Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ngã Dục Phong Thiên - Chương 1178

Ngã Dục Phong Thiên
Trọn bộ 1965 chương
Chương 1178: Tiên mạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-1965)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Một ngày này, là ngày thứ bốn mươi chín sau khi Mạnh Hạo đốt lên cây đèn đồng thau!

Một ngày này, là một ngày cuối cùng!

Thời điểm này bên ngoài là đêm tối, nhưng lại không thấy ánh trăng, cả dãy núi đều tối đen như mực.

Duy chỉ có... trong động phủ của Mạnh Hạo, dường như là trong thiên địa này... duy nhất có ánh sáng.

Cây đèn đồng thau, thiêu đốt máu tươi của Mạnh Hạo cháy lên một luồng tiên hỏa, thời khắc này bùng cháy đến cực hạn.

Mạnh Hạo mắt không chớp nhìn cây đèn đồng thau, hắn chờ đợi đã quá lâu, vì một ngày này đã trải qua nhiều trận chém giết, mà giờ này, giờ khắc này... sắp tới.

- Để cây đèn đồng thau thiêu đốt 49 ngày, như vậy, khoảnh khắc nó tắt, nó sẽ gieo một cái tiên mạch trong cơ thể ta!

- Cảm ngộ tiên mạch này, con đường của ta... sẽ nối thông tới viễn cổ!

Mạnh Hạo lẩm bẩm. Thời khắc này thiên địa bên ngoài tối đen như mực, thiên kiêu các tông các gia tộc, còn có những người hộ đạo kia, mỗi người đều cảm nhận được có điều không thích hợp.

Hình như có một áp lực, đang từ từ nổi lên trong dãy núi, lại đúng vào lúc này, cấm không trên tám phương dãy núi, không ngờ... xuất hiện buông lỏng.

Một cơn mưa gió sắp thổi tới, vào lúc này dần dần hình thành.

Quý Âm đứng trên một chỗ dãy núi nhìn thiên địa, nhân quả lượn lờ quanh hắn, người ngoài không thấy được gương mặt, nhưng hai mắt hắn lại lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

- Chết tiệt... Nhân quả này không thuộc về hắn!!! Thân hình Quý Âm ngay khoảnh khắc biến mất, lại hóa thành từng đạo sợi tơ sáp nhập vào trong dãy núi, với một loại phương thức cực kỳ đặc thù, truy tìm Mạnh Hạo.

Mà các thiên kiêu khác trong dãy núi, cũng đều từng người triển khai thủ đoạn, tiếp tục truy tìm. Nhất là Phàm Đông Nhi, cánh tay nàng đã khôi phục, nhưng hai lần chịu thiệt với Mạnh Hạo nơi đó làm cho tự ái của nàng bị đả kích rất mạnh.

"Chiến thắng hắn, mới có thể chứng đạo tâm của ta!" Phàm Đông Nhi trong mắt lộ ra sát cơ.

Phương Đông Hàn ở một hướng khác, ngồi yên tĩnh, nhìn một màn này, trên mặt hắn lộ ra nụ cười. Cách làm của hắn trước đó, đưa tới rất nhiều người hiểu lầm, nhưng hắn không quan tâm: - Phương Hạo, Mạnh Hạo... Có hứng thú! Ta rất mong đợi một màn khi hắn gặp nhau với Phương Vệ!

Vương Mộc sắc mặt âm trầm, hắn cảm giác mình cùng với Mạnh Hạo nơi đó, dường như luôn kém một bước. Mỗi một lần đều không thể chân chính giao đấu. Thời khắc này hắn hít sâu một hơi, đặt tay lên mặt đất, hai mắt khép kín, một lát sau bỗng nhiên mở ra, trong mắt của hắn vô thần, dường như hồn của hắn dung hợp với mặt đất, với loại bí thuật này tản ra thần thức truy tìm.

Mà lo lắng nhất, là Thái Dương Sơn, Tống gia, Lý gia và Đế Tiên Giáo... thiên kiêu của họ bị Mạnh Hạo bắt, loại sỉ nhục này làm cho người hộ đạo của bốn phương thế lực rất là mất mặt.

- Chết tiệt, nếu ở nơi này không có tự phong tu vi, thì đâu có để tên Mạnh Hạo này lớn lối như thế!

- Hắn chết chắc rồi! Khi tìm được hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Mọi người đều đang truy tìm, phạm vi tìm kiếm trong bốn ngày này cũng càng ngày càng hẹp lại, khoảng cách động phủ của Mạnh Hạo cũng càng ngày càng gần.

Đêm khuya... Rạng sáng!

Cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, đột nhiên ánh lửa phát sáng mãnh liệt, dường như hóa thành một cây đuốc. Trong nháy mắt ánh sáng liền bao trùm cả động phủ, mắt thường có thể thấy được động phủ này đang hòa tan, mà ánh sáng... dường như muốn xuyên thấu động phủ, chiếu rọi thiên địa.

Thân mình Mạnh Hạo chấn động, máu huyết cả người hắn nghịch chuyển, nhưng lại từ trong thất khiếu chảy ra, giọt giọt bay lên sáp nhập vào bên trong cây đèn đồng thau, làm cho ánh lửa lần nữa cháy bùng lên.

"Ầm!" Trong dãy núi truyền ra một tiếng nổ vang dội, mặt đất rung chuyển, một áp lực vô hình trong phút chốc lan tràn ra, lập tức làm cho không ít tu sĩ thân thể run rẩy, lại bị áp chế không thể không lập tức khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

"Ầm!" Rất nhanh, tiếng nổ thứ hai vang lên, cùng lúc đó, động phủ của Mạnh Hạo lập tức hòa tan, ánh lửa tức thì chiếu sáng bầu trời!

Mà mặt đất càng chấn động hơn, phảng phất như có người khổng lồ đang chạy, uy áp mãnh liệt lần nữa tăng mạnh gấp mấy lần. Trong một chỗ dãy núi, đột nhiên xuất hiện vô số sợi nhân quả li ti, hóa thành bóng người, rồi từ trong miệng người này phun ra máu tươi, chính là Quý Âm.

Hắn không thể không khoanh chân ngồi xuống, toàn lực chống cự.

Mà Vương Mộc nơi đó, cũng phun ra máu tươi, lập tức tĩnh tọa; Phàm Đông Nhi, còn có tất cả thiên kiêu khác, đều tâm thần bị chấn động, lập tức tĩnh tọa kháng cự.

Ngay sau đó, "ầm" một tiếng truyền ra tiếng nổ thứ ba, những người hộ đạo trong dãy núi, không có người nào ngoại lệ, toàn bộ phun ra máu tươi, lập tức tĩnh tọa chống cự.

Cả dãy núi đều run rẩy, bầu trời dường như nhấc lên lốc xoáy vô tận, tiếng nổ ầm ầm, long trời lở đất, mơ hồ có thể nhìn thấy cả phương thiên địa dãy núi này, dường như đang biến đổi!

Ngoài dãy núi, ở Đông Thổ, cha mẹ của Mạnh Hạo cùng Thủy Đông Lưu đứng giữa không trung, thủy chung đều đang ngóng nhìn về hướng dãy núi, Thủy Đông Lưu trong mắt lộ ra tia sáng lạ.

- Một khắc cải đổi vận mệnh!

Trong Thiên Hà Hải, trên chiếc thuyền, lão già khoanh chân tĩnh tọa kia chậm rãi mở mắt ra, từ xa xa nhìn về hướng dãy núi.

Mà trong dãy núi, ở địa phương đã từng là Tiên Cổ Đạo Tràng, thời khắc này nơi đó là một cái hố sâu, nhưng trên miệng hố lại có một thân ảnh đang từ từ ngưng tụ.

Chính là lão già mặc áo bào tro rách nát, lão nhìn chỗ Mạnh Hạo, kinh ngạc ngẩn người.

"Ầm!" Truyền ra tiếng nổ thứ tư, dường như có lực lượng khai thiên, lập tức biến đổi bầu trời đen nhánh, khiến cho bầu trời trên dãy núi, không ngờ trong vặn vẹo này hóa thành tinh không, dường như trở về tới thời viễn cổ.

Mà ở trong tinh không này xuất hiện một số thân ảnh mơ hồ, đang bay nhanh về phía trước, đó là những con chân long, những tiên thú cường hãn.

Thời khắc này, truyền ra tiếng nổ ầm thứ năm, mặt đất lay động, dãy núi vô cùng biến mất, xuất hiện ở trong mắt tất cả mọi người, là một phiến Đạo tràng!

Đạo tràng chân chính, có vô số người khoanh chân tĩnh tọa, cũng có những cái đài cao, trên mỗi đài cao đều có người đang giảng đạo, mà trên một chỗ Tế Đàn cao nhất, đang khoanh chân ngồi một lão già, trên đỉnh đầu của lão... bất ngờ có một ngọn đèn đồng thau!

Đèn này cháy bùng bốc lên một luồng khói xanh, khói này bay lên không trung, theo tay áo lão già vung lên, bất ngờ ở giữa không trung... tụ thành một chữ Tiên to lớn!

Ngay khoảnh khắc chữ này xuất hiện, tất cả thân ảnh trong Đạo tràng, toàn bộ quỳ lạy về phía lão già. Bầu trời tinh tú ảm đạm, vô số thân ảnh trong tinh không cũng đều đồng loạt quỳ lạy.

Giờ khắc này, trời trăng mất sáng; giờ khắc này, tinh không cúi đầu; giờ khắc này, chúng sinh sùng bái... Thậm chí có thể nhìn thấy, ở địa phương xa hơn, dường như bốn phía quanh Đạo tràng này tồn tại vô số thân ảnh, đều đang hướng về nơi này quỳ bái!

Cũng đúng vào lúc này, truyền ra tiếng nổ thứ sáu, từ chỗ Mạnh Hạo trong nháy mắt ánh lửa bùng sáng, mãnh liệt đến cực hạn, rực rỡ không cách nào hình dung.

Tất cả tu sĩ trong dãy núi, lúc này toàn bộ đều tận mắt nhìn thấy thân ảnh của Mạnh Hạo, theo ánh sáng kia đang chậm rãi bay lên không trung.

Hắn khoanh chân tĩnh tọa, trên đỉnh đầu của hắn, bất ngờ có một cây đèn đồng thau!

Thoạt nhìn rất giống với cây đèn của lão già kia!

Nhất là... trong ánh sáng vây quanh Mạnh Hạo bay lên không trung, lại chồng lên thân ảnh của lão già kia... một màn này, lập tức chấn khiếp tất cả mọi người.

Mà Mạnh Hạo nơi này, tâm thần trống rỗng, thân thể hắn đang nhanh chóng khô héo, máu huyết toàn thân rót vào cây đèn đồng thau, giúp cho bấc đèn tản ra hào quang sinh mệnh cuối cùng.

Cho đến khi thân ảnh hắn cùng với lão già kia chồng lên, người ở bên ngoài nhìn lại, dường như Mạnh Hạo đã thay thế lão già kia!

Mà các thân ảnh ở bốn phương tám hướng đang quỳ bái cũng không phài quý bái lão già kia, mà là đang quỳ bái Mạnh Hạo... Nhật nguyệt đều rung chuyển, tinh không ảm đạm, chân long cũng thế, tiên thú cũng vậy... đều đang quỳ lạy.

Thân ảnh các nơi đang quỳ lạy, bất luận là đại năng hái sao, hay là người khổng lồ dùng thân mình chống đỡ tinh không kia, hoặc là bầu trời mặt đất kia... đều trong chớp mắt này quỳ bái Mạnh Hạo!

Cũng đúng vào lúc này, vang lên tiếng nổ thứ bảy!

Tiếng nổ vang vọng khắp Nam Thiên Đại Địa, giống như tiếng chuông, nhưng cố tình không có truyền ra ngoài Nam Thiên Tinh... Ở ngoài Nam Thiên Tinh, ở trên núi thứ chín, Tiên Cổ Đạo Tràng duy nhất còn kéo dài truyền thừa, hương hỏa bất diệt, không ngờ cũng có truyền ra tiếng chuông như vậy, dường như có vô số tiên ảnh biến ảo, kinh động núi thứ chín!

Cùng lúc đó, Nam Thiên Đại Địa, giữa không trung trên dãy núi này, cây đèn đồng thau trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, ngay khoảnh khắc tiếng nổ thứ bảy này ầm ầm vang vọng... đèn tắt!

Lửa tắt, nhưng còn đang tản ra ánh sáng!

Trên cây đèn đồng thau bốc lên một luồng khói xanh, trong khói xanh này dường như ẩn chứa đại đạo, ngay khoảnh khắc xuất hiện, ở giữa không trung bất ngờ ngưng tụ ra một chữ Tiên!

Chữ này, do khói xanh tụ thành, biến ảo trong thiên địa, tất cả người nhìn thấy đều tâm thần nổ ầm ầm.

Ngay sau đó, chữ Tiên này lần nữa hóa thành luồng khói xanh, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt theo thất khiếu chui vào thân thể hắn, trôi đi một vòng, sau đó nối tiếp nhau, tạo thành... một cái kinh mạch hư ảo!

Đó là... Tiên mạch!

Ngay khoảnh khắc tiên mạch xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo chấn động ầm ầm, giống như bị cưỡng ép nghịch chuyển, xương cốt, máu thịt cả người, hết thảy hết thảy... dường như được thay đổi hoàn toàn.

Khi truyền ra tiếng động "rầm rầm", trong thân thể hắn dường như có một vị tiên đang sinh ra, khí thế của hắn bỗng nhiên nổi lên khiến thiên địa thất sắc!

Phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện pháp tướng, tu vi của hắn vào giờ khắc này xảy ra biến hóa long trời lở đất!

Chân Tiên năm thành!

Chân Tiên sáu thành!

Chân Tiên bảy thành!

Chân Tiên tám thành!

Tu vi của Mạnh Hạo kéo lên điên cuồng, tiên khí trên người hắn nồng đậm đến cực hạn, toàn thân máu thịt của hắn, đều trong chớp mắt này cường hãn đạt tới điểm cuối!

Hắn khoanh chân ngồi giữa thiên địa, dường như hóa thân thành một vị tiên!

Tiên mạch thành, mở ra tiên lộ!

Không cần Chân Tiên duyên vạn năm một lần, không cần Thông Tiên Đằng, tiên của Mạnh Hạo, là tiên của chính hắn, là... chính hắn đi ra một con đường Chân Tiên!

Hắn còn không phải Chân Tiên, nhưng chỉ cần đi theo con đường này, sau khi làm cho tiên mạch trong cơ thể không còn là hư ảo, mà là thực chất chân chính, hắn... chính là Chân Tiên!

Một khi cuối cùng có thể đạt tới trăm mạch toàn bộ mở ra, như vậy vì hắn so với người khác nhiều hơn một đường tiên mạch, hắn chính là... 101 tiên mạch!

Thiên địa nổ ầm ầm, Mạnh Hạo chợt mở mắt ra, ngay khoảnh khắc ánh lửa tản ra thế giới này sắp tiêu tán, thanh âm của hắn quanh quẩn cả dãy núi.

- Phàm Đông Nhi, Quý Âm, Triệu Nhất Phàm, các ngươi... người nào chiến một trận với ta?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1965)