← Ch.1336 | Ch.1338 → |
33 vị tiên hồn vừa hiện, bốn phía vô số thiên binh quỳ lạy, chấn động tinh không, Mạnh Hạo ở trên đài cao trong hư ảo, yên lặng nhìn bốn phía, dần dần dị tượng từ từ biến mất.
Ngay khoảnh khắc hoàn toàn biến mất, Mạnh Hạo chính thức bước chân vào cảnh giới Chân Tiên, mà còn đi tới tiên đỉnh phong, trở thành Tiên Cảnh Chí Tôn.
Giờ khắc này, Đệ Cửu Sơn Hải hoàn toàn yên tĩnh, tất cả tu sĩ chú ý hắn nơi này, dường như đều ngừng hít thở: Thân ảnh Mạnh Hạo hóa thành lạc ấn, lưu tại trong lòng mỗi một tu sĩ.
Khó có thể phai mờ, không thể tiêu tan!
Rất nhanh, tiếng ồ vang lên khắp Đệ Cửu Sơn Hải, nhất là Đông Thắng Tinh còn hơn thế, bất luận người không phải là tộc nhân Phương gia, vào giờ khắc này đều tâm thần rúng động.
Hàng loạt tiếng hoan hô quanh quẩn, truyền khắp bốn phương.
- Phương Hạo!
- Phương Hạo!!!
- Phương Hạo!!! Tên của Mạnh Hạo được vô số người hô lên vang vọng chín tầng trời, rung chuyển mặt đất, từ giờ khắc này, hắn là mặt trời sáng chói của Phương gia, hắn là niềm kiêu ngạo của Phương gia!
Phương Tú Sơn ở trong đám người, sắc mặt dữ tợn, nắm chặt nắm tay, thở hào hển, thời khắc này trong đầu hắn nổi lên nhiều ý oán độc.
Mà phụ thân của hắn lão già âm trầm kia, lúc này lại cúi đầu, không để người nhìn thấu vẻ tàn nhẫn lóe lên trong mắt.
Đại trưởng lão cách đó không xa, trầm mặc, khẽ thở dài trong lòng.
Trong tiếng hoan hô ngập trời của tộc nhân Phương gia, Phương Vệ đứng giữa không trung, hắn rất bình tĩnh, chiến ý trong mắt càng thêm nồng đậm.
Các tông môn gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều sôi trào.
Trong tinh không, Mạnh Hạo nhìn Nam Thiên Tinh từ xa, quì một gối, cúi đầu về hướng Nam Thiên Tinh!
Trong ánh mắt của mọi người Đệ Cửu Sơn Hải, hắn quỳ lạy về hướng Nam Thiên Tinh, nhưng bái lạy không phải trời, không phải đất, càng không phải là tinh tú, mà hắn bái lạy là cha mẹ của hắn!
Giờ này, trên Nam Thiên Tinh, trong đường lâu, hai vợ chồng Phương Tú Phong đều nhìn thấy màn này. Mẫu thân Mạnh Hạo kích động, bà nhìn Mạnh Hạo trong màn ảnh, trong mắt có nước mắt vui sướng, cũng có niềm tự hào.
Đó là con trai của bà!
Phương Tú Phong trên mặt cũng không thể tiếp tục bình tĩnh. Trên mặt ông lộ ra nụ cười, đó là một loại mỉm cười nhìn thấy con mình thành rồng, ông hít sâu một hơi, truyền ra tiếng cười.
Ông dĩ nhiên biết, Mạnh Hạo cúi đầu chính là bái lạy hai vợ chồng mình.
Năm đó từ thời điểm rời Phương gia, oán khí tích lũy bao lâu vào giờ khắc này, Mạnh Hạo đã giúp ông thư giãn: con của mình chẳng những về tới gia tộc, mà còn trở thành mặt trời sáng chói trong gia tộc.
Ngoài Đông Thắng Tinh, Mạnh Hạo đứng lên, ngay khoảnh khắc hắn đứng dậy, tất cả dị tượng bốn phía toàn bộ biến mất, ngay cả 33 vị tiên hồn của hắn cũng đều tiêu tan.
Cũng chính trong nháy mắt này, sắc mặt mỗi người thiên kiêu Chân Tiên của Đệ Cửu Sơn Hải, đều lộ ra ý chấp nhất, cũng có chiến ý ngập trời!
Chiến!
Thất bại thì tính là gì, đều phải chiến!
Nếu thời khắc này không chiến, thì Mạnh Hạo sẽ trở thành tâm ma là bóng ma suốt đời của tất cả mọi người, làm cho cả đời này của họ đều rất khó ở dưới bóng ma này đi ra con đường của mình.
Cho nên, nhất định phải chiến!
Triệt để, oanh oanh liệt liệt đi chiến một lần!
Chỉ có như vậy, chỉ có đối mặt trực tiếp, trong tương lai bọn họ mới có thể có cơ hội đột phá, mới có khả năng vượt qua, đi ra con đường đạo thuộc về bọn họ!
Thái Dương Tử, là người thiên kiêu Chân Tiên thứ nhất bước chân vào truyền tống trận trước mặt. Thân là đạo tử của Thái Dương Sơn, một trong năm đại thánh địa, thân là một trong hai người ở thời đại này thành công bước chân vào Chân Tiên trên Thái Dương Sơn, hắn, có kiêu ngạo của mình, có theo đuổi và chấp nhất của mình.
Bước chân hắn bước chân vào truyền tống trận, một tiếng nổ "ầm", thân ảnh biến mất, khi xuất hiện đã ở ngoài Đông Thắng Tinh, bay vọt về hướng Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo! Hắn gào lên, không phải tên của Mạnh Hạo ở Phương gia, cũng không phải tên của Mạnh Hạo lúc thí luyện ở ba đại đạo môn, mà tên khi ở trên Nam Thiên Tinh!
Thanh âm hắn như sóng âm nổ rầm rầm, dường như tinh không cuồn cuộn, cả người hắn hóa thành một vầng mặt trời, tỏa sáng mười ngàn trượng, bằng tốc độ kinh người phóng về phía Mạnh Hạo.
- Chiến một trận!!! Thái Dương Tử cặp mắt đỏ thẫm, cả người toàn diện bạo phát, hơn 90 đường tiên mạch hắn mở ra, trong một chớp mắt này, truyền ra tiếng nổ ầm ầm từ trong cơ thể hắn, khí thế của Chân Tiên tự nhiên mà vậy nổi lên.
Theo nổi lên, hắn hóa thành mặt trời, tất cả tu sĩ chú ý tới chỗ này đều thất kinh.
- Sắp khai chiến rồi!!!
- Nhất định phải có một trận chiến này, nếu ta là thiên kiêu cũng sẽ ra tay, thất bại không sợ, tử vong không sao, đáng sợ... là không dám đi chiến, là không dám vung kiếm!
- Thái Dương Tử, đầu tiên hành động, người này ngày sau cũng sẽ phi phàm! Vô số người chú ý, đều đang hướng về một trận chiến này.
- Ở thời đại Chân Tiên này, ai có thể chiến thắng Mạnh Hạo, người đó... sẽ có khả năng đi tới hướng đỉnh phong!
Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng, nhìn về phía Thái Dương Tử từ xa xa vọt tới. Hắn từng nghĩ tới sau khi mình đột phá, sẽ có người tới chiến, nhưng không ngờ, người tới đầu tiên không phải Phương Vệ, mà là Thái Dương Tử.
- Ngươi tuy rằng thiếu ta tiền... Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thần sắc rất tự nhiên, dường như nói câu nói này là đạo lý chính đáng, không có cảm thấy không thích hợp chút nào.
Một câu nói này truyền ra, khí thế của Thái Dương Tử chợt khựng lại...
Tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải thấy một màn này, đều sửng sốt.
- Nhưng... nếu ngươi muốn chiến, vậy thì chiến! Mạnh Hạo nói xong, trong mắt phát sáng rực, nhấc chân bước một bước về phía Thái Dương Tử đang tới.
Trong nháy mắt bước chân này rơi xuống, Thái Dương Tử nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế lần nữa nổi lên, hóa thành mặt trời xuất hiện vô số phù văn, tạo thành một dao động kinh khủng, trực tiếp xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo. Theo tiếng rống giận, hắn nâng lên chân phải cả người xoay tròn, đá về hướng Mạnh Hạo.
Hắn thi triển hết thảy tu vi của mình, chỉ vì một trận chiến này!
Phía sau hắn, xuất hiện pháp tướng to lớn, pháp tướng này bất ngờ cũng trở thành mặt trời, cùng dung hợp với thần thông của hắn, khiến cho mặt trời hắn tạo thành vô cùng chân thật, giống như một viên tinh tú, muốn hòa tan hết thảy sinh mạng ngăn cản ở phía trước.
Mạnh Hạo nắm tay thành quyền, đồng thời với bước chân rơi xuống, trên người hắn ung dung bình thản, dường như không có mảy may tức giận, nhẹ nhàng tung ra một quyền!
Trong chớp mắt, quyền và cước của hai người liền đụng nhau.
Một tiếng nổ thật lớn, tinh không nổ ầm ầm, bầu trời thất sắc, gió mây chuyển hướng, một đạo sóng gợn mạnh mẽ cuồn cuộn quét ra bốn phương tám hướng. Ở trong mắt tất cả tu sĩ núi thứ chín, Thái Dương Tử hóa thành mặt trời, dưới một quyền này của Mạnh Hạo liền ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy, rồi toàn bộ cuốn ngược lại.
Một màn này, giống như là đánh bể nát một mặt trời!
Thái Dương Tử phun ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây, bắn ngược trở về.
Mà Mạnh Hạo đứng ở trong tinh không nơi đó, tóc dài không bay, quần áo không có lay động, tay quyền của hắn vẫn còn giữ động tác trước đó, mặt không hề đổi sắc... chậm rãi thu cánh tay về.
Một quyền, bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp đánh vỡ tan tấm chắn thần thông của một thiên kiêu Chân Tiên mở ra hơn 90 mạch!
Đệ Cửu Sơn Hải rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, mặc dù trước đó bọn họ biết Mạnh Hạo nhất định có thể thắng, nhất định là cường đại, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cảnh này còn rất rúng động... nhất là sự cường hãn... của Mạnh Hạo, cho dù bọn họ có chuẩn bị cũng hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu.
- Chỉ là một quyền... Thậm chí ngay cả pháp tướng cũng không hề xuất hiện...
- Mạnh Hạo này, hắn... đến tột cùng mạnh bao nhiêu!?!
Ở thời điểm mọi người kinh hô, Thái Dương Tử cố gượng dừng lại thân mình, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm lớn máu tươi, hắn ngẩng đầu lên, thần sắc có chút dữ tợn, trong mắt chiến ý càng đậm.
- Mạnh Hạo! Trận chiến giữa ngươi và ta còn chưa xong đâu!
- Bí thuật, Thái Dương Kinh! Thái Dương Tử hai tay bấm quyết, liên tục điểm 49 cái trên người của mình, dường như còn muốn tiếp tục, nhưng lại đến cực hạn rồi, trong nháy mắt sắc mặt hắn một màu đỏ thẫm, ngửa mặt lên trời, khí thế ầm ầm bùng phát.
Tiên mạch của hắn trước đó là hơn 90 đường, nhưng giờ này trên người hắn bùng phát ra sóng gợn, dường như khí thế gia tăng gần hai thành, phát ra tới hơn 110 tiên mạch.
Bí thuật!
Đây là bí thuật Tiên Cảnh đặc hữu của mỗi gia tộc tông môn, bí thuật này gia tăng cường hãn cực lớn cho tu sĩ, cho nên bất kỳ một tông môn gia tộc nào, cũng chỉ có tu sĩ cá biệt không nhiều lắm mới có tư cách học tập.
Cho dù là Mạnh Hạo tới lúc này, cũng chưa có học được bí thuật tiên mạch của Phương gia!
Theo khí thế tăng mạnh, pháp tướng phía sau Thái Dương Tử biến mất, xuất hiện rõ ràng là chín vị tiên hồn!
Chín vị tiên hồn này, mỗi một vị đều hóa thành mặt trời, trở thành chín mặt trời kinh người, liên tiếp cùng một chỗ ngưng tụ ra một cái đồ án, tản ra khí thế càng cường hãn hơn.
Tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn bầu trời, truyền khắp tinh không, Thái Dương Tử mắt đỏ bừng, bỗng nhiên điểm một lóng tay về hướng Mạnh Hạo. Lập tức chín mặt trời phía sau hắn, chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo, đồng thời trên người Thái Dương Tử, lực lượng của 110 tiên mạch toàn bộ tràn ra, theo hắn bấm quyết, theo tay trái hắn nâng lên, dường như trong tay hắn cầm hư ảnh một cây cung lớn, tay phải kéo ra dây cung hư ảo, rồi buông tay.
- Thái Dương Kinh, Tiên Tiến Cửu Dương Băng!
Giờ khắc này, trong ánh mắt chú ý, vô số người chấn động, chỉ thấy trong tinh không một luồng sáng vàng giống như mũi tên nhọn, ầm ầm bay tới.
Mạnh Hạo sắc mặt vẫn bình tĩnh. Cho dù Thái Dương Tử thi triển loại bí thuật này, nhưng Mạnh Hạo vẫn mặt không đổi sắc, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
- Ngươi thiếu ta không ít tiền, làm ta thật khó xử! Mạnh Hạo lắc đầu, bước ra phía trước một bước, ngay khoảnh khắc bước chân rơi xuống, chính là chín mặt trời rầm rầm bay tới, che lấp thanh âm của hắn, nuốt sống thân ảnh của hắn.
- Bạo!!!
Thái Dương Tử rống lớn, chín mặt trời lập tức nổ tung, tiếng nổ ngập trời, nhấc lên gợn sóng, cùng lúc đó, mũi tên ánh sáng vàng xé gió bay tới đâm thẳng vào trong sóng gợn.
Thái Dương Tử sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể suy nhược... thi triển bí thuật thần thông này làm hắn gần như cạn kiệt, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hắn mở to mắt, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và không thể tin.
Trong tinh không, theo sóng gợn tiêu tán, lộ ra thân ảnh Mạnh Hạo, rõ ràng hắn đứng tại chỗ trên người không có bị thương chút nào, ngay cả thần sắc cũng không có mảy may biến đổi, mà ở giữa hai ngón tay của hắn kẹp luồng sáng vàng, còn đang run rẩy.
- Nợ ngươi thiếu, tăng gấp đôi! Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, hai ngón tay bóp một cái, "rắc" một tiếng, ánh sáng vàng... vỡ nát.
Thái Dương Tử phun ra một ngụm máu tươi, thân thể "bịch bịch bịch" lui ra sau, mặt tái nhợt. Mạnh Hạo có thể đối kháng thần thông của mình, điểm này hắn đã có chuẩn bị trước, nhưng bất kể như thế nào hắn cũng không có dự liệu, bí thuật của mình gần đây bỏ công nghiên cứu thấu triệt, với đối phương nơi đó, không ngờ... chỉ là lực lượng hai ngón tay!
- - - - - oOo- - - - -
← Ch. 1336 | Ch. 1338 → |