← Ch.1458 | Ch.1460 → |
Tu sĩ này trên mặt vặn vẹo, thanh âm thống khổ quanh quẩn trong thiên địa, làm cho tất cả mọi người nghe thấy đều phải giật mình kinh sợ, không khỏi cảm thấy như chính mình bị nạn, bởi vì loại đau khổ này dường như dùng lời nói đều không cách nào hình dung.
Nếu như so sánh, thì dường như có người đưa tay vào sâu trong đầu óc, đang không ngừng quậy loạn. Trong đau đớn kịch liệt tu sĩ này phun ra máu tươi, thân thể giật một cái, tắt hơi bỏ mình.
Dù hắn đã chết, nhưng thi thể lại như dính vào tay của Mạnh Hạo không có rơi xuống.
Mấy nhịp thở sau, Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng.
"Lâm Thông sao... Bốn tên tùy tùng hóa thành phân thân, muốn làm vàng thau lẫn lộn à!" Mạnh Hạo vung tay, thi thể tu sĩ rơi xuống mặt đất, không đợi thi thể rơi xuống đất, thân ảnh Mạnh Hạo giữa không trung, đã nhoáng một cái đi xa.
Hắn tản ra thần thức phạm vi lớn, tìm kiếm bản thể Lâm Thông. Chỉ có điều thuật pháp này của Lâm Thông rất quỷ dị, Mạnh Hạo lại không có cách nào tìm ra sơ hở. Cả bốn thân ảnh kia thời khắc này đang bay nhanh ra xa, khoảng cách giữa nhau không ngừng cách xa, mà trọng yếu nhất là bốn thân ảnh này, khí tức đều đang chậm rãi mờ nhạt, dường như không cần tới bao lâu sẽ hoàn toàn biến mất trong thần thức của Mạnh Hạo.
Trên thực tế, dựa theo kế hoạch của Lâm Thông, đợi tới lúc Mạnh Hạo đi tới quốc gia thứ tư nơi này, căn bản là sẽ không tìm được bất kỳ khí tức gì, mặc dù là hao tốn thời gian đi tìm, cuối cùng cũng chỉ tìm đến bốn tu sĩ thế thân kia mà thôi.
Thế nhưng Lâm Thông ngàn tính vạn toán, lại không tính được thời gian Mạnh Hạo đi tới quốc gia thứ tư lại nhanh như thế, không phải xuyên qua các quốc gia, mà là đi thẳng qua trung tâm Thần Miếu, nơi mà hắn nghĩ rằng không thể vượt qua.
Kể từ đó, kế hoạch của hắn liền xuất hiện một sơ hở như vậy!
Nhưng sơ hở này chỉ cần thời gian nhất định, là có thể hóa giải. Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng đưa tay vỗ lên túi trữ vật, lập tức tiểu nhân đậu đen bay ra, dưới khống chế của Mạnh Hạo, những tiểu nhân này phát ra tiếng gào bén nhọn, lập tức sát khí tràn ngập, hóa thành tia chớp màu đen, trong nháy mắt tản ra bốn phía.
Dựa theo thần thức của Mạnh Hạo phát hiện bốn thân ảnh kia đang bay nhanh, nhưng Mạnh Hạo không có tùy tiện hành động, cũng không có đuổi bắt bất kỳ một thân ảnh nào, mà chỉ đứng ở giữa không trung quốc gia thứ tư, duy trì khoảng cách cự ly bằng nhau giữa mình cùng mỗi một thân ảnh hư hư thực thực của Lâm Thông.
Biện pháp chứng thực thân ảnh nào là Lâm Thông cũng rất đơn giản, chỉ cần cho những tiểu nhân đậu đen đi đoạt xá là được, không quản thành công hay không thành công, đều sẽ lộ ra dấu vết đầu mối.
Rất nhanh, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên.
"Tìm được rồi!" Hắn bước lên trước một bước, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Giờ khắc này ở một địa phương quốc gia thứ tư gần với quốc gia thứ ba, Lâm Thông sắc mặt cực kỳ khó coi, chung quanh hắn có hơn mười tiểu nhân đậu đen, phát ra tiếng gào thét đang không ngừng đoạt xá đối với mình.
"Đây là vật gì!" Lâm Thông mặc dù tu vi cường hãn, nhưng giờ này chỉ còn lại có chừng sáu thành, hơn nữa đám tiểu nhân đậu đen này đoạt xá rất quỷ dị. Không thành công, cũng sẽ hóa thành một lần đánh sâu vào thần thức, cũng có nguy cơ sinh tử, làm cho Lâm Thông vô cùng khó chịu, tâm thần hắn chấn động mạnh.
Loại cảm giác tử vong đang tới gần đó, khiến nội tâm Lâm Thông càng run rẩy.
"Ta phải chết ở chỗ này sao?" Trong lúc Lâm Thông vô cùng hối hận, chung quanh hắn chợt nhấc lên một luồng gió mạnh, xua tan những tiểu nhân đậu đen không ngừng đánh tới kia. Hắn cắn răng một cái, không tiếc thời điểm này thân thể suy nhược lần nữa thi triển Chí Tôn Pháp!
Lần nữa thi triển ra Điệu Vong Thánh Cốt màu vàng, biến ảo ở trước mặt hắn, nhưng không phải đi công kích đám tiểu nhân đậu đen kia, mà là thi triển với bản thân, với ý đồ tìm kiếm sinh cơ cho mình!
"Ầm", Lâm Thông sắc mặt tái nhợt, hắn phát hiện mình nhưng lại không thấy được mảy may sinh cơ.
"Không có khả năng, trời không tuyệt đường người, bất kỳ chuyện gì, không có khả năng tồn tại tuyệt đối!" Lâm Thông trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, tức thì thân thể hắn uể oải, thậm chí tóc đều trong nháy mắt biến thành màu trắng, gương mặt khô héo.
Rõ ràng là hắn không tiếc hy sinh tuổi thọ của mình thi triển Chí Tôn Pháp, cầu tìm đường sống.
"Ầm" một tiếng, ngay lúc cả người Lâm Thông khô héo, rốt cục hắn nhìn thấy một đường sinh cơ trong Điệu Vong Cốt của mình. Vừa thấy, hắn hơi sửng sốt, cười thảm một tiếng vung tay tự đánh ngay ngực mình, máu tươi một lần nữa phun ra rơi xuống mặt đất.
Mà tiếng cười thảm càng ngày càng thê lương, hắn xoay người trên mặt đầy quyết đoán, đưa tay điểm một cái ngay mi tâm, thân thể run rẩy, trong hai mắt của hắn lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh thì khôi phục. Nhìn Điệu Vong Cốt trước mặt, hắn chợt phát hiện, dường như mình thiếu một đoạn ký ức vừa rồi, sắc mặt hắn lập tức ngưng trọng, đột nhiên bay đi xa.
Nhưng không đợi hắn bay bao xa, ở chỗ đám tiểu nhân đậu đen quấn quanh trên bầu trời cách hắn không xa, có một đạo cầu vồng mang theo sát khí ngập trời ào ào bay tới.
- Lâm Thông! Mạnh Hạo thanh âm cuồn cuộn, dường như thiên uy phủ xuống hóa thành sấm sét đầy trời, nổ ầm ầm bốn phía Lâm Thông. Thần thức của Mạnh Hạo dưới hai thành khí vận gia trì của Như Phong Giới, không ngờ thật sự có thiên lôi giáng xuống, bốn phương tám hướng nổ vang, khiến cho nơi này dường như thoáng cái trở thành một biển sấm sét.
Chỉ là thanh âm đã lập tức làm cho Lâm Thông đinh tai nhức óc, phun ra máu tươi. Trước đó vì lần nữa ngưng tụ lại thân thể, hắn chỉ còn có sáu thành tu vi; tiếp sau cưỡng ép thi triển Chí Tôn Pháp, hao phí thọ nguyên tính toán tìm sinh cơ, khiến cho tu vi bản thân hắn lần nữa tụt xuống... thời điểm này hắn chỉ còn lại có ba thành.
Tu vi như thế, cho dù trước đây hắn có mạnh mấy đi nữa, giờ này cũng chỉ giống như đèn hết dầu, bị thanh âm của Mạnh Hạo chấn cho tâm thần rung động, máu tươi không ngừng phun ra, mà lại không có sức chống cự chút nào.
Chỉ có tiếng hét thảm, trên mặt hắn trắng bệch, trong mắt hắn lộ ra ý không cam lòng.
Hắn hận Hàn Thanh Lôi, hận mình không nên ham ấn ký thế giới của quốc gia thứ tám, do đó mới khiến cho mình thất bại thảm hại như thế.
Hắn càng hận vận mệnh của mình, tốc độ của Mạnh Hạo đuổi giết kia đã phá hỏng hết thảy chuẩn bị của hắn, nếu không, chỉ cần thêm nửa canh giờ là hắn nắm chắc có thể chạy thoát khỏi truy tìm của đối phương.
Nhưng giờ này, hết thảy đều không thể xoay chuyển tình thế.
- Trời muốn diệt ta ư? Mạnh Hạo! Chết ở trong tay ngươi, Lâm mỗ không cam lòng! Lâm Thông chợt nổi lên cười to, tiếng cười thật thê lương.
- Ngươi muốn biết tin tức Hứa Thanh, như vậy... đến đây đi! Ngươi muốn biết hết thảy, sưu hồn cũng tốt, cướp đoạt cũng được, thì tính là gì chứ?!.
- Ta chỉ hy vọng ngươi cho ta một cái chết tôn nghiêm! Lâm Thông đứng giữa không trung, ngẩng đầu lên nói nghiêm túc thê lương. Hắn là danh sách núi thứ tư, là cường hãn gần với danh sách núi thứ nhất.
Hắn còn là mặt trời sáng chói của núi thứ tư, có kiêu ngạo của hắn, cho dù có chết cũng muốn chọn cái chết tôn nghiêm!
Mạnh Hạo nhanh như tia chớp, khoảnh khắc bay tới không có dừng lại chút nào, thoáng cái xuất hiện trước mặt Lâm Thông, vung tay điểm một cái trên thiên linh của Lâm Thông.
Có liên quan tới tin tức Hứa Thanh, Mạnh Hạo không tin tưởng Lâm Thông, hắn cần chính mình nhìn xem!
Lập tức thi triển pháp sưu hồn, theo thần thức của Mạnh Hạo tràn vào trong đầu Lâm Thông, hình ảnh cuộc đời Lâm Thông lập tức xuất hiện trong tâm thần Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy hết thảy những gì Lâm Thông trải qua, cũng nhìn thấy Hứa Thanh trong ký ức của Lâm Thông!
Hình dáng Hứa Thanh giống nhau như đúc với trước lúc chuyển thế, không phải nàng đẹp nhất, nhưng ở sâu trong nội tâm Mạnh Hạo, bóng hình nàng vĩnh viễn không thể phai mờ.
Thân thể Lâm Thông run rẩy, dưới loại đau khổ người thường không thể chịu đựng này, không ngờ hắn cắn răng, không rên rĩ chút nào, hai mắt của hắn đã mờ mịt, thân thể hắn nghiêng ngả, nhưng tiềm thức của hắn, vẫn cố giữ để cho mình... có tôn nghiêm!
Một lát sau, Mạnh Hạo vung tay một cái, Lâm Thông phun ra máu tươi, thần sắc vẫn còn mờ mịt, thân thể còn đang run rẩy, hắn đã mất hết thảy ý thức, thời điểm này dường như chỉ có tôn nghiêm của hắn tồn tại.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn đã biết Lâm Thông trước đó nói Hứa Thanh đã chết, là một lời nói dối, trên thực tế Mạnh Hạo trước đã phán đoán chuyện này không có khả năng.
Nhìn lướt qua Lâm Thông một cái, Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay điểm một ngón tay ngay mi tâm Lâm Thông, "ầm" một tiếng, một lực lượng mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể Lâm Thông, trực tiếp phá hủy hết thảy sinh cơ, thân thể Lâm Thông ngừng run rẩy, trong mắt không còn mờ mịt, trong chớp mắt trước khi chết, hắn khôi phục thanh tỉnh, rồi lần nữa nhắm mắt lại... tắt hơi bỏ mình!
Thi thể của hắn rơi xuống mặt đất, túi trữ vật bay ra bị Mạnh Hạo chụp lấy, bên trong có ấn ký thế giới của quốc gia thứ tư.
"Núi thứ tư, đệ tử của Địa Tạng... Thanh nhi..."
- Thanh nhi, chờ ta, rời khỏi Như Phong Giới này, ta sẽ đi tìm nàng trở về! Mạnh Hạo lẩm bẩm, thân thể nhoáng một cái, hóa thành cầu vồng bay đi.
Mạnh Hạo tốc độ bay nhanh, rời khỏi quốc gia thứ tư. Lần nữa về tới khu vực trung tâm Thần Miếu, ngay khoảnh khắc đi ngang qua bước chân vào quốc gia thứ chín, bỗng nhiên hắn chợt ngừng, quay đầu lại, nhìn về hướng quốc gia thứ tư xa xa.
"Không thích hợp!"
"Ta đánh chết danh sách núi thứ tư, dựa theo quy tắc của Như Phong Giới, hẳn là sẽ xuất hiện khen thưởng vì phá vỡ cực hạn của tiền nhân..." Mạnh Hạo trước đó vì tin tức của Hứa Thanh, không có suy nghĩ sâu xa, thời khắc này nhớ lại từng hình ảnh của Lâm Thông trước đó, rất nhanh, trong mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại.
Hắn lập tức mở ra túi trữ vật, lấy ra giấy nợ, cẩn thận lật xem, nhìn thấy một tấm giấy nợ đại biểu Lâm Thông trong đó, Mạnh Hạo chợt bật cười.
"Không hổ là danh sách, Hàn Thanh Lôi có tâm cơ của hắn, Lâm Thông này cũng có quỷ kế, muốn đánh chết thật sự, không phải dễ dàng như vậy!"
"Lâm Thông! Mặc dù ngươi không chết, trong Như Phong Giới lần này cũng không có cơ hội cho ngươi nổi lên, ngươi phải một mực trốn tránh ta, không dám xuất hiện ở trước mặt của ta!"
"Ta mặc dù không có giết chết thân thể ngươi, nhưng lại giết chết cái tâm của ngươi, gieo một cái bóng ma trong nội tâm của ngươi, cũng đủ để trở thành tâm ma của ngươi!"
"Ngươi không phải người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng, Như Phong Giới này... chính là địa phương để Mạnh Hạo ta nổi lên trong danh sách, dương danh chín Đại Sơn Hải!"
"Sau chuyến này, ta phải trở thành... Đệ nhất danh sách!" Mạnh Hạo không quay trở lại núi thứ tư nữa, Lâm Thông chết hay sống hắn không cần thiết, thân phận của Hứa Thanh ở núi thứ tư, cũng không phải ai cũng có thể lay chuyển.
Thân thể hắn nhoáng một cái, chạy thẳng tới Bạch Phong Sơn. Mạnh Hạo tu hành đã nhiều năm, trên người của hắn, trong chiến đấu lần này dần dần tôi luyện ra một khí phách độc đáo thuộc về hắn...
- - - - - oOo- - - - -
← Ch. 1458 | Ch. 1460 → |