← Ch.1386 | Ch.1388 → |
Nữ nhân áo trắng trầm mặc, trong ánh mắt nhìn Bì Đống lộ ra vẻ phức tạp, cũng có hồi ức, nhưng không biết tại sao, Mạnh Hạo cảm thấy trong vẻ phức tạp đó dường như còn chứa một tia... u oán.
Mạnh Hạo đột nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại, hắn theo bản năng quay nhìn Bì Đống, lại nhìn nữ Chí Tôn áo trắng. Hắn hy vọng là mình nhìn sai, nhưng Mạnh Hạo xác định lần nữa vẫn có cảm giác u oán kia, hắn chớp chớp mắt.
- Là không nhớ, hay là không muốn nhận quen biết nhau? Nữ Chí Tôn áo trắng trầm mặc một lát, chậm rãi lên tiếng.
- Không nhớ rõ! Bì Đống nói thanh âm khàn khàn, rất đơn giản gọn gàng không có ý dài dòng chút nào.
- Năm đó, có một tu sĩ, hắn gọi là Lôi Đạo Tử, hắn cả đời Lôi tu, là một trong chín Đại Đế Tôn, được gọi là Lôi Đế, ngươi có nhận biết hắn không? Nữ nhân áo trắng nhìn Bì Đống, trên mặt nàng càng phức tạp, ký ức của nàng khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, mấy ngày nay nàng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
- Không nhận ra!
Bì Đống vẫn nói với thanh âm thương tang, nhưng lại nhiều thêm một chút chua xót.
- Nếu không có trường hạo kiếp kia, hắn là người có khả năng nhất trở thành vị Chí Tôn thứ tư! Năm đó hắn... có một ước định với ta! Nữ nhân áo trắng nhìn Bì Đống một hồi, khẽ thở dài.
Bì Đống trầm mặc, không nói thêm nữa.
Nữ nhân áo trắng hai mắt nhắm nghiền, sau một lúc lâu mở ra, ánh mắt của nàng lại rơi vào trên thân Anh Vũ, lộ ra ý chán ghét. Ngay tức thì Anh Vũ cúi thấp đầu xuống, chớp chớp đôi mắt nhỏ... Mạnh Hạo có thể nhìn thấu, Anh Vũ rất khẩn trương, rất sợ hãi.
- Ngươi rất tốt, khi ngươi bước chân vào Cổ Cảnh, trong kế hoạch của ta, tất có một vị trí cho ngươi! Nữ Chí Tôn áo trắng dời ánh mắt từ Anh Vũ, nhìn về phía Mạnh Hạo, nhàn nhạt lên tiếng, rồi xoay người định rời đi.
Mạnh Hạo không phải người mới vừa tu hành, hắn thường thấy cảnh ngươi lừa ta gạt, nên mắt nhìn người của hắn không nói là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể nhìn thấu một chút đầu mối: sau khi nữ nhân áo trắng xuất hiện, bất luận là đối với mình hay là Anh Vũ, đều như là gặp lấy lệ, mà nguyên nhân chân chính để nàng xuất hiện ở nơi này, là Bì Đống!
Dường như, sự xuất hiện của nàng chỉ là để hỏi mấy câu kia. Hắn đã sớm biết Anh Vũ cùng Bì Đống có lai lịch bất phàm, nhưng không nghĩ rằng, lại có quan hệ dính dáng đến nữ Chí Tôn áo trắng này. Nhất là Bì Đống, dường như trên người nó có một đoạn chuyện xưa vui buồn lẫn lộn...
Nhưng ngay khoảnh khắc nữ nhân áo trắng định rời đi, nàng khẽ "Ồ" một tiếng, dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Lý Linh Nhi, nhìn một lúc, trong mắt nàng lộ ra một tia sáng kỳ dị.
- Rất giống... Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, chỉ một ngón tay vào Lý Linh Nhi, lập tức thân thể Lý Linh Nhi không tự chủ bay ra, rơi xuống trước mặt nữ nhân áo trắng.
- Ngươi muốn theo ta tu hành không? Nữ nhân áo trắng chăm chú hỏi.
Lý Linh Nhi ngẩn người tại đó. Thông qua thái độ và lời nói của Mạnh Hạo trước nữ nhân áo trắng, nàng đã sớm suy đoán lai lịch của nữ nhân trước mắt này sâu không lường được.
Chỉ hơi chần chờ, vừa lúc dư quang trong mắt Lý Linh Nhi nhìn thấy một màn Mạnh Hạo khiếp sợ kia, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không còn do dự nữa, cúi đầu về hướng nữ nhân áo trắng: - Vãn bối nguyện ý!
Nữ nhân áo trắng khẽ gật đầu, xoay người đi về hướng xa xa, dưới chân của Lý Linh Nhi nổi lên một tầng mây mù nâng thân thể của nàng, trôi theo nữ nhân áo trắng.
Lý Linh Nhi có chút thấp thỏm lo âu, nhưng khi quay đầu nhìn lại, lần nữa nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của Mạnh Hạo... đột nhiên nàng cảm giác trong lòng rất thư thái, hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo đích xác giật mình kinh sợ, hắn có cảm giác mãnh liệt mình bị xem thường: Bì Đống lai lịch thần bí cũng được đi, nhưng hắn tu vi đạt tới Tiên Cảnh Chí Tôn, thậm chí một khi dung hợp Niết Bàn Quả có được lực lượng của Tiên Đế... nhưng hắn thấy, dường như đối với nữ nhân áo trắng, Lý Linh Nhi còn có lực hấp dẫn lớn hơn hắn.
Nhất là cảm giác tiểu nhân đắc chí của Lý Linh Nhi kia, trong ánh mắt ngoan độc kia, dường như tỏ rõ nếu lần sau gặp lại, địa vị giữa nhau sẽ có bất đồng rất lớn.
Mạnh Hạo xoay chuyển tròng mắt, lập tức ôm quyền, hướng về phía Lý Linh Nhi nơi đó cúi đầu thật sâu, trong vẻ nghiêm túc, mơ hồ dường như còn có tia áy náy không thể áp chế.
- Linh Nhi, thật xin lỗi! Bất kể thân phận có biến đổi hay không, ta đều không thể cưới, ta đã thành hôn, chúng ta thật không thích hợp, ta chúc phúc, hy vọng đạo hữu có được hạnh phúc của mình! Mạnh Hạo khẽ thở dài, trong mắt lộ ra ý áy náy sâu đậm.
- Mạnh Hạo! Ngươi câm miệng!!! Lý Linh Nhi vừa nghe câu nói này, cả người run rẩy, trợn mắt nhìn Mạnh Hạo, nghiến răng nghiến lợi, giậm chân một cái, quát một câu... rồi không nhìn Mạnh Hạo nữa, theo nữ nhân áo trắng từ từ khuất dạng.
Cho đến khi các nàng biến mất, Mạnh Hạo nghe cùng một lúc tiếng thở ra nhẹ nhõm của Anh Vũ và Bì Đống ở bên cạnh.
- Hù chết ngũ gia mà! Không ngờ lão yêu bà này khôi phục một chút ký ức!!! Anh Vũ dùng cánh vỗ ngực, dáng vẻ như sống sót sau tai nạn.
- Bất quá lão yêu bà này hẳn là khôi phục ký ức không nhiều lắm, nếu không, nàng nhìn thấy ngũ gia, không có khả năng chỉ là chán ghét, mà hẳn phải bắt ta nhổ lông nướng chín, sau đó ăn sạch mới đúng! Anh Vũ lẩm bẩm, dường như có chút kinh ngạc sao mình còn có thể sống được!?
- Ta giả ngu giống hay không? Ha ha... Mạnh Hạo, còn có con chim lông tạp kia... các ngươi nói xem tam gia ta giả ngu có giống hay không, giống hay không? Bì Đống nhẹ thở ra, đồng thời, trên mặt đầy vẻ hưng phấn và kích động.
- Ha ha... Chúng ta đánh cược tam gia ta thắng rồi! Tam gia vừa phát lực là giả cái gì giống cái đó... bất quá làm như vậy dường như không đúng, thất đức... con chim lông tạp kia, ngươi nói xem có đúng không? Bì Đống nói rất kích động, dường như trước đó nín nhịn quá lâu, thời khắc này muốn nói ra toàn bộ cho thỏa.
- Giống cái rắm, suýt nữa lộ ra sơ hở: trước đó ngươi còn là nói nhiều lắm, hãy nhớ lần sau gặp lão yêu bà này, mỗi câu chỉ nói một chữ! Anh Vũ vỗ Bì Đống một cái, nghiêm túc nói.
Mạnh Hạo ngẩn ra, liếc nhìn Bì Đống, Bì Đống giờ khắc này mới là bộ dáng trong trí nhớ của hắn. Vả lại nghe đối thoại giữa Bì Đống và Anh Vũ, dường như trước đó bọn chúng còn đang đánh cược với nhau.
Mạnh Hạo có chút nhức đầu, đối với một đôi kẻ dở hơi này, hắn cũng không biết nên nói những gì.
Bất quá, đối với Lôi Đế trong miệng nữ nhân áo trắng, Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, lần nữa liếc nhìn Bì Đống, cũng không có hỏi nhiều. Chuyện có liên quan tới Anh Vũ và Bì Đống, Mạnh Hạo đã từng hỏi nhiều lần, cũng không có nhận được đáp án, tới nay đã sớm thành thói quen... Mạnh Hạo tản ra thần niệm, lập tức hắc giáp trùng bay nhanh tới trước.
Dần dần, mấy canh giờ sau, Mạnh Hạo mang theo hơn 500 con hắc giáp trùng, trong lúc Anh Vũ và Bì Đống vẫn còn đang tranh cãi liên tục, rốt cục rời khỏi Tiên Khư, xuất hiện trong tinh không... phía trước bọn họ chính là biển thứ chín.
Hồi tưởng một đường đã trải qua, Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiên Khư, rồi nhìn về hướng Đông Thắng Tinh xa xa, trong mắt lộ ra ý quyết đoán, xoay người ngồi trên lưng hắc giáp trùng bay thẳng tới biển thứ chín.
"Thí luyện ba đại đạo môn lúc trước ta thu được những thứ khen thưởng kia, lần này, Cửu Hải Thần Giới hẳn là không thể không cấp cho!" Mạnh Hạo hơi trầm tư suy nghĩ: ba đại đạo môn vì thân hắn là danh sách, cho nên liên hiệp thu hắn làm đệ tử, có ý cho hắn tìm cơ duyên!
Mạnh Hạo biết, Cửu Hải Thần Giới, hắn không thể ở lại lâu dài, đi vào trong đó trừ lấy về khen thưởng, trọng điểm là tu hành, tiếp sau đó còn phải đi hai đại đạo môn khác.
"Cơ duyên của họ, hẳn là giúp ta mau sớm bước chân vào Cổ Cảnh!" Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, dựa theo lời nói của nữ Chí Tôn áo trắng, chỉ có danh sách bước chân vào Cổ Cảnh, mới có thể đi vào kế hoạch của nàng.
Mà Cổ Cảnh, Mạnh Hạo có con đường của mình.
"Dung hợp Niết Bàn Quả!" Mạnh Hạo nhíu mày, từ khi hắn rời khỏi Đông Thắng Tinh, đã nhiều lần thử dung hợp Niết Bàn Quả, nhưng cho dù là một quả của chính hắn kia, cũng đều không thể dung hợp lâu dài, chỉ tạm thời dung hợp.
Mà Phương Vệ lúc trước, hiển nhiên cũng không thể dung hợp lâu dài, điểm này lúc Mạnh Hạo chiến đấu với Phương Vệ, đã cảm nhận được.
Trong trầm ngâm, khoảng cách biển thứ chín càng ngày càng gần, trên đường hắn cũng gặp một số tu sĩ đi ngang qua, các người kia từ rất xa nhìn thấy hơn 500 con hắc giáp trùng vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, đều kiêng kỵ tránh ra xa.
Không muốn để người nhận ra thân phận, Mạnh Hạo dùng lông chim màu đen biến đổi hình dáng, nên tu sĩ trên đường nhìn thấy hắn, đều không biết, hắn chính là Mạnh Hạo có thanh danh hiển hách trên Đệ Cửu Sơn Hải hiện nay.
Theo khoảng cách biển thứ chín càng ngày càng gần, dần dần, bên tai Mạnh Hạo truyền đến một loạt tiếng nổ ầm ầm dường như sóng biển đánh vào bờ, dường như biển sương mù phía trước hắn đang không ngừng nổi sóng cuồn cuộn, một khí thế bàng bạc khó có thể hình dung, chấn động bốn phương tám hướng trong tinh không này.
Trên đường, Mạnh Hạo không có lãng phí thời gian, khi thì thử dung hợp Niết Bàn Quả, khi thì từ trong túi trữ vật, thả Tô Yên ra ngoài, vẻ mặt ôn hòa trao đổi với Tô Yên, hy vọng Tô Yên dùng đạo pháp đổi lấy tự do.
Nhưng Tô Yên luôn dùng lời nói sắc bén châm chọc đối với Mạnh Hạo, không mảy may thỏa hiệp.
Mạnh Hạo thử nhiều lần, bất luận trao đổi như thế nào, Tô Yên đều cự tuyệt toàn bộ... dần dần Mạnh Hạo không còn kiên nhẫn, phất tay một cái, lập tức cấm chế rơi xuống lạc ấn tầng tầng lớp lớp trên người Tô Yên, tiếp đó lần nữa phong ấn vào bên trong túi trữ vật.
"Tiếp tục chịu đựng đau khổ một đoạn thời gian, ta cũng không tin, nàng còn có thể không phối hợp như vậy!" Không phải vạn bất đắc dĩ, Mạnh Hạo không muốn sưu hồn, thuật này quá mức ác độc, giữa Mạnh Hạo và Tô Yên còn chưa tới loại cục diện không chết không thôi.
Nếu có thể được Tô Yên phối hợp, thuận lợi thu lấy đạo pháp, mới là lựa chọn của Mạnh Hạo!
Mấy ngày sau, trong vòng vây hắc giáp trùng bay nhanh, rốt cục Mạnh Hạo bước chân đến bên bờ biển thứ chín, Mạnh Hạo thu cất hắc giáp trùng, chỉ để lại một con làm vật cưỡi, nhìn sương mù trên biển thứ chín, trong mắt lộ ra tia sáng lạ.
Biển thứ chín này vô cùng rộng lớn, tràn ngập sương mù, không thấy được đầu cuối, nhưng ở chỗ này lại có cảm giác ẩm ướt, điều này giúp Mạnh Hạo xác định, phía dưới sương mù là biển rộng chân chính.
"Biển rộng lớn như vậy..." Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn ra xa xăm. Ở Phương gia hắn đã nhìn qua bản đồ Cửu Đại Sơn Hải, biết nếu có thể xuyên qua biển thứ chín này, là bước chân vào khu vực núi thứ tám.
"Đệ Cửu Sơn Hải, không phải đầu cuối của ta!" Mạnh Hạo nhìn ra phương xa, trong lòng dâng lên chí khí hào hùng. Con đường tu hành này, hắn muốn chính là tiêu dao, muốn chính là đại tự do, đại tự tại.
Trời không thể ngăn đường, đất không thể cản bước!
Mạnh Hạo vỗ hắc giáp trùng, tức thì con trùng này gào một tiếng hóa thành một luồng sáng đen, xông vào bên trong sương mù của biển thứ chín.
Nhưng ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo bước chân vào biển thứ chín, đột nhiên, trong hải vực gần đó, bất kể là biển cạn hay là dưới đáy biển sâu đen như mực, đều có vô số ánh mắt đồng loạt mở ra.
Đó là những con thú biển và hải yêu sinh sống trong biển thứ chín. Vốn giữa bọn chúng và tu sĩ không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng trong một chớp mắt này, chẳng biết tại sao chúng lại mở mắt ra, rối rít truyền ra tiếng gầm nhẹ, thần sắc còn lộ ra sát cơ mãnh liệt...
Dường như trên người Mạnh Hạo, có khí tức gì đó, chỉ thoáng cái dẫn tới thú biển và hải yêu dưới biển thứ chín... đều phẫn nộ...
- - - - - oOo- - - - -
← Ch. 1386 | Ch. 1388 → |