← Ch.1130 | Ch.1132 → |
Trời đất vang rền, tiếng nổ truyền khắp Nam Vực, như thiên lôi cuồn cuộn, dao động mãnh liệt kinh người lan tỏa, thậm chí khôi lỗi Ngụy Tiên tự bạo ở Nam Vực rung chuyển cả Nam Thiên Đại Địa, khiến cho vô số dòng khí cuồng loạn, kéo theo cả phong vân Bắc Địa, Đông Thổ.
Đồng thời, khi Mạnh Hạo sắp bị lực hủy diệt bao phủ, cả người hắn chợt lóe sấm sét.
Di Hình Hoán Vị!
Hắn trực tiếp biến mất, xuất hiện lại là nam nhân trung niên áo bào tím, có hư ảnh Giao long bao bọc, vị Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa vừa xuất hiện, còn chưa hét lên, đã bị lực hủy diệt bao phủ.
Ầm ầm, bầu trời muốn sụp xuống, bùm bùm vang vọng.
Nam nhân trung niên Vấn Đạo đỉnh phong trực tiếp tử vong, Lê Tiên cũng bị chôn vùi, tất cả hơi thở của nàng bị bao phủ trong hủy diệt, không truyền ra chút nào.
Chỉ có ở trên Thiên Hà, cầu Bỉ Ngạn Hoa khổng lồ nối liền hai khối đại lục, lúc này đang rung lên, đau đớn dữ dội truyền khắp toàn thân, ầm mầ, cầu sụp xuống một chút, có một bộ phận xúc tua trực tiếp tan thành mây khói.
- Mạnh Hạo! Tiếng gào thảm thiết chợt phát ra từ cây cầu Bỉ Ngạn Hoa, rung rời rung đất!
Trên chiến trường Nam Vực, Mạnh Hạo xuất hiện ở cạnh Tống lão, thân thể hắn lúc này thảm không nỡ nhìn.
Hắn chỉ còn tay phải cầm lôi đỉnh, thân thể tan nát, toàn bộ làn da biến mất, máu thịt khô héo, lộ ra nội tạng, ngay cả đầu cũng bị mất một nửa, nhìn như chết chắc.
Mà cảnh giới Vĩnh Hằng của hắn vốn không còn nhiều, vẫn đang tái sinh, hiện tại không thể khôi phục thân thể Mạnh Hạo, bị thương thế này, dù cho linh đan diệu dược cũng khó khôi phục!
Bởi vì trong người Mạnh Hạo còn tràn ngập lực hủy diệt, hắn không chết ở trên không, đã coi như may mắn. Dù cho lôi đỉnh nghịch thiên, Mạnh Hạo cũng chết là chắc!
Ngay cả như thế, khi hắn vừa xuất hiện, 3 Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa đều hít vào một hơi, theo bản năng lùi lại, càng không dám thừa dịp ra tay.
Trước đó Mạnh Hạo hung tàn độc ác, cảnh tượng không trung đổ sụp, tiêu diệt phân thân Lê Tiên, thuận tay giết một Vấn Đạo đỉnh phong, cảnh này làm cho Mạnh Hạo dựa vào hung danh, chấn nhiếp mọi người.
- Hắn vẫn còn chưa chết!
- Dưới sụp đổ như thế, hắn vẫn còn sống! Một loạt tiếng hít hà phát ra từ 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa, tạo thành cộng hưởng.
- Hạo nhi!
Đan Quỷ nóng vội, lập tức lấy ra đan dược, Tống lão tổ cùng Kim Hàn lão tổ cũng không chần chờ, bảo vệ trước Mạnh Hạo.
Về phần bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, lúc này cũng trở nên uể oải, mất đi hào quang, một khi Mạnh Hạo chết... Vậy thì bên hắn, cũng sẽ phải chết.
Mạnh Hạo không nói ra lời, ánh mắt mịt mờ, thần trì mơ màng, toàn thân quấn quanh tử khí, lúc nào cũng có thể hình thần câu diệt. Chỉ còn sót một tia linh trí, làm cho hắn nhìn xuống mắt đất, làm cho tu sĩ Bắc Địa chấn động hoảng sợ.
Lôi đỉnh trong tay lóe lên, hắn lại biến mất, xuất hiện thay vào chỗ một tu sĩ Bắc Địa bên dưới, tay vỡ ra, người sụp đổ, cả người... chỉ còn nửa cái đầu!
Thậm chí cả nửa cái đầu này khi rơi xuống đất cũng lập tức hóa thành sương máu, nhưng sương mù này lại không biến mất, mà thông qua thất khiếu chui vào người một tu sĩ Bắc Địa, người này hét thảm, người run lên, mặt nổi gân xanh, thần sắc hoảng sợ vô cùng.
- Không! Cứu ta với... Hắn chưa nói hết, người liền khô héo, khí huyết, tu vi, cùng với hồn, lập tức bị hút đi.
Khi hắn chết, trong người hắn xuất hiện thật nhiều sương mù, vừa xuất hiện liền tách ra hai cổ tản ra.
Tiếng hét vang vọng, trên chiến trường lại xuất hiện biến hóa kinh người!
Tiếng nổ không ngừng, từng tu sĩ Bắc Địa khô héo mà chết, sương máu từ 2 hóa 4, lại thành 8, rồi 16, 32, 64... Cuối cùng thành mấy trăm cổ cùng tản ra, chui vào mấy trăm người, hấp thu khí huyết cùng hồn, lại mở rộng.
Chỉ trong chớp mắt, trên chiến trường xuất hiện mấy ngàn sương mù đỏ như thế, mang theo ma tính tà ác mở rộng ra, như có linh trí, không chạm tới bất cứ tu sĩ Nam Vực nào, cứ nhắm hướng Bắc Địa mà giết.
Trên trời, 3 lão tổ Vấn Đạo đỉnh phong Bắc Địa, ngoài hai người như cương thi, tướng mạo giống nhau, mặc áo đen trắng khác biệt, còn một người như thanh niên, toàn thân bao bọc phù văn thần bí, mỗi một phù văn đều như vũ khí.
Ba người này bị cảnh tưởng dưới đất làm rung động, nhìn nhau, không chần chờ nữa, vội vàng lùi lại, chạy đi xa.
Bọn họ không dám đánh nữa!
Lê Tiên tử vong, 7 Vấn Đạo đỉnh phong chết 4 người, trong đó có 3 người bị Mạnh Hạo giết, hơn nữa người này hình như... còn chưa chết!
Bọn họ không dám ở lại, nhất là Nam Vực này, Đan Quỷ trở thành Vấn Đạo đỉnh phong, cùng Kim Hàn lão tổ và Tống lão tổ, đã đủ uy hiếp bọn họ, càng không nói bản tôn thứ hai của Mạnh Hạo, dù cho suy yếu, nhưng một khi Mạnh Hạo khôi phục, bản tôn thứ hai cũng là một đại địch với Bắc Địa!
Trận này, đã không thể đánh tiếp!
Lê Tiên vừa tử vong, đã quyết định vận mệnh của nhóm đại quân thứ hai Bắc Địa.
3 người Bắc Địa sống sót, lúc này da đầu tê dại, vội vàng chạy trốn, bọn họ phải tụ tập với nhóm đại quân thứ ba, chỉ có vậy, bọn họ mới dám xuất hiện lần nữa, đối mặt với Mạnh Hạo Nam Vực.
Bọn họ cũng không phải chưa nghĩ tới thừa dịp này có thể chém giết Mạnh Hạo, nhưng... nguy hiểm quá lớn, so với vậy, còn không bằng làm ổn thỏa nhất.
3 người vội bỏ chạy, bỏ lại 100 ngàn tu sĩ Bắc Địa dưới đất, mấy người Tống lão tổ chần chờ một chút, không đuổi theo, bọn họ càng để ý tới Mạnh Hạo.
Hơn nữa dù đuổi theo, cũng khó phân thắng thua trong thời gian ngắn.
- Không được quấy rầy hắn, chúng ta kết trận, phong tỏa xung quanh, hộ pháp cho hắn!
- Phải làm thế, hắn đang khôi phục, dùng Huyết Yêu Đại Pháp khôi phục! Mấy người Đan Quỷ nhìn nhau, liền tỏa ra, phong tỏa xung quanh, hộ pháp cho Mạnh Hạo.
Toàn bộ khu vực, sương máu ngập trời, sương mù hóa thành vạn cổ, che phủ trời đất, cắn nuốt tu sĩ Bắc Địa, không thấy lốc xoáy Huyết Yêu Đại Pháp, nhưng phàm là tu sĩ bị sương máu chui vào, toàn bộ đều không trốn khỏi vận mệnh khô héo, khí huyết, tu vi, hồn của bọn họ đều bị tế sống!
Tiếng gào thét vang vọng chiến trường, dù cho tu sĩ Nam Vực cũng bị cảnh tượng này hù dọa, trong lòng hoảng sợ.
Bọn họ nhìn thấy từng cổ thi thể khô héo, đều mở to mắt, vô thần, bên trong ẩn chứa đau đớn cùng cực.
Sương máu ngày càng to lớn, sau đó đã lên mấy vạn, chỗ thân thể Mạnh Hạo sụp đổ ngưng tụ ra một cái hạch tâm, toàn bộ sương mù từ hạch tâm này lan tỏa ra nogài.
Vị trí hạch tâm hiện tại xuất hiện gió lốc sương mù máu, hóa thành dạng kén, có tiếng tim đập phát ra từ bên trong, kinh thiên động địa.
Thình thịch!
Thình thịch!
Thình thịch!
Mỗi một nhịp đập, đều làm mặt đất chấn động, bầu trời trối sầm, toàn bộ thế giới như bị tà ác bao phủ, chiếc kén trào ra sương máu đã vượt quá 50 ngàn, quét ngang mọi nơi, bất cứ tu sĩ Bắc Địa nào cũng không trốn thoát.
- Không!
- Tu sĩ Nam Vực đáng chết, các ngươi quá tàn nhẫn!
- Giết! Đến lúc này, cũng phải tranh thủ giết thêm một tên khốn Nam Vực!
Giống như Nam Vực trở thành phe xâm lấn, tu sĩ Bắc Địa gào thét không ngừng, hận ý tận trời.
Lúc này ở ngoài Nam Thiên Tinh, trong tinh không vô tận, có một dòng sông mà tu sĩ bình thường không nhìn thấy, đang rít lên chảy trong hư không.
Dòng sông này vừa nhìn đục ngầu, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ cảm thấy vô cùng trong suốt, sông này là Vong Xuyên Hà, khởi nguyên núi thứ tư, tung hoành Cửu Đại Sơn Hải, nắm giữ luân hồi, tự thành địa phủ.
Phàm là sinh mệnh tử vong ở Cửu Đại Sơn Hải, chỉ cần không phải hồn phi phách tán, đều sẽ nhập vào sông này, bị đưa đi núi thứ tư, trở về nguyên điểm.
Trong dòng sông có rất nhiều hồn phách, phần lớn đều mở to mắt, phát ra tiếng gào thét không nghe được, giãy giụa muốn thoát ra khỏi dòng sông, trong đó không ít hung thú mạnh mẽ, cũng có hạng tu vi kinh người.
Có thể nhìn thấy trong đó có vô số con thú dữ tợn, một con Xuyên Sơn Giáp toàn thân đầy gai nhọn, thân thể ngàn trượng, gầm lên giận dữ.
Nửa người nó trong nước sông, đang bị ăn mòn nhanh chóng, ăn mòn như vậy sẽ làm nó mất đi thần trí, trong lúc nóng vội, hung thú ngửa đầu rống lớn.
- Ta là Sơn Thần Tiên, tổ phụ ta là Phong Mạch Đạo Chủ núi thứ bảy, địa phủ luân hồi, ngươi dám trói buộc ta!
Con thú này gầm lên, nhảy lên muốn chạy trốn, nhưng nước sông cuộn trào, cơn sóng nổi lên trực tiếp phình to, hóa thành một mảnh biển rộng, ầm một cái chôn vùi hung thú, khi tiêu tán, tiếng gào yếu ớt, hung thú khổng lồ bị đánh tan tành, hóa thành vô số tàn hồn tan trong nước sông.
Cảnh tượng này, làm cho tất cả hồn hung thú xung quanh đều kinh hãi, hoảng sợ không thôi.
Xa xa, trong sông có một lão già, ngồi yên trên mặt sông, toàn thân có âm đại đạo quấn quanh, mỗi một tấc trên hồn thể đều có những tiên chi, cả người lấp lánh, bao trùm nước sông xung quanh, như một vị bảo tiên, sừng sững giữa Vong Xuyên Hà, tùy ý cho nước sông ăn mòn cũng không lay chuyển được hắn.
- Lão phu là đại năng Đạo Chủ Cảnh núi thứ sáu, thọ nguyên cho dù đoạn tuyệt, nhưng từng trải Cửu Đại Sơn Hải, thọ nguyên Đạo Chủ vô tận, hiện tại... Núi thứ tư, ngươi dựa vào đâu mà đưa lão phu luân hồi!
Lão già bỗng ngẩng đầu, trong mắt như hai mặt trời, phàm là tàn hồn nhìn vào mắt hắn, đều hét thảm thiết, hồn thể lập tức tiêu vong.
← Ch. 1130 | Ch. 1132 → |