← Ch.1605 | Ch.1607 → |
Trong khoảnh khắc khi cảm nhận được khí vận của Sơn Hải, trong lòng Mạnh Hạo chấn động, hắn nhớ lại một chuyện cũ, ở trong ký ức của hắn, Sơn Hải chủ Đệ Bát Sơn Hải, hẳn là xuất thân từ Mạnh gia...
Nhưng cho tới bây giờ sau khi đến Đệ Bát Sơn Hải, những gì Mạnh Hạo nghe được, thấy được, trải qua dường như cũng không ai nhắc tới rõ ràng, như thể chuyện trong trí nhớ của hắn không chính xác vậy.
Điều này khiến cho đáy lòng Mạnh Hạo có chút chần chờ, nhất là khi hắn nghe nói, chủ nhân Đệ Bát Sơn Hải này được xưng là Thiên Thần, thì trong đầu Mạnh Hạo cũng hiện lên một vài suy đoán.
- Thiên Thần, Thiên Thần... Không có họ. Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, cảm thụ khí vận Sơn Hải Giới từ trên pho tượng truyền ra, khí vận này người ngoài không thấy được, chỉ có Mạnh Hạo mới có thể phát hiện.
Mạnh Hạo nhìn pho tượng bị xóa đi khuôn mặt, hắn cảm thấy, vị Thiên Thần này nhất định có liên hệ nào đó cùng Mạnh gia mà người ngoài không biết.
- Về nhà, rốt cục cũng... về nhà!
- Mạnh Trần, chúng ta đã về nhà rồi!
Mạnh Đức ở bên cạnh Mạnh Hạo lớn tiếng hô lên. Nhìn đại lục Mạnh gia, Mạnh Đức hít sâu một hơi, hắn có một loại cảm giác sống lại từ chỗ chết.
- Về nhà... Mạnh Hạo lẩm bẩm, hắn nghĩ tới tộc nhân nhất mạch của ông ngoại, ánh mắt liền nhìn về phía một phiến đất bằng phẳng thuộc một trong tám khối đại lục nhỏ.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Mạnh gia khi sưu hồn đám người trên chiếc thuyền, thì nhất mạch của ông ngoại, chính là ở chỗ đó.
Rất nhanh, chiếc thuyền liền hạ xuống khu vực pho tượng ở trung tâm đại lục, vây quanh pho tượng là một tòa thành trì khổng lồ, nơi này cũng chính là tổ trạch của Mạnh gia.
Mạnh Đức bay nhanh ra, phía trước có chừng trăm tộc nhân Mạnh gia cũng đang chờ ở chỗ này. Sau khi đám người nhìn thấy Mạnh Đức, lập tức ôm quyền, đồng loạt lên tiếng.
- Cung nghênh cửu thiếu chủ!
Mạnh Đức chính là thiếu chủ thứ chín. Thanh âm truyền ra, khiến Mạnh Đức như trở lại vẻ quần áo lụa là lúc trước vậy. Hắn vừa khẽ gật đầu một cái, đã bị đám người quây quanh cuốn đi, cha mẹ hắn và đoàn người lúc trước cũng đã sớm rời đi. Chợt nhớ tới Mạnh Hạo, Mạnh Đức liền vội vàng xoay người nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, vung tay một cái, một quả ngọc bội liền bay thẳng tới Mạnh Hạo.
Sau khi Mạnh Hạo bắt lấy, Mạnh Đức ở phía xa lớn tiếng kêu lên.
- Mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm ngươi.
Mạnh Hạo cầm ngọc bội, mỉm cười. Nơi này vốn không có ai để ý đến hắn, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Đức ném ngọc bội cho hắn, ánh mắt đám tộc nhân xung quanh nhìn về phía Mạnh Hạo đều lóe lên một cái.
Mạnh Hạo cũng không để ý, bước xuống chiếc thuyền, nhìn kiến trúc xung quanh, rồi đi về phía xa. Nơi này hết thảy đều rất xa lạ với hắn, khác hẳn với kiến trúc tập trung đầy khí phách của Phương gia. Tất cả kiến trúc của tổ trạch Mạnh gia đều là hình tròn, mang đến cho người có cảm giác tràn đầy vẻ mượt mà, uyển chuyển.
Trong thành trì tổ trạch có rất nhiều tu sĩ, Mạnh Hạo đi ở trên đường dần dần phát hiện thấy, phần lớn tộc nhân Mạnh gia đều có ti vi Linh Cảnh, Tiên Cảnh cũng không nhiều, thường thường trong mấy trăm người, chỉ có thể thấy được mấy người mà thôi.
Nơi này không có cửa hàng gì, cũng không có khách điếm, thay vì nói là một tòa thành trì, không bằng nói đây chính là một khu gia viên tổ trạch, chỉ có điều quá lớn mới coi như thành trì mà thôi.
Việc phân chia khu vực cũng tương tự như Phương gia, chia làm đông tây nam bắc bốn khu vực, trong đó có một vài đình viện lớn hơn nơi khác một chút, đều là nơi cư ngụ của các tộc nhân có huyết mạch cao quý của Mạnh gia.
Không có khu trung tâm, cũng không có địa cung, nhưng ở bên trong pho tượng to lớn, Mạnh Hạo cảm nhận được có năm cỗ khí tức, năm cỗ khí tức này bất ngờ đều là Đạo Cảnh!
Chỉ có điều, hai cỗ khí tức trong đó lại ảm đạm, dường như lúc nào cũng có thể tắt mất, chỉ có ba cỗ khí tức là sung mãn, mà gia gia của Mạnh Đức chính là một trong ba cỗ khí tức đó.
- Năm vị Đạo Cảnh... trong ba người sung mãn, hai người là tu vi nhất nguyên, một người là nhị nguyên. Hai người có khí tức ảm đạm, một là Đạo Chủ, người còn lại... không dễ phán đoán, nhưng thoạt nhìn đều là sắp "dầu hết đèn tắt". Ánh mắt Mạnh Hạo thu hồi khỏi pho tượng kia, cặp mắt chớp động hơi suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên thần thức của hắn tản ra, ầm ầm khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Trong phút chốc thần thức của hắn đã bao phủ toàn bộ tổ trạch, trong lúc nhất thời, tất cả chuyện đã xảy ra bên trong tổ trạch lập tức đều hiện lên trong đầu Mạnh Hạo.
Hắn nhìn năm thân ảnh bên trong pho tượng kia, nhưng bọn họ lại không có một ai nhận ra thần thức Mạnh Hạo, thậm chí cũng không phát động trận pháp của Mạnh gia. Mạnh Hạo như nghĩ tới điều gì đó, lúc này mới thu hồi thần thức lại, chuẩn bị đi tới đại lục có nhất mạch của ngoại công.
Nhưng ngay khi Mạnh Hạo đang định rời đi, bỗng nhiên bước chân hắn chợt ngừng, trong các hình ảnh từ thần thần thức truyền lại, hắn liền dừng lại tại một vị trí.
Đó là một nơi trong đình viện, ở đó có một nữ nhân sắc mặt trắng bệch, đang đau khổ cầu xin một tên nam nhân trung niên dáng vẻ kiêu ngạo. Dưới chân nam nhân trung niên này có một thiếu nữ đang cuộn tròn mình, trên người đầy vết thương, tay phải gắt gao nắm chặt, mặt không còn chút máu, chịu đựng nam nhân trung niên hung hăng đá tới.
- Đại ca, đừng đánh nữa, Mạnh Như cũng vì lo cho tộc nhân nhất mạch kia của nàng, mới lấy trộm đan dược, đại ca... Nữ nhân kia vừa buông lời cầu khẩn, thì tên nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng.
- Thân là tôi tớ, lại dám lấy trộm đan dược, chuyện này không cần biết là vì sao đều phải chết, không đánh chết ả ta, chẳng phải những người khác đều sẽ bắt chước sao? Ánh mắt nam nhân trung niên lộ ra sát ý, cúi đầu nhìn người thiếu nữ, tay phải nắm tóc thiếu nữ kéo lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú nhưng lại có một cái bớt màu đỏ, khiến cho khuôn mặt biến thành kinh tởm.
Dáng vẻ xinh đẹp, không ngờ lại có cái bớt này, khiến người ta ghê tởm.
- Đại ca, ca ca của Như nhi là Tiên Cảnh, đã gia nhập vào đội thị vệ của thiếu chủ thứ chín, chỉ là một viên đan dược mà thôi, ngươi... cần gì phải làm vậy. Nữ nhân kia vẫn tiếp tục xin tha, nhìn thiếu nữ khóe miệng đang tràn ra máu tươi, trong lòng lo lắng không thôi.
Nàng cũng không biết rằng, khi nàng vừa nói ra câu nói này, thì Mạnh Hạo đang ở trên một con đường trong tổ trạch cách đó một đoạn liền chấn động mạnh một cái, lập tức quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Lúc trước hắn đã nghe nói qua, tộc nhân nhất mạch của ông ngoại, phần lớn đều là ăn nhờ ở đậu, làm tôi tớ cho những người khác để đổi lấy tài nguyên tu hành. Thời khắc này Mạnh Hạo qua thần thức thấy một màn này, hắn có thể khẳng định, thiếu nữ kia chính là tộc nhân nhất mạch của ông ngoại, muội muội của Mạnh Trần.
Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, lập tức biến mất. Với tu vi của hắn, ngay cả năm vị lão tổ Mạnh gia đều không thể nhận ra thần thức của hắn, nên khi hắn biến mất cũng vô thanh vô tức không có ai nhận ra.
Trong đình viện, tên nam nhân trung niên nghe được ngữ khí của nữ nhân bên cạnh liền cười lạnh.
- Ca ca của nàng sao? Cái tên tướng mạo ẻo lả như đàn bà Mạnh gì gì đó... à, Mạnh Trần đúng không? Chỉ là một tên thị vệ mà cũng xứng để ta nể mặt sao? Tên nam nhân trung niên ngồi xổm xuống, kéo nắm tay phải của thiếu nữ ra, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, bẻ gãy ngón tay của nàng. Thiếu nữ đau đớn run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không hừ lấy một tiếng.
Cho đến khi viên đan dược trong lòng bàn tay lộ ra, thì nó đã bị máu loãng hòa tan mất một chút. Tên nam nhân trung niên lấy ra, thuận tay ném xuống ao nước trong sân.
Thiếu nữ mở to mắt ngơ ngác nhìn viên đan dược bị ném xuống ao, lúc trước nàng bị bẻ gãy ngón tay cũng không khóc, nhưng lúc này nhìn viên đan dược bị hòa tan trong ao nước, nước mắt nàng liền chảy xuống hai má.
- Hử? Khóc rồi sao? Tên nam nhân trung niên cười ha hả một tràng, rồi lại ngồi xổm xuống, tay phải nâng lên, đang định quệt đi nước mắt của thiếu nữ, nhưng vào lúc này, một bàn tay vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, bắt lấy tay của tên nam nhân trung niên.
Tên nam nhân trung niên sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến, phát ra tiếng hét thảm. Hắn hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện trước mặt, mà nữ nhân bên cạnh cũng sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt đại biến, theo bản năng lui về phía sau.
- Mạnh Trần, ngươi dám! Tên nam nhân trung niên trở nên hoảng sợ, rồi sau khi thấy rõ người trước mặt, hắn dường như lại lần nữa lấy lại can đảm, rống lớn, tu vi cũng bộc phát ra. Nhưng tên nam nhân trung niên này chẳng qua chỉ là một tên tu sĩ Vấn Đạo mà thôi.
- Ca... Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, sau khi thấy rõ Mạnh Hạo, lập tức khóc nấc lên, thân thể run rẩy, tràn đầy ủy khuất.
- Mạnh Trần, ngươi buông tay ra! Chết tiệt, ngươi thật to gan lại dám đả thương ta, ta lập tức nói cho đại ca ta biết, để hắn diệt hết toàn tộc của ngươi.
- Xem ra, ngươi đã quên ta cũng họ Mạnh, có lẽ tại trong mắt ngươi, nhất mạch này của chúng ta, đã không phải là người Mạnh gia nữa. Trước khi tới đây, Mạnh Hạo đã từng nghĩ rằng, nhất mạch của ngoại công có lẽ đang phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trái tim của hắn vẫn như có dao cắt.
Hắn hung hăng bóp mạnh một cái, một tiếng "rắc" truyền ra, tên nam nhân trung niên lập tức phát ra tiếng hét thê lương, tay phải của hắn đã bị Mạnh Hạo bóp thành thịt nát. Đau đớn khiến tên nam nhân trung niên này tỏ ra khủng hoảng, nhưng hắn chưa kịp tiếp tục hét lên, thì bàn tay của Mạnh Hạo đã vỗ lên người hắn một cái.
Dưới cái vỗ này, cơ thể tên nam nhân trung niên không ngừng truyền ra tiếng "rắc rắc", xương cốt toàn thân hắn trong chớp mắt đồng loạt vỡ vụn, thân thể không còn xương cốt chống đỡ, lập tức đổ xuống như một đống thịt.
Không còn thanh âm nào phát ra, hắn đã trở thành người tàn tật, bộ dáng của hắn như vậy, đau khổ phải thừa nhận lúc này còn tàn nhẫn hơn cả cái chết. Thiếu nữ ở bên cạnh thời khắc này đã sớm bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, một màn này quá đột ngột, khiến nàng không kịp phản ứng, tỏ ra không thể tin nổi.
Ngay cả cô gái kia cũng đều ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn một màn này.
- Ca... Thiếu nữ lẩm bẩm, cho đến khi Mạnh Hạo đỡ nàng dậy, tay phải khẽ xoa ngón tay nàng, khiến cho ngón tay gãy lìa lần nữa khép lại, nội tạng vỡ nát cũng được khôi phục, thiếu nữ mới giật mình tỉnh lại, hô hấp dồn dập, rồi như nghĩ tới điều gì đó, lập tức kéo tay Mạnh Hạo.
- Ca, nhanh về nhà cứu bà nội... Lão nhân gia người... sắp không xong rồi...
- Bà nội... là bà ngoại!!!! Thân thể Mạnh Hạo chấn động, rồi không chút chần chờ, dẫn theo thiếu nữ Mạnh Như bay nhanh về phía xa.
Cho đến tận khi Mạnh Hạo đã đi xa, thiếu nữ bên trong đình viện mới hét lên thê lương, kéo tới không ít tộc nhân. Những người này sau khi nhìn thấy đống thịt không có xương cốt chảy xuống một đống, không còn ra hình người kia, đều sợ hãi hít sâu một hơi.
- Là ai làm? Cái này... cũng quá tàn nhẫn đi, còn không bằng giết chết hắn.
oOo----------
← Ch. 1605 | Ch. 1607 → |