← Ch.1436 | Ch.1438 → |
"Rầm rầm rầm!"
Tiếng vang như sấm sét, từ trong biển thứ chín lan tràn ra bốn phía, khiến cho cả biển thứ chín đều nổi sóng cuồn cuộn, gầm thét, giống như có một người khổng lồ ở dưới đáy biển đang thức tỉnh, muốn xông lên mặt biển!
Người khổng lồ này, chính là... Cửu Hải Thần Giới, đang dâng lên cao, từ trước đó một lần một trăm trượng, biến thành một lần một ngàn trượng, rốt cục... sau mấy nhịp thở, trên mặt biển biển thứ chín trong tiếng nổ "ầm ầm", trồi lên một mảng mặt đất không nhỏ!
Từ xa xa nhìn lại, giống như một hòn đảo khổng lồ, mà bảy cột sáng trên đảo, vào giờ khắc này, cũng kéo dài đâm vào tinh không, khiến cho chỗ hổng kia càng lúc càng lớn.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi đối diện với Mạnh Hạo bên kia, xuất hiện thân ảnh Phàm Đông Nhi, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên nét mặt có khẩn trương, cũng có... mong đợi!
Ngoài Phàm Đông Nhi, còn có ba người, trong đó hai nam một nữ, ba người này, Mạnh Hạo có chút quen mắt, bọn họ đều là đệ tử Cửu Hải Thần Giới, đều là thiên kiêu.
Thời khắc này bọn họ đều đang mong đợi.
Mà những bên khác, còn có thân ảnh lục tục xuất hiện. Khi Bối Ngọc chậm rãi đi ra, bốn phía nàng bất ngờ cũng có ba yêu tu, mỗi người đều tu vi không tầm thường. Mạnh Hạo lập tức nhận ra một người trong đó, lại là đại hán Thể tu trong một trận chiến trước đây.
Hiển nhiên, Cửu Hải Thần Giới chủ đạo mở ra Như Phong Giới, đi vào giới này không chỉ có một mình Mạnh Hạo, mà những người này đều cùng bước chân vào!
Giờ khắc này, trong biển thứ tám, Thần Giới thứ tám, tuy chậm hơn biển thứ chín một bước, nhưng cũng như nhau có cột sáng dâng lên, chạy thẳng tới tinh không, giống nhau là xé mở một cái khe nứt, rồi trên biển thứ tám, nổi lên mặt đất, bên trong có 7, 8 người đang mong đợi.
Mà một người trong đó, thân thể gầy ốm, hắn đứng ở riêng ngoài đám người, bốn phía có vô số hư ảnh xương trắng vây quanh, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, hắn lại đang toét miệng cười: - Như Phong Giới, ta hẳn có thể giết chóc thống khoái!
Biển thứ bảy như thế; biển thứ sáu giống vậy; biển thứ năm, biển thứ tư, toàn bộ đều vào giờ khắc này, mặt đất nổi lên, cột sáng chọc trời, xé rách tinh không, xé ra một cái khe nứt.
Trên biển thứ tư truyền ra tiếng cười, trong thiên địa, có một thân ảnh mặc một thân trường bào màu đen, đang cười to. Mi tâm của hắn, có dấu ấn danh sách sáng lóng lánh.
Trong mắt của hắn lộ ra vẻ hung tàn lạnh lẽo, nhìn cái khe nứt bị xé mở trong tinh không... từ từ, tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn.
Phía dưới hắn có vô số người đứng thẳng cung kính, dường như rất tôn trọng thanh niên áo đen này.
Giờ khắc này, tất cả danh sách đều xuất hiện trên mặt biển Sơn Hải Giới của mỗi người, đều đang chờ đợi... Như Phong Giới mở ra, thân là danh sách, đều là người lực áp toàn bộ thiên kiêu tại Sơn Hải Giới của mỗi người. Có thể nói bất kỳ một người nào trong bọn họ, đều giống như Mạnh Hạo, ở trong Sơn Hải Giới của mình, ở trong mắt của thiên kiêu cùng thế hệ, họ giống như một ngọn núi lớn không thể vượt qua.
Mà giờ này, những ngọn núi lớn của các Sơn Hải Giới, đều sắp sửa tụ tập tại Như Phong Giới. Ở trong đó, bọn họ sẽ tiến hành một trận... chiến tranh giữa các... danh sách!
Có danh sách, đã sớm tiếp xúc nhau nhiều lần, nhưng đối với Mạnh Hạo, đây là lần đầu tiên... hắn đi tiếp xúc với các danh sách khác!
Chiến tranh danh sách là trận chiến sinh tử, đây không phải là trận chiến bình thường, mà mục đích để lựa chọn ra... Người Mạnh Nhất!
Mà những người cùng đi vào Như Phong Giới với các danh sách kia, bọn họ chỉ là phụ thuộc, chỉ là làm nền, dĩ nhiên, nếu như bọn họ có đầy đủ tư cách, cũng không hẳn không thể... giết danh sách, cướp đoạt danh sách!
Trong tinh không, có một nữ nhân mặc một thân quần áo màu trắng đã bay đến khu vực núi thứ ba, gương mặt xinh đẹp khó có thể hình dung, dường như hết thảy sinh mạng ở trước mặt nàng, đều sẽ ảm đạm không ánh sáng.
Nàng chính là Tuyết Nhi truyền nhân Tiên Cổ, người ở núi thứ nhất từng chơi cờ với thanh niên danh sách của núi thứ nhất, sau đó cảm nhận Mạnh Hạo tồn tại, nên muốn đi tìm Mạnh Hạo, đánh một ván cờ, luận đạo!
Nàng bình tĩnh đi tới, thời khắc này đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn một lát, sau đó nhoẻn miệng cười, nụ cười này, dường như cả thế giới, cả tinh không đều sáng rực.
"Bớt đi rất nhiều công sức, ngược lại không cần đi núi thứ chín, ở trong Như Phong Giới này cũng có thể tìm được hắn!" Nữ nhân mỉm cười, đi tới hướng biển thứ ba.
Nàng không phải danh sách, nhưng nàng lại là nhân vật... vô cùng trọng yếu đối với bất kỳ một danh sách nào!
Có thể nói, nếu chiếm được nàng tương trợ, trên con đường danh sách này, có thể mạnh hơn so với những người khác, cũng sẽ đi xa hơn, khả năng thành công... sẽ lớn hơn!
Trong lúc cả Sơn Hải Giới, tất cả biển rộng đều đang gầm thét, nổi sóng cuồn cuộn, những cái khe nứt trong tinh không kia, cũng càng lúc càng lớn, dường như có thể nhìn thấy tất cả tinh không Sơn Hải Giới...
Lúc này trên tinh không chín biển trong Sơn Hải Giới đều xuất hiện khe nứt, không ngờ chúng... lại là một đường thẳng; mà giờ khắc này, như bị chia tách trở thành chín phần, mỗi một phần đều lan tràn bên trong mỗi Sơn Hải Giới, có thể tưởng tượng, bước kế tiếp... chính là chín đường khe nứt này, sẽ nối tiếp nhau tạo thành một cái khe nứt to lớn... xuyên suốt cả Sơn Hải Giới!
Mà khi đó, chính là thời điểm... Như Phong Giới mở ra.
Mỗi người đều đang mong đợi!
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ánh mắt lấp lánh, hắn có thể trong mơ hồ cảm nhận được: các danh sách khác trong Sơn Hải này đều giống như hắn, đều đang mong đợi.
- Ý của biển thứ chín, phụng mệnh của Hải Mộng Chí Tôn, dùng ý biển thứ chín khai mở Như Phong Môn! Trên hư không biển thứ chín, bỗng nhiên truyền ra thanh âm của Thần Sư, theo thanh âm xuất hiện, lập tức biển thứ chín nổ ầm ầm, vô số sóng lớn ngập trời, trên mặt biển không ngờ xuất hiện một thanh kiếm, thanh kiếm này hoàn toàn do nước biển hợp thành, trong nháy mắt bay ra khí thế long trời lở đất, không cách nào hình dung.
Dường như, hết thảy tồn tại đều phải diệt vong dưới kiếm này.
Gần như ngay khoảnh khắc thanh kiếm này bay ra, liền bay thẳng về hướng cái khe nứt kia, rồi đột nhiên chém mạnh một cái... Tức thì cả thế giới ầm ầm rung chuyển, vang lên tiếng "rắc rắc". Mỗi một tiếng vang đều chấn động lòng người, mà cái khe nứt kia trong tiếng nổ liền vỡ vụn, cấp tốc lan tràn về hướng núi thứ tám.
Từ xa xa nhìn lại, tinh không vỡ vụn, tạo thành hình ảnh đánh vào thị giác, khiến tất cả người nhìn thấy đều nội tâm chấn động mãnh liệt.
Cùng lúc đó, trên biển thứ tám, vô số tu sĩ lập tức nhìn thấy từ tinh không Đệ Cửu Sơn Hải, cái khe nứt kia lan rộng ra, trong nháy mắt liền dung hợp với cái khe nứt trên núi thứ tám, tiếp sau đó, một thanh đao từ biển thứ tám bay ra, chém về hướng tinh không!
Trong tiếng nổ ầm ầm vang trời, cái khe nứt kia giống như được tiếp sức, bỗng nhiên lan tràn, nối tiếp với cái khe nứt trên biển thứ bảy... tiếp theo trên biển thứ bảy bay ra một tòa tháp va chạm mạnh, cái khe nứt kia bị xé mở, xông về biển thứ sáu...
Vòng đi vòng lại nối tiếp, cho đến biển thứ năm, biển thứ tư, biển thứ ba... cuối cùng, khi cái khe này nối liền với khe nứt trên biển thứ nhất, tức thì một cái khe hở to lớn xuyên suốt Sơn Hải Giới, ầm ầm mở ra.
Ngay khoảnh khắc khe nứt này mở ra, tất cả mọi người bao gồm Mạnh Hạo ở bên trong, đều nội tâm chấn động mãnh liệt, Mạnh Hạo cũng khó tránh khỏi tim đập rộn lên, bởi vì hắn hiểu rõ: địa phương đi tới lần này, không phải nằm trong Sơn Hải Giới!
Thí luyện lần này. hắn sẽ rời khỏi Sơn Hải Giới, chính là đi tới địa phương đã từng là hạ giới!
Loại cảm giác này, hoàn toàn khác nhau so với từ Nam Thiên Tinh bay đến Đông Thắng Tinh.
- Đã đến giờ, Mạnh Hạo... còn không mau mau bước chân vào!
- Hãy nhớ, ở trong Như Phong Giới không chỉ có một mình ngươi, mà còn có người của tám biển khác. Hãy nhớ... ở nơi đó hết thảy đều phải dựa vào chính ngươi!
- Phải nhớ kỹ, thế giới căn nguyên ở khu vực trung tâm Như Phong Giới, mới là vật các ngươi cần lấy đi!
- Người nào lấy được thế giới căn nguyên, người đó chính là người thắng trong trường thí luyện lần này, cũng chỉ có thời điểm đó, mới sẽ xuất hiện cánh cửa đi thông tới Sơn Hải, các ngươi mới có thể trở về!
- Tại Như Phong Giới, các ngươi có thể dựa vào, trừ chính mình ra, chính là đồng môn bên cạnh, hết thảy cừu hận trước đây, không thể để xảy ra mâu thuẫn ở trong Như Phong Giới, sau khi ra ngoài, cho dù các ngươi lập tức giết chóc nhau, lão phu đều không để ý tới! Mà ở trong Như Phong Giới, ta cần chính là... các ngươi đoàn kết! Thanh âm thương tang già lão của Thần Sư, quanh quẩn bốn phương tám hướng, lão vung tay, lập tức một cái túi trữ vật bay về phía Mạnh Hạo, bên trong chứa chính là 300 triệu tiên ngọc của Mạnh Hạo thắng được từ trong tay nhất mạch Phong Yêu!
Cùng lúc đó, cũng truyền lên thanh âm của hai lão tổ nhất mạch yêu tu: - Các ngươi nhớ lấy, ở trong Như Phong Giới, hãy quên đi chuyện đã qua trước đây! Trong Như Phong Giới, các ngươi phải đoàn kết, mới là vị trí hàng đầu!
Nhưng sau những thanh âm này, trong đầu Mạnh Hạo, lại có một câu nói khác của Thần Sư: - Sau khi đi vào Như Phong Giới, mấy yêu tu kia ngươi giết hay không giết, chỉ do một ý niệm của ngươi! Chuyện xảy qua có liên quan với ngươi ở biển thứ chín này, không cần cho rằng chỉ có biển thứ chín ta như thế, mà những danh sách của các biển khác, đều giống nhau phải trải qua hung hiểm bất đồng!
Đồng dạng, ở trong tai các yêu tu kia, cũng có câu nói kích động đánh giết.
Trong tiếng nổ "ầm ầm", thân mình Mạnh Hạo vọt lên trời, phía sau hắn, Phàm Đông Nhi cùng Bối Ngọc theo sát, ba người tu sĩ cùng ba yêu tu kia bay cuối cùng, tổng cộng chín người, hóa thành chín đạo cầu vồng vọt thẳng lên tinh không, chạy thẳng tới cái khe nứt kia.
Vừa mới tới gần, lập tức ầm ầm truyền đến một lực hút cực mạnh, lôi kéo chín người chìm vào bên trong một khe nứt hư vô đen như mực.
Thời khắc này, biển thứ tám, biển thứ bảy... cho đến biển thứ nhất, đều có cầu vồng bay ra, nhân số của mỗi một biển bay ra đều là chín người, không nhiều, không ít.
Duy chỉ có biển thứ ba, vì có nữ nhân Tuyết Nhi gia nhập, nhân số trở thành mười người.
Tổng cộng 82 vị tu giả, vào giờ khắc này toàn bộ bước chân vào trong khe nứt.
Mà trong những người này, Mạnh Hạo là người thứ nhất!
Biển thứ chín lần này là chủ đạo mở ra Như Phong Giới, như vậy Mạnh Hạo có được tư cách này: trong 82 tu sĩ hắn là người thứ nhất bước chân vào Như Phong Giới.
Thân ảnh của hắn ở phía trước nhất, chung quanh hắn là hư không đen như mực, vô tận, nhưng lại có gió gào thét ở bốn phía, mà gió này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng gần như trở thành gió lốc, quét ngang bốn phương tám hướng.
Trong gió lốc, Mạnh Hạo nhìn thấy những cỗ thi thể, thấy được những hài cốt, dường như nơi này đã từng là chiến trường. Chỉ riêng thi thể, chỉ riêng hài cốt kia, Mạnh Hạo đã cảm nhận được cuộc chiến tranh năm đó kinh khủng biết bao!
So với Tiên Khư, còn kinh người hơn!
Gió lốc trong tiếng nổ "ầm ầm", bỗng nhiên xuất hiện một lực hút cực mạnh, lại trực tiếp lôi kéo toàn bộ Mạnh Hạo cùng với đám người Phàm Đông Nhi phía sau hắn, bay về một hướng.
Nơi đó, bất ngờ cũng có một cái khe nứt, chỉ có điều cái khe nứt này thoạt nhìn giống như là một trận pháp, tràn đầy khí tức cổ xưa, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm. Thậm chí bốn phía trận pháp, còn có dấu vết đã từng chiến đấu.
Một đường bị kéo tới không kịp nhìn nhiều, giống như trên đường trước đó Mạnh Hạo thấy được những hài cốt kia, cho dù thấy được một số bảo vật phát sáng, cũng không kịp đi thu lấy. Trong nháy mắt hắn và mọi người đến từ biển thứ chín phía sau hắn, đều bị cái khe nứt trận pháp hút tới, thoáng cái biến mất.
Gần như chớp mắt một cái, dường như vượt qua hư không vô tận, bước chân vào một thế giới xa lạ.
Không đợi thấy rõ bốn phía, Mạnh Hạo chợt nghe thanh âm từ bốn phương, trong chỉnh tề mang theo run rẩy, còn có kính sợ: - Chúng ta cung nghênh thượng tiên phủ xuống!
- - - - - oOo- - - - -
← Ch. 1436 | Ch. 1438 → |