thánh Tổ này, là thủ hộ, là truyền thừa của một bộ lạc, mối liên hệ giữa hai cái, cực kỳ sâu!
Tộc nhân Ô Đấu bộ, lúc này ai nấy run rẩy, giống như lòng tin tan vỡ, toàn bộ phun máu tươi, trên người bọn họ, đồ đằng Thạch nhân đến từ Thánh tổ của bọn họ, lúc này lập tức tiêu biến.
Đồ đằng biến mất, tu vi của bọn họ, lập tức rơi xuống một cảnh giới, Nguyên Anh trở thành Kết Đan, Kết Đan thành Trúc Cơ, Trúc Cơ... lập tức trở thành Ngưng Khí.
Cả Ô Đấu bộ suy sụp, trên chiến trường, cũng lập tức ảnh hưởng tới cục diện!
Đúng lúc này, lại một tiếng gào thê lương truyền ra, sau đó là một tiếng nổ vang vọng, có thể nhìn thấy trong không gian gấp khúc, có một màn hơi nước, khuếch tán ra xung quanh, biến mất giữa trời đất.
Đồng thời, tất cả tộc nhân Ô Ảm bộ, đồng loạt phun máu, thân thể suy sụp, đồ đằng thuộc tính thủy trên người lập tức biến mất, tu vi cũng theo đó lập tức rơi xuống một cảnh giới.
Vị tế tự của Ô Ảm bộ, lúc này sắc mặt tái nhợt, phun máu, nhanh chóng lui lại, y cười thảm, cảm nhận được Nguyên Anh của bản thân đang nhanh chóng tiên tán, cảm giác suy yếu khi tán công lan khắp người.
Tất cả tộc nhân ngũ bộ, ngay khi nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều hiểu... đồ đằng Thánh Tổ của Ô Ảm bộ, cũng ngã xuống rồi!
Tất cả, nói thì dài dòng, nhưng trên thực tế lại chỉ mấy chục nhịp thở, nối tiếp nhau xuất hiện. Lúc này trên bầu trời, tộc nhân Độc Hạt nhất mạch, đang nhanh chóng xông tới, càng lúc càng gần, Mạnh Hạo liếc qua đã thấy, trong hơn năm nghìn tu sĩ của Độc Hạt nhất mạch, có một thanh niên mặc trường bào màu tím.
Trang phục và khí chất của thanh niên này, khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác với các tu sĩ xung quanh. Trên người y, Mạnh Hạo đột nhiên cảm nhận được cảm giác như Triệu U Lan.
← Ch. 0679 | Ch. 0681 → |