← Ch.0710 | Ch.0712 → |
Mạnh đại sư, Đạp Tiên kiều này năm đó là do Yêu Tiên Tông sáng tạo ra, mà nơi này là hành cung cư trú của chín mươi chín tiên yêu tại tầng thấp nhất trong tam giới dưới Tiên kiều. Mà toàn cung điện mênh mông nhất kia chính là mắt trận ở đây, đã từng là một trong những trung khu của tiên kiều.
- Mà trong tiên kiều, ba ngàn sáu trăm trung tâm, mỗi trung khu đều có chí bảo trấn thủ, cung cấp lực lượng sơn hải bản nguyên cuồn cuộn không dứt cho Tiên kiều năm đó.
- Cấm chế ở đây là cường đại nhất, cho dù ta còn thân thể, muốn mở ra nơi này cũng có chút trắc trở, nhưng mà...... lúc này có Mạnh đại sư tương trợ, tin rằng sẽ đơn giản hơn một chút.
- Kính mong Mạnh đại sư cho ta biết, tường vây tầng ngoài cùng này, xuống tay ở nơi nào là tốt nhất?
Vẻ mặt Chỉ Hương ngưng trọng, lần đầu tiên ở đối mặt với Mạnh Hạo mà lộ ra bộ dạng khách khí như vậy.
Mạnh Hạo thấy được động tác Triệu U Lan mịt mờ vươn ngón út, vẻ mặt không thay đổi, liếc mắt nhìn Chỉ Hương một cái. Đối với tồn tại của ba chữ Mạnh đại sư này, hắn hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được. Chắc là hành động giải phá mặt bằng của bản thân lúc trước, đã tạo thành chấn động không nhỏ đối với nữ tử này.
Giờ phút này Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lại tiếc nuối đưa mắt nhìn những cung điện đầy đủ ở khu vực của Triệu U Lan, rồi mới xoay người nhìn về phía đại điện mênh mông chính giữa. Sau khi nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên Mạnh Hạo nâng tay phải lên chỉ về phía trước.
- Phía bên phải, hàng thứ bảy mươi ba, khối thứ chín đếm từ dưới lên!
Ánh mắt Mạnh Hạo giống như lợi kiếm, nhìn chằm chằm viên gạch mà hắn chỉ kia. Nghĩ lại, lấy kinh nghiệm của hắn lúc trước, nơi mà viên gạch đó nằm, chắc là nơi thích hợp cạy mở nhất.
Chỉ Hương nghe được câu này, cũng nhìn lại theo, trong mắt có sự trầm ngâm, nhưng rất nhanh liền hóa thành quyết đoán, bấm niệm thần chú. Triệu U Lan cũng hít sâu một cái, đồng thời bấm niệm thần chú. Hai nàng đồng thời ra tay, nháy mắt có hai đạo quang mang bay ra, một trắng một đỏ, khoảnh khắc ở giữa không trung thì dung hòa lại với nhau, bay thẳng đến viên gạch kia.
Nháy mắt khi quang mang tới gần, đánh lên trên viên gạch, thì toàn bộ tường vây đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt.
- Hàng thứ ba mươi ba bên trái, viên thứ bảy từ trên xuống!
Mạnh Hạo bỗng nhiên mở miệng. Cùng lúc đó, Triệu U Lan cùng Chỉ Hương lại một lần nữa ra tay.
- Hàng một trăm hai mươi lăm bên phải, viên thứ hai từ dưới lên!
Mạnh Hạo rất nhanh mở miệng, đây hết thảy đều là hắn dựa theo kinh nghiệm lúc trước. Trên tường vây này quang mang chớp động, truyền ra chấn động luôn luôn điều chỉnh.
Một lát sau, một tiếng nổ vang kinh thiên chợt truyền ra, thì vách tường này rốt cục có một hòn đá vỡ vụn ra, khiến cho trận pháp trên vách tường này, lộ ra sơ hở, chớp động vài cái, sau đó biến mất vô ảnh.
Chỉ Hương hít sâu một cái, vẻ mặt có chút mỏi mệt, nhưng rất nhanh liền phấn chấn, cùng Triệu U Lan nhanh chóng đi tới trước. Mạnh Hạo ở phía sau, không có sốt ruột đi vào, mà là nâng hòn đá kia lên, cho đến khi Triệu U Lan cùng Chỉ Hương ở bên ngoài đại điện đợi cả nửa buổi, thì tường vây ngoài cung điện, lấy tốc độ rất nhanh biến mất. Cuối cùng sau khi toàn bộ bị Mạnh Hạo thu hồi xong, nội tâm của hắn hơi có thỏa mãn, đi tới trước thì Mạnh Hạo lại cúi đầu nhìn dưới nền gạch trên mặt đất, không để ý đến Chỉ Hương cùng Triệu U Lan.
Hai nàng kia thấy Mạnh Hạo đang quan sát, cũng không tiện đi quấy rầy, chỉ có thể ở nơi đó nhìn. Một lát sau, Mạnh Hạo đứng ở trên một mảnh nền gạch, ngồi xổm xuống cẩn thận lại nhìn một chút, lui ra phía sau vài bước, ở chung quanh bên cạnh khe tiếp giáp giữa các viên gạch, ngẩng đầu lên.
- Ta không biết cấm chế nơi đây phải phá như thế nào, nhưng nếu chỉ là nền gạch... thì hẳn là chỗ này. Dùng thần thông lớn nhất của các ngươi, ở chỗ này đánh ra một khe nứt, nền gạch nơi đây liền mất sự liên hệ chặt chẽ với nhau.
Mạnh Hạo nói xong, lui ra phía sau vài bước.
Hai mắt Chỉ Hương chợt lóe, bấm tay niệm thần chú, hồng quang bay ra, lao thẳng đến khe hở của nền gạch. Tiếng nổ vang quanh quẩn, nhưng sau một lúc lâu, mặt đất không có phản ứng chút nào, Chỉ Hương nhăn đôi mi thanh tú, ánh mắt lộ ra một chút lệ ý, hai tay lại bấm niệm thần chú nhưng lần này phun ra một hơi.
Đồng thời với hơi này phun ra, Triệu U Lan hình như có cảm ứng, thân thể run run, phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi này cùng một hơi kia nháy mắt dung hợp lại, ở giữa không trung hóa thành một ngón tay.
Ngón tay này như có uy lực kinh thiên động địa, mới vừa xuất hiện, đã khiến cho hai mắt Mạnh Hạo mạnh mẽ co rút lại, Đạp Ca Kiếm Khí trong cơ thể bỗng nhiên vận chuyển. Một chuyến này, dọc đường, Mạnh Hạo nhìn như tùy ý, nhưng trên thực tế cũng có tâm tư hao phí tu vi đối phương, hơn nữa cũng thời thời khắc khắc cảnh giác. Dù sao trong lần hợp tác này, chỉ là do ích lợi tạo thành, cũng không phải là không thể phá vỡ.
Ngón tay kia như có uy lực nghịch chuyển trời cao, ở ngay khoảnh khắc xuất hiện thì lập tức làm cho thiên địa biến sắc, làm cho bốn phía này nháy mắt nổi lên một cỗ uy áp kinh người, lao thẳng đến khe hở của nền gạch. Trong một chớp mắt khi đụng chạm, mặt đất chấn động nổ vang, tiếng động ken két quanh quẩn, nền gạch trực tiếp vỡ vụn ra vài khe hở. Trong đó có một khe, nối liền với chỗ Mạnh Hạo chỉ ra lúc trước, nên lập tức làm cho mặt đất này lại chấn động mãnh liệt.
Thậm chí ở bên trong chấn động này, toàn bộ nền gạch bên ngoài cung điện đều xuất hiện ba cái khe hở cự đại, kéo dài xuyên qua quảng trường.
Cho đến một lát sau, chấn động biến mất thì tất cả cấm chế bên ngoài cung điện nơi đây, toàn bộ đều biến mất không thấy gì nữa, Chỉ Hương sắc mặt tái nhợt, hô hấp gấp rút.
- Ngươi động tác nhanh chút, thời gian ta có thể trấn trụ nơi đây không nhiều lắm, chúng ta phải nhanh một chút mở đại điện tiến vào trong đó.
Chỉ Hương hít sâu một cái, thúc giục Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo hơi hơi chớp động, âm thầm kinh hãi, đồng thời, vội vã cúi đầu lấy ra phi kiếm, bắt đầu đào nền gạch lên. Đã không còn cấm chế tồn tại, nền gạch nơi này mất đi bảo hộ, dưới trình độ đào móng nhà chuyên nghiệp của Mạnh Hạo thì rất nhanh, từng khối nền gạch bị hắn lấy đi. Nhưng càng thu, hai mắt Mạnh Hạo lại càng nhanh chóng co rút lại.
Mặt đất bên dưới nền gạch này không phải là bằng phẳng, mà là tồn tại mấy phù văn phức tạp. Những phù văn này theo từng khối nền gạch Mạnh Hạo thu vào, thì dần dần rõ ràng, là một cái ấn ký hình hồ điệp.
- Ấn ký này chính là cấm chế ở đây, nhưng đã bị ta đánh tan, mất đi tác dụng.
Chỉ Hương đưa mắt nhìn ấn ký hồ điệp trên mặt đất, giống như rất tùy ý mở miệng.
Mạnh Hạo gật gật đầu, khi còn có vài khối nền gạch cuối cùng còn chưa có đào lên, thì hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, một cái Huyết Băng Thiểm, sau đó khoảnh khắc thuấn di, tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã ở xa xa.
← Ch. 0710 | Ch. 0712 → |