← Ch.1036 | Ch.1038 → |
Lão già không nói gì, dường như trong thế giới của hắn không có bóng dáng của Mạnh Hạo, lão chỉ lưu lạc trong thiên địa, ngẫu nhiên gặp Mạnh Hạo, ngẫu nhiên nhớ lại ký ức, tùy tiện ra tay cứu mà thôi.
- Thiên địa... còn có tận cùng...
- Tận cùng của ta, có ở đó không? Lão già lẩm bẩm, giọng khàn khàn, vô cùng tang thương, sau đó thở dài, nhắm mắt lại, cả người rơi vào không linh, mắt của Mạnh Hạo rõ ràng thấy được bóng lưng của hắn, nhưng không cảm giác được sự tồn tại của lão, thậm chí còn không cảm thụ được cả chiến thuyền này.
- Tiền bối? Mạnh Hạo ngẩn ra, chầm chậm nhìn ra được đối phương đang chìm trong thế giới riêng, liền im lặng ngồi một bên, nhìn ra xa, nhớ lại rất nhiều.
- Đạo cơ... đã không còn. Mạnh Hạo cảm thụ cơ thể trống rỗng, hắn không cảm giác được tu vi, dường như tất cả đã tan thành mây khói, cảm giác suy yếu càng thêm mãnh liệt, thậm chí thân thể già nua cũng làm Mạnh Hạo cảm nhận được cái chết đang đến gần.
Hắn, đã không còn bất cứ tu vi gì.
Mạnh Hạo cay đắng, thử tu hành lần nữa, nhưng thân thể hắn như cái sàng, mặc kệ thổ nạp thế nào cũng không có một chút linh khí tồn tại.
Mạnh Hạo vẫn không cam lòng, hắn lấy ra túi trữ vật, dù không có linh khí, nhưng túi trữ vật của Hải Thành dù không cần linh khí cũng có thể tự mở ra một lần.
Trước kia Mạnh Hạo mua rất nhiều túi trữ vật như vậy, Anh Vũ cùng Bì Đống ngủ say trong đó, có lẽ Mạnh Hạo suy yếu cũng khiến chúng mất sức sống.
Trong túi trữ vật, Mạnh Hạo lấy ra đan dược, dùng xong lại nhập định, ngưng khí một lát, thân thể Mạnh Hạo bỗng nhiên chấn động, sắc mặt tái nhợt, cả người lại suy yếu.
- Không thể tu hành, thân thể mất đi căn cơ, mất đi tất cả. Mạnh Hạo thì thào, hắn có thể xác định, hiện tại mình không còn một chút đạo cơ, toàn bộ biến mất.
Trong im lặng, Mạnh Hạo lại không cam lòng thử tiếp, thời gian trôi qua, đến một tháng sau, Mạnh Hạo thử tất cả cách mà hắn nghĩ tới, nhưng không cách nào làm hắn có được một chút tu vi.
Tất cả đều thất bại.
Vô số lần thử, làm thân thể Mạnh Hạo càng thêm suy yếu, đến 1 tháng sau, cuối cùng hắn hiểu rõ, bản thân mình đã bất lực xoay chuyển.
Mạnh Hạo cười thảm, cười, cười càng lúc càng lớn, truyền ra trong nội hoàn Thiên Hà Hải yên lặng, vang vọng trên chiến thuyền.
- Đệ thập tổ Vương gia! Trong tiếng cười của Mạnh Hạo, mang theo căm hận mãnh liệt.
Hắn không biết đệ thập tổ Vương gia có chết chưa, nhưng điều này đã không quan trọng.
- Không còn tu vi, nhưng ta còn sống... Nhưng với sức sống hiện tại, có thể sống được bao nhiêu ngày... Mạnh Hạo chua xót, tiếng cười dần yếu đi, hồi lâu sau, hắn nhìn ra xa, cả người không linh, ngây ngốc mà nhìn.
Hắn không biết mình đang nhìn cái gì, đầu trống rỗng, không nghĩ gì, cũng không thấy gì, cho đến khi ánh mắt của hắn rơi vào người lão già mặc giáp, trong mắt đột nhiên toát ra hy vọng.
Tính mạng của hắn là đối phương cứu, với sự thần bí của lão già này, với U Luân viễn cổ kỳ dị, Mạnh Hạo tin tưởng nếu như lão giả ra tay, không chừng tu vi của mình có khả năng khôi phục.
Mạnh Hạo đứng lên, chắp tay cúi đầu thật sâu với lão giả. - Tiền bối.
Lão giả không nói, vẫn cứ không linh.
Mạnh Hạo chần chờ một chút, bước tới, đến trước mặt lão giả, đang muốn bái lần nữa, đột nhiên cả người ngây dại, mắt mở to, toát ra không thể tin nổi.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt lão giả, rất tang thương, ẩn chứa năm tháng vô tận, nhưng ở trong mắt Mạnh Hạo, làm cho tâm thần chấn động là thân thể đối phương không có thực chất, mà mơ hồ trong suốt.
Nhưng trong trí nhớ, rõ ràng đối phương không phải như vậy.
Mạnh Hạo im lặng một hồi, chầm chậm giơ tay lên, thử chạm vào lão giả. Cho đến khi tay hắn xuyên qua người lão giả như xuyên qua hư không, Mạnh Hạo thử lại, thậm chí cả người hắn bước qua, vẫn cứ xuyên thấu, Mạnh Hạo quay đầu lại, trong mắt phức tạp.
- Là ta nhớ nhầm, hay là vốn hắn chính là như thế, cũng như tên chiếc thuyền này, U Luân... U Hồn Chi Luân. Mạnh Hạo cười khổ, nhìn chiếc thuyền này, toàn bộ đổ nát, tràn đầy mùi mục nát.
Mấy ngày sau, Mạnh Hạo ngồi khắp mọi chỗ trên thuyền, hắn không cảm thấy chút khác thường nào, nhìn tới chạm tới, đều là cổ xưa và tang thương.
Đứng ở đầu thuyền, hắn nhìn U Luân im lặng đi tới, xung quanh yên ắng, chỉ thấy nước biển nhấp nhô, không có gợn sóng, càng không thấy sinh mệnh nào.
Dường như chỗ chiếc thuyền này đến, vạn vặn đều yên tĩnh.
- Vậy cũng tốt...
- Một mình ở trên thuyền không có người khác, yên lặng qua những ngày cuối cùng.
- Có lẽ không ai biết ta sắp chết, như vậy sư tôn sẽ không đau lòng, Hứa Thanh sẽ không khó chịu, mập mạp, đại sư huynh, còn những bằng hữu khác... bọn họ sẽ không biết. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi về chỗ mình thức tỉnh, thì thào lẩm bẩm, nhìn ra xa xa.
Tâm của hắn dần bình tĩnh lại, không còn oán hận gì, cũng không nghĩ gì nữa, chỉ có chút tiếc nuối. Hắn tiếc nuối chưa về gặp lại sư tôn, tiếc nuối không ôm Hứa Thanh một lần, tiếc nuối chưa về Nam Vực, gặp lại những bằng hữu xưa.
Hắn tiếc nuối Đông Thổ Đại Đường xa lạ, tiếc nuối cha mẹ, kiếp này không thể gặp nhau.
- Lão rùa đen đội núi, từ này ngươi tự do rồi...
- Các đời tổ tiên Phong Yêu Tông, sau này sẽ không còn nhất mạch Phong Yêu. Mạnh Hạo thở dài, càng lúc càng bình tĩnh, cũng dần trở nên thoải mái.
Chết đi, nếu đã không tránh khỏi, vậy hắn cũng sẽ không để ý nữa.
- Đáng tiếc là trong túi trữ vật của ta còn nhiều linh thạch như vậy... Đáng tiếc, còn chưa xài hết.
- Đáng tiếc còn nhiều giấy nợ như thế, những người may mắn kia... Chủ nợ chết rồi, bọn họ cũng không cần phải trả nợ nữa.
- 3 lượng bạc của Chu viên ngoại, lần này thật không cần trả.
- Đáng tiếc trên người ta còn nhiều bnảo bối như vậy, không biết sau này sẽ cho đứa nhãi nào trúng mánh.
Mạnh Hạo nghĩ tới đó, chỉ có thể thở dài.
- Có lẽ ta chết rồi, trên đời này liền bớt một cái tai họa, cái đám bị ta gây họa sau này, coi như các ngươi may mắn!
- Thiệt là may mắn! Mạnh Hạo thì thào, hồi tưởng lại đời này, thiếu niên đọc sách thi cử, gặp được Hứa sư tỷ bước chân vào Kháo Sơn Tông, đoạt được tạo hóa của Vương Đằng Phi, trở thành nội môn đệ tử, bị Kháo Sơn lão tổ gài bẫy, lại bẫy ngược Kháo Sơn lão tổ, cho đến đi vào Nam Vực, vùng lên bái nhập Tử Vận Tông.
- Hứa sư tỷ thật là đáng tiếc... Nàng thích ta, ta cũng thích nàng, đáng tiếc không thể thành hôn... Đời này ta còn chưa chạm được nữ nhân... Nghĩ tới đó, Mạnh Hạo cảm thấy mình quá sức thê thảm.
- Còn có Sở Ngọc Yên, tiểu nương tử này nhất định có ý với ta... Mạnh Hạo thở dài không thôi.
Lại nghĩ đến giết thiên kiều Quý gia, trốn vào Tây Mạc, Ô Thần bộ lạc... từng hình ảnh, Mạnh Hạo không khỏi nhớ tới Hàn Sơn, nhớ đến yêu nữ Chỉ Hương, còn có những cảnh tượng Yêu Tiên Tông.
- Hàn Sơn tiền bối, ta không thể làm được lời hứa...
- Chỉ Hương yêu nữ, thiếu ân tình của ta, ngươi cũng không cần trả.
Còn có Kha Cửu Tư, còn có Kha Vân Hải, Mạnh Hạo nghĩ một hồi, bỗng nhiên nghĩ tới Trảm Linh đệ nhất đao.
- Tu hành không đến 300 năm, đã chém được đệ nhất đao, có đại đạo phủ xuống, Bỉ Ngạn Hoa trở thành Trảm Linh Bảo của ta, đời này Mạnh Hạo ta có thể làm được đến đó, vậy là đủ rồi.
- Khắp Nam Thiên Đại Địa, có thể so với ta, chỉ sợ không có mấy người! Mạnh Hạo đột nhiên lại đắc ý, hắn cười, chua xót, mắng to, năm tháng cuộc đời thành những cảnh ngắn, lần lượt xẹt qua trong đầu.
Thời gian dần trôi, nửa tháng qua đi, Mạnh Hạo vẫn nhìn xa xăm, hồi tưởng tiếp diễn, cho đến một ngày, hắn chợt bị cái bóng của lão giả mặc giáp thu hút.
Hắn phát hiện, lão già vẫn không linh, mấy tháng không nhúc nhích, đột nhiên giơ tay phải, bấm một dấu ấn, khi bấm quyết, mơ hồ có hai màu trắng đen xuất hiện trong tay hắn.
Khi Mạnh Hạo chạm vào, nó vẫn là hư ảo.
Vì vậy trong thời gian sau đó, mỗi ngày Mạnh Hạo đều quan sát lảo giả, quan sát phương thức nhập định của hắn, quan sát bộ dáng không linh của hắn, quan sát hắn bấm quyết, vận chuyển trắng đen.
Dần dần, hắn bị hào quang trắng đen thu hút, hắn luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa gì đó, nhưng không thể nói rõ.
Màu trắng, như tất cả màu sắc trong thiên địa ở trước mặt nó đều bị dần dần đồng hóa, cho đến khi trở thành màu trắng như nó. Còn màu đen, lại tràn đầy bá đạo, mọi màu sắc ở trước mặt nó chỉ có nước bị bao trùm.
Dần dần, Mạnh Hạo chìm đắm vào quan sát lão giả, thậm chí hắn vô thức học nhập định theo lão giả, cùng hít thở, cùng nhấc tay lên.
Thậm chí vì tìm hiểu, hắn dứt khoát ngồi ngay chỗ lão giả, cả người chồng lên cái bóng của lão giả, phương pháp này làm cho mọi động tác của mình đều giống y như lão giả.
Nhắm mắt lại, chìm đắm vào trong, năm tháng trôi đi, thoáng cái 3 năm.
Ba năm qua, Mạnh Hạo càng thêm suy yếu, sức sống dần dần khô héo, nhưng hắn đã không để ý, hứng thú duy nhất của hắn chính là tìm được khẳng định mình còn sống trong khi mô phỏng động tác clão giả.
Cho đến một ngày, hắn cảm nhận được một cỗ không linh, ở trong không linh, hờ hững sinh tử, tay hắn bấm quyết, chầm chậm hiện ra màu trắng.
- Con đường của ngươi, đi đến cuối cùng, chỉ còn lại bản thân. Trong đầu Mạnh Hạo, đột nhiên vang vọng giọng nói tang thương.
Ngay sau đó, trong bàn tay hắn xuất hiện màu đen.
- Con đường của ngươi, đi đến cuối cùng, chỉ còn lại bản thân. Tiếng nói tang thương vang vọng, cả người Mạnh Hạo chấn động, hắn mơ hồ nhận ra, mình đang ngộ đạo.
Cảm giác ngộ, đại đạo thần bí mênh mông không thể tưởng tượng.
- Trắng và đen, như bầu trời giữa ngày và đêm... Mạnh Hạo lầm bầm, cúi đầu nhìn vào tay mình, từ từ giờ lên, hắn có thể cảm nhận được, nếu mình có tu vi, có lẽ lúc này, dựa theo đạo mà hắn hiểu ra, có thể làm bầu trời biến thành màu đen, hóa thành sáng ngời, trắng đen giao nhau, phóng ra lực lượng vô thượng.
- Đáng tiếc, ta đã không còn tu vi, dù hiểu được đạo, cũng không dùng được. Mạnh Hạo lắc đầu, đang muốn đứng lên, bỗng nhiên con thuyền vẫn luôn tiến tới trước, đột nhiên... ngừng lại.
Mạnh Hạo sững sờ, ngẩng đầu lên.
oOo----------
← Ch. 1036 | Ch. 1038 → |