← Ch.0937 | Ch.0939 → |
Đây không phải là ba vị đạo hữu của Phương gia sao, xem hai vị huynh đệ sắc mặt vui mừng khó nén, trong cảnh giới thứ ba này, đích thị là thu hoạch không nhỏ a...
Đôi mắt Mạnh sáng lên, ngay lập tức quay lại, với một nụ cười, ôm quyền cúi đầu với ba người Phương gia.
Sắc mặt Phương Du lập tức khó coi đến cực điểm, oán hận nhìn Mạnh Hạo, nhìn thấy bộ dáng như vậy của Mạnh Hạo, tức không chỗ phát tiết.
- Không có!
Phương Du trừng mắt.
- Như vậy không tốt đâu.
Mạnh Hạo chớp chớp mắt.
- Không tốt cũng không có, xem ngươi như vậy, thu hoạch chắc cũng rất nhiều rồi, còn tỷ tỷ ta nơi này, liều sống liều chết, mới lấy được một hai kiện như thế, ngươi lại còn muốn lột thêm một lớp da!
Phương Du nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng tuyệt không thỏa hiệp.
- Như vậy a...
Mạnh Hao vẻ mặt khó xử, nhưng không đợi hắn nói xong, một trong hai nam tử Phương gia ở phía sau Phương Du kia cười lạnh.
- Cho ngươi mặt mũi lại không biết xấu hổ đúng không, nghĩ nơi này vẫn là cảnh giới thứ hai sao? Lập tức cút ngay cho ta, bằng không, thứ tiểu tạp chủng như ngươi cũng đừng nghĩ tới rời khỏi cảnh giới thứ ba này.
- Hạng không biết lượng sức như ngươi ở đâu cũng có thể thấy được. Chớ nói đến thu hoạch của Phương gia ta, ở trong này cho dù có là Quý gia muốn cướp đoạt cũng phải cân nhắc một chút, còn về phần ngươi... Vật trên người ngươi, xuất ra một nửa, bằng không...
Người kia Phương gia, nhìn về phía Mạnh Hạo, giờ phút này cũng ẩn thân mở miệng nói ra, trên mặt mang theo vẻ khinh miệt cùng xem thường.
Hai người bọn họ vừa mới nói xong, Mạnh Hạo lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía hai người.
Nhưng dường như còn muốn tức giận hơn Mạnh Hạo, lại là Phương Du, nàng lập tức mang vẻ mặt tức giận, quay đầu mắt lạnh nhìn hai người tộc nhân phía sau lưng.
- Các ngươi vừa rồi bảo hắn cút?
Phương Du cắn răng, lời nói vừa ra khỏi miệng, thân thể nháy mắt đã biến mất, khi xuất hiện đã ngay bên người một tộc nhân, tay phải bỗng nhiên nâng lên, một quyền hạ xuống.
Ầm một tiếng, vị tộc nhân Phương gia kia, không đợi mở được miệng, sắc mặt liền đại biến, thân thể bỗng nhiên lui lại vài bước, phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn Phương Du.
- Phương Du ngươi làm cái gì!!
- Ngươi nói hắn không biết xấu hổ?
Lửa giận thiêu đốt trong mắt Phương Du, cả người tựa như muốn hóa thân thành bạo long, thân thể nhoáng lên một cái, lại tới gần vị tộc nhân Phương gia đang còn hoảng sợ đó. Khi gã đang muốn phản kháng, bỗng thêm một tiếng nổ vang dội, thân thể gã lại lần nữa bay ra xa.
- Ngươi dám uy hiếp hắn, không thể rời khỏi cảnh giới thứ ba. Ta đây sẽ khiến cho ngươi... mới là người không thể rời khỏi nơi này!
Sát khí trên mặt Phương Du chợt lóe, không đợi thân thể tộc nhân Phương gia kia hạ xuống, nàng đã nháy mắt biến mất. Khi xuất hiện, thì đã ở bên người tộc nhân này, tay phải nhấc lên, một quyền đánh ra. Một quyền này, cũng không phải là làm vẻ, mà là bạo phát, xuất ra toàn bộ lực của Phương Du.
Thanh âm vang vọng đến long trời lở đất, mọi người ở bốn phía đều rung động, vị tộc nhân Phương gia kia lập tức phun ra máu tươi, thân thể thế nhưng trong một cái chớp mắt, chợt tứ phân ngũ liệt mà tan vỡ, Nguyên Anh của gã xuất hiện, thét lên chói tai rồi bỏ chạy.
- Phương Du, ngươi dám giết chết đồng tộc, thì nhất định phải chết. Ngươi vì một ngoại nhân, lại dám giết ta!!
- Giết ngươi thì đã làm sao.
Phương Du hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt nhoáng lên, tay phải bấm niệm thần chú vung ra. Một cái đỉnh vuông thật lớn lập tức ầm ầm biến ảo ra, trực tiếp bao phủ Nguyên Anh của tộc nhân Phương gia đó, nhẹ nhàng đụng một cái. Nguyên Anh kia đột nhiên kêu thảm thiết rồi tắc nghẽn, trực tiếp tan vỡ.
Cùng lúc đó, túi trữ vật của gã bay ra, bị Phương Du một phát bắt được, sau khi lau sạch lạc ấn bên trên, liền ném cho Mạnh Hạo.
Một màn này, hoàn toàn khiến cho mọi người bốn phía chấn động, nhất là tộc nhân Quý gia, ai nấy đều mở to mắt nhưng không cách nào tin tưởng. Dù ở trong bất kỳ gia tộc nào, việc đánh chết đồng tộc, đều là tội lớn!
Bọn họ không thể giải thích vì sao, vì cái gì Phương Du lại làm như vậy, chỉ là vì tộc nhân này nói mấy câu, lại tàn nhẫn như thế.
Phương Du xoay người, nhìn về phía tộc nhân Phương gia còn lại kia.
Thân thể người này liền chấn động, lui ra phía sau vài bước, nội tâm khẩn trương, còn có cảnh giác, vội vàng mở miệng.
- Phương Du tỷ, việc này là một hiểu lầm, ta...
- Ngươi nói hắn không biết lượng sức?
Sát khí trong mắt Phương Du lại chớp động, nhất thời da đầu tộc nhân Phương gia kia run lên, không chút do dự thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng không đợi gã lui về sau được bao nhiêu, Phương Du đã nháy mắt tới gần, một quyền hạ xuống.
Trong tiếng nổ vang, vị tộc nhân Phương gia này liền phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ lập tức lui về phía sau.
- Phương Du tỷ, ta sai lầm rồi, thật sự sai lầm rồi!!
- Ngươi còn nói hắn phải xuất ra một nửa thu hoạch?
Khi Phương Du lạnh giọng mở miệng, tay phải liền bấm niệm thần chú, cái đỉnh vuông hư ảo kia phút chốc lại tới, khi gần như muốn đè xuống, mặt mày tộc nhân Phương gia kia đại biến, không chút do dự, trực tiếp gỡ túi trữ vật xuống ném cho Mạnh Hạo.
- Xin chuộc tội với Mạnh huynh, tiểu đệ đã biết sai rồi!!
Mạnh Hao tiếp nhận túi trữ vật, nhíu mày, không biết lại nghĩ tới cái gì - Coi như ngươi thông minh, tội chết có thể miễn, tuy nhiên trừng phạt... vẫn phải có.
Phương Du liếc nhìn tộc nhân Phương gia một cái, đỉnh vuông khoảnh khắc hạ xuống. Ầm một tiếng, người này liền phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, nhưng cuối cùng cũng không còn lo lắng đến tính mạng nữa, gã kinh sợ đến người cũng lạnh đi, khẩn trương ôm quyền cúi đầu với Phương Du.
Manh Hao đem hai túi trữ vật đều thu vào, nhìn về phía Phương Du, lúc này Phương Du cũng đang nhìn về phía hắn.
- Ngươi đây là làm sao.
Mạnh Hạo hỏi.
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy, dù sao đồ đạc của ta, là không thể nào đưa cho ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ, không có cửa đâu!
Phương Du nhíu mày, cắn răng kiên định mở miệng.
Mạnh Hao thâm ý sâu sắc liếc nhìn Phương Du một cái, không tiếp tục nhắc lại chuyện vật phẩm nữa, từng người một đều lộ ra suy tư của riêng mình, nhưng ai cũng không nói.
Đúng lúc này, chỗ hố sâu mà mọi người bao quanh kia, đột nhiên truyền ra một tiếng nổ vang động trời, dường như có tiếng gào thét ở chỗ sâu bên trong truyền ra, khiến cho mặt đất chấn động. Cùng lúc đó, ở bốn phía hố sâu, vô số dây leo bắt đầu quỷ dị nhúc nhích.
Dần dần to lên, dần dần dài ra, đảo mắt liền vờn quanh bốn phía. Từng sợi đằng điều kia giống như mãng xà, khi chúng lan tràn sinh trưởng, thì yêu khí bốn phía trong thiên địa, nháy mắt long trời lở đất, từ bốn phương tám hướng, gào thét mà đến, chẳng mấy chốc liền tràn ngập tại hố sâu, hóa thành một cột sáng cự đại, phóng lên cao.
Vô luận là ở bất kỳ một vị trí nào trong Yêu Tiên Tông đệ nhất trùng thiên, cũng có thể trong nháy mắt nhìn thấy quang trụ ở nơi này
← Ch. 0937 | Ch. 0939 → |